Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Linh Thư

Unknown

Chương 40: Quy luật có vay có trả của tự nhiên.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Quy luật có vay có trả của tự nhiên.


Hơi hồi sức được đôi chút, hắn cởi chiếc sọt với cái đầu con Gấu c·h·ó xuống khỏi lưng. Hắn lấy bầu nước đổ ngập vào miệng để đỡ khát, rửa lấy máu và bùn đất trên mặt mũi. Dù quần áo hắn đã rách toang hoang, nhưng để vào làng hắn cũng phải giữ chút sĩ diện chứ. Nhất là khi sắp gặp lại thần nữ. Liệu nàng còn nhớ đến hắn? Đến gã thanh niên quả quyết sẽ bảo vệ nàng bằng mạng sống của gã? Dù gã biết đó chỉ là phút giây bồng bột ngu xuẩn. Nhưng gã tin chắc điều đó, rằng mình sẽ bảo vệ nàng bằng mọi giá. Dù phải đối diện với con thú dữ đến cỡ nào đi chăng nữa, bởi gã đã trưởng thành, đã là một chiến binh vĩ đại.

Một trải nghiệm đầy đủ sắc, hình, thanh cho cuộc sống, tô đẹp lên cho bảng màu của một truyền thống vừa tàn khốc vừa nhân văn.

Có lẽ, họ muốn đám trẻ hiểu được tinh thần, sự cần thiết của một tập thể chăng? Sẽ chẳng có ai trả lời câu hỏi đó bởi có lẽ đó đã là một quy luật được ngầm hiểu.

Từ sáng sớm vài người đã mong ngóng con cái đến mức còn cố trèo lên đỉnh tế đàn để quan sát, để mong đợi đứa con của mình lành lặn trở về.

Mồ hôi lăn trên gò má gã rơi xuống làm bỏng rát từng lá cỏ, gã đang phải cố thở để lấy lại hơi sức vì phải chạy trốn cả đêm. Không có được một giấc ngủ yên nào trong nhiều ngày khiến gã cũng kiệt sức, tinh thần hết sức mỏi mệt.

Nhìn xuống bắp tay trầy xước bởi những bụi gai và cành cây, hắn nhớ lại những khoảng khắc cắm đầu bỏ chạy khi bị đàn thú đuổi g·i·ế·t.

Nhưng chắc chắn, những đứa đi theo đội thì chiến lợi phẩm mang về cũng sẽ được chia đều. Nếu vậy, cơ hội cho chúng để được chọn trở thành người xuất sắc nhất cũng giảm xuống đi rất nhiều.

Còn bắp chân hắn lúc này cũng bắt đầu rỉ máu dù đã được băng bó và đắp thảo dược cầm máu. Điều đó không thể tránh được sau một đêm bị đuổi g·i·ế·t bởi con thú dữ. Dù chữa khỏi thì chắc hẳn vết thương này cũng sẽ để lại một vết sẹo lớn và xấu xí. Nhưng đổi lại, hắn sẽ có một câu chuyện hay. Một câu truyện mà khi hắn đã dám đối mặt một đối một với con Gấu c·h·ó khổng lồ.

Một sai lầm khi gã nghĩ rằng cái bẫy mình đặt ra sẽ giúp mình giành chiến thắng cuộc thi. Một con ngạc ngưu trưởng thành, một con thú xứng đáng để hắn chắc chắn cho chiếc vé giành được sự công nhận.

Họ chào đón những chàng trai trở về với những cái ôm và niềm tự hào. Từng người đàn ông sẽ nắm tay, bắt vai họ để thể hiện sự tôn trọng, những cô gái cài những bông hoa đỏ lên ngực họ. Họ cất tiếng hát chào đón những người con trở về. Những bài hát đơn sơ mộc mạc, chẳng cần nhạc cụ gì với những lời ca do họ tự nghĩ.

Nhưng chỉ vậy thôi chưa đủ để miêu tả cảm xúc của họ. Bởi kể cả những tay thợ săn lão luyện nhất cũng không dám chắc chắn rằng mỗi chuyến đi rừng đều sẽ có thể lành lặn trở về. Họ có chút lo lắng rằng người thân sẽ không bao giờ xuất hiện lại một lần nữa trước mặt họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân cũng bật cười, bước đến nắm tay Phong.

- Rất cảm ơn ngài đã đi theo bảo vệ lũ trẻ từ xa. Đều đã trở về đủ hết rồi, để tôi sẽ cho người chăm sóc cho chúng ngài hãy mau chóng nghỉ ngơi đi.

