Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Đón tiếp.
"Thần vương? Ngài đến mà không dặn thần một tiếng trước. Thật xin lỗi vì đám dân làng này xúc phạm đến ngài."
Anh không bị cản lại khi đi qua các trạm gác, đổi lại những tiếng còi báo động đã vang lên báo hiệu có kẻ ngoại bang xâm nhập cho cả ngôi làng biết. Nhưng khi đám người của anh đến gần một đoạn đường khá hẹp bởi những ngọn núi đá nhỏ kẹp sát hai bên thì mọi chuyện khác hẳn. Một đám người vũ trang đầy đủ đã chặn đánh ở hai bên, và phía trước, những mũi tên, mũi lao sắc nhọn đã chuẩn bị kỹ để t·ấn c·ông nhóm người của anh. Mặc dù vậy, cả ba đều vẫn có vẻ thả lỏng chứ chẳng hề có ý sợ hãi bọn họ.
Đám ba người Phong trầm mặc di chuyển trong những tán rừng. Họ thực sự kết hợp với nhau trông chẳng ra làm sao cả. Gốt bị phong quấn kỹ và trùm một tấm áo choàng đen che kín toàn bộ cơ thể chỉ để lộ đôi mắt đỏ như máu, khiến nó rất khó chịu vì chẳng thể luyện bộ môn yoga được nữa. Đen thì bị yêu cầu thu hồi bộ giáp bề ngoài cho bớt dữ tợn hơn thì ngược lại dễ nhìn hơn hẳn. Nhưng cái dáng người đồ sộ cao đến 2m lại đen sì sì như anh da đen khiến hắn cứ nổi bật hẳn lên so với anh và Gốt. Dù vậy thì, bản thân anh cũng kỳ lạ không kém hai người đồng hành của mình. Một chiếc nón tai bèo sùm sụp che kín cả nửa khuôn mặt dưới bóng tối, chỉ để lộ ra sống mũi cao và khóe miệng cân đối. Mái tóc anh cũng đã dài và rối tung lại phía sau. Cũng may anh không bi thảm như lần đầu Vân tiếp xúc với dân làng Rừng Đá, anh vẫn có một bộ quần áo cơ bản. Tất nhiên là nhờ có Gốt ă·n t·rộm về được chứ anh đời nào lại mặc lại quần của n·gười c·hết? Hay là nhờ Vân kiếm cho một cái quần thì cũng thật mất mặt. Nói gì thì nói nhưng chỉ nhìn sơ cũng biết ba thầy trò đúng là những kẻ không bình thường.
(Còn tiếp)
Đám cận vệ thì cứ nhìn sang phía Vân chờ đợi hiệu lệnh của anh, trong khi đó Vân thì còn đang cố chạy qua bộ não anh các tình huống sắp tới, cố gắng lý giải nguyên nhân về sự xuất hiện của Phong. Liệu rằng Phong đã cảm thấy hết kiên nhẫn? Phong cảm thấy anh đã không còn cần thiết? Hay anh đến để cảnh báo? Hay là ... Anh đến để đưa Lynl đi ? Không! Chẳng có lý do nào là hợp lý, chẳng có lẽ nào để Phong làm những thứ vô nghĩa đến thế. Vân cố tổ chức ngôn ngữ, anh thử kết nối bằng thần giao cách cảm với Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)
---------------
- Thôi dừng ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mũi tên chẳng thể chạm đến Phong, anh dùng ngón tay búng nhẹ vào thân tiễn khiến nó mất hết động năng và gãy ra làm đôi rơi xuống đất một cách hời hợt. Chỉ một hành động nhỏ đó thôi cũng đủ khiến cả đám căng thẳng hơn hẳn. Ở nơi này, chiến lực không thể phán đoán bởi số lượng của kẻ thù. Họ biết kẻ địch trước mắt sẽ rất mạnh.
- Crack!!!
Chương 35: Đón tiếp.
- Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi sẽ canh chừng cho.
Đó chẳng phải ai khác mà là Phong, Đen và Gốt. Có vẻ như họ đang tập luyện, chỉ có điều là những đòn t·ấn c·ông đều vô cùng nguy hiểm, người bình thường nếu lỡ chậm tay không đỡ kịp một cái thôi là đủ đi đời. Nhưng họ thì khác, chẳng có v·ết t·hương nào còn khiến họ đau đớn sau một giấc nghỉ.
- Gâu, gâu !!! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng không phải ai cũng đủ bình tĩnh làm theo lệnh của Vân, một gã thanh niên giật mình khi thấy Ti Bê lao lên t·ấn c·ông cũng thả mũi tên nhắm thẳng vào Phong theo bản năng chiến đấu.
Trong lúc đó, Ti Bê đã chạy đến bên ba người, nó sủa lên inh ỏi vì mừng rỡ khi gặp lại anh. Đuôi nó lại vẫy loạn nhịp, nó cố cục cựa cái đầu to lớn của mình vào ngực, vào bụng Phong mong được anh ôm ấp. Rồi lại nằm ngửa ra đất, phơi cái bụng đầy mỡ về phía anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một vài bóng đen mang hình dáng nhân loại đang chạy như bay vùn vụt trong những tán rừng, cùng với nó là tiếng vang lanh lảnh của những vật cứng và sắc bén v·a c·hạm với nhau.