Từ xa trên bầu trời, tiếng kêu của chú chim to lớn rắt lên báo hiệu chủ nhân của nó đã trở về. Những người vẫn leo trên cao sẽ thấy ngay bóng dáng to lớn của Đen đang bước đi trong rừng. Gã bước những bước đi dũng mãnh, bước chân dẫm từng bước cũng khiến mặt đất chấn động đến rung lên. Hai vai gã đang vác lấy hai gã thanh niên trẻ bị băng bó kín mít, có lẽ đã bị thương nặng. Phong và Gốt đi phía sau hai bên gã, thầm lắc đầu bởi khả năng hủy diệt môi trường tự nhiên của gã da đen thô tráng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả đám người cũng cùng ngó về phía bìa rừng, nơi mà một gã trai trẻ đang tựa một cánh tay lên thân cây để giữ cho thân hình khỏi ngã gục xuống.

Hôm nay, đã là ngày cuối cùng của chuyến săn, kể từ lúc mặt trời mọc họ sẽ được phép đặt chân trở về làng. Nếu chuyến đi thuận lợi, bọn họ đã phải chuẩn bị trước chuyến đi trở về cho đúng thời điểm. Nhưng tất nhiên, nếu đường về gặp trở ngại họ vẫn được quyền trở lại cho đến lúc bóng mặt trời mọc thẳng đứng. Những người về muộn hơn lúc đó theo truyền thống sẽ không được chấp nhận chiến lợi phẩm nữa. Vân cũng không hiểu lý do tại sao? Nhưng đó là truyền thống mà anh khó bề thay đổi được.

-------

Vân và ông Thu đã đứng ở cổng làng từ khi trời còn chưa sáng. Cả hai như những pho tượng sừng sững, chờ đón những chiến binh mới của làng trở về. Dù cho họ có thể không được chọn để thực hiện nghi lễ huyết luyện thì họ vẫn sẽ trở thành những chiến lực quan trọng của làng. Một nghi lễ đón tiếp trang trọng để giữ lấy lòng trung thành của một chiến binh là quá rẻ. Còn thời gian hai tuần lễ, để tẩy rửa một đứa trẻ trở thành một gã đàn ông cũng có phải là quá rẻ hay không? Hay cái giá của nó là khó mà chấp nhận được đây?

Một cách mà họ giữ lấy cân bằng cho sự sống nơi đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai tuần lễ đã gột rửa khuôn mặt non nớt của gã, biến gã thành một người đàn ông trưởng thành. Hắn phải học cách đương đầu với những nguy hiểm bất cứ lúc nào, học cách phán đoán và đưa ra những quyết định có thể ảnh hưởng đến sự sống hay cái c·h·ế·t của bản thân. Học cách mạnh mẽ hơn để quên đi sợ hãi và cô độc.

Dần dần tia nắng trưa gần thẳng đứng, chiếu lên cây nêu làm bóng nó ngày càng nhỏ xíu. Đám trẻ dần trở về làng gần đầy đủ hết. Không phải ai cũng dám đi săn một mình trong rừng theo truyền thống, vài đứa hợp với nhau thành nhiều nhóm đôi ba người cùng đi săn. Luật lệ không hề cấm điều đó. Bởi nếu cấm đoán có lẽ làng Rừng Đá cũng chẳng tồn tại đến hôm nay.

Nhưng gã mừng vì mình cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng, thoát khỏi ác mộng. Gã đã hiểu những ngày tháng yên bình trong những bức tường gỗ những ngôi nhà chật hẹp kia mới thực sự là thiên đường. Nơi mà cha ông gã, tổ tiên gã đã đánh đổi xương máu để bảo vệ.

Nhưng dù vậy, chuyến hành trình của đám trẻ vẫn là một truyền thống mà bộ tộc rừng đá vẫn gìn giữ lại. Đó là một cách lựa chọn của tự nhiên để kẻ mạnh được sống, hay cũng có thể coi là một cách trả lại cho tự nhiên những gì họ đã lấy.

------

Đã 2 tuần trôi qua kể từ khi đám thanh niên bắt đầu đi lên rừng. Hầu như, mọi người trong làng đều đang mong ngóng họ trở về, cùng với những chiến lợi phẩm đáng giá, hay một câu chuyện thú vị và hồi hộp.

Một đứa trẻ nhào lên cổ ba nó, chỉ về phía ngoài làng hấp tấp kêu lên: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn thầm cảm ơn thứ chân khí kỳ lạ mà thủ lĩnh truyền thụ. Dù rằng bình thường thứ chân khí yếu ớt này chẳng đem lại tác dụng gì lớn lao. Nhưng lúc chập choạng giữa sự sống và cái c·h·ế·t, nó giúp gã bùng nổ như một ngọn núi lửa lớn. Khiến thanh đao của hắn có thể cắt ra không khí, có thể hét lên tiếng hét