Phong kết thúc buổi tập luyện với một đá xoay người vào bụng Gốt, khiến nó bắn ra xa như một quả cầu va đập với những thân cây lớn, trong khi bàn tay bắt chặt lấy nắm đấm của Đen. Mặc dù trông có vẻ nguy hiểm, nhưng Phong cũng thu lại gần như 99% sức mạnh, đủ để Gốt vẫn có thể bật dậy sau khi ngã xuống đất. Nó b·ị t·hương, tất nhiên, nhưng nó không có cảm giác đau đớn. Bản thân nó không có thứ gọi là thần kinh để cảm nhận những cơn đau đó. Cái nó cần là một giác ngủ để phục hồi. Với nó, mọi thứ đều vô nghĩa, nó không có mục đích gì cả, nó chỉ cần làm theo lời Phong vậy là đủ.
Đây là lần thứ ba anh quay trở lại làng Rừng Đá, mọi thứ trông thay đổi khác hẳn. Vốn dĩ nơi đây khá xơ xác, nghèo nàn bởi thổ nhưỡng. Nhưng giờ thì đã có những hàng rào dài dàng dặc mọc lên khắp nơi. Thỉnh thoảng lại thấy có mấy đứa chăn bò đùa nghịch đấu vật với nhau. Anh nhìn thoáng phía xa cũng có những cánh đồng bắt đầu lên mạ với một màu xanh mơn mởn. Không khí của xã hội loài người tỏa ra ở khắp nơi khiến anh bồn chồn hơn hẳn. Đúng rồi, làm người ai chẳng phải tham gia vào xã hội theo một cách nào đó?
- Mọi người, hạ v·ũ k·hí xuống hết đi, là khách, là khách của tôi đấy. - Vân hạ lệnh, bản thân anh cũng rất bất ngờ vì sự xuất hiện của Phong. Tại sao Phong lại đến nơi đây mà không báo trước với anh một tiếng?
Đen đã không thể theo kịp sức mạnh và tốc độ của Phong dù có Gốt hỗ trợ bên cạnh. Cả hai phải đối phó với một đối thủ vượt xa đẳng cấp của họ, mặc dù nói về kinh nghiệm thực chiến cả hắn và Gốt đều hơn xa so với Phong. Nhưng kinh nghiệm đến mấy cũng không đấu lại được người chơi hệ h·acker.
- Đừng bắn!! - Vân quát lên.
Mặc dù vậy, hắn vẫn phục tùng mệnh lệnh của Phong, dù rằng hắn có thể m·ất m·ạng một lần nữa.
Trong đám cận vệ phòng thủ ngôi làng không thể thiếu được Ti Bê, nó nhận ra ngay Phong và mừng rỡ. Nó chạy chồm nhảy qua đám người lao về phía Phong để chào đón anh.
Cả Đen và Gốt chỉ chờ có vậy, hai gã chỉ kịp tìm một chỗ thuận tiện để đổ gục xuống hồi phục lại sức lực. Phong hơi áy náy khi thấy sự mệt mỏi của họ. Nhưng nhờ có thế mà anh cũng nhanh chóng nắm giữ sức mạnh hơn rất nhiều. Với sức mạnh này, anh đã không còn sợ hãi nữa. Có thể đó là ảo tưởng sức mạnh, nhưng anh gọi đó là sự tự tin.
Đám người đâu biết thủ lĩnh của họ và kẻ lạ mặt kia đang chat với nhau? Họ chỉ thấy hôm nay, Vân thiếu quyết đoán hơn hẳn mọi khi. Không rõ lý do gì mà anh cứ đứng im một chỗ nhìn đám người lạ mặt như một khúc gỗ như vậy.
Bộ giáp đen bóng của Đen liên tục phải cường hóa để chống đỡ lại những cái móng vuốt sắc nhọn của Phong. Nhưng rồi nó cũng sắp không thể chịu nổi nữa. Một vết nứt chạy dài từ vai phải của hắn đến tận bụng dưới.
"Vâng"
Bản thân Phong cũng thấy mừng khi lại gặp Ti Bê, nó là đạo khôi đầu tiên xuất hiện bên anh trong khoảng thời gian cô độc, bơ vơ nhất khi đến thế giới này. Anh vẫn thấy có lỗi với nó khi khiến nó phải mất một mạng chỉ vì một thí nghiệm của anh để học cách tái triệu hồi một đạo khôi. Nhưng lúc này anh cũng để cảm xúc dẫn lối, anh quỳ một chân xuống để xoa vuốt bụng nó, ôm lấy cổ nó để thể hiện lòng tin. Cả hai chơi đùa trong khi một đám đông cứ c·hết trân nhìn ngắm bọn họ chẳng dám hé một lời.
"Không sao cả Vân, cậu làm rất tốt rồi. Thế này chính là điều tôi muốn. Bây giờ cậu cứ tiếp tục phối hợp với tôi là được"
"Trước hết, cứ dẫn tôi vào làng như một vị khách." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vâng, ngài muốn thần làm gì thần sẽ cố gắng phối hợp ạ"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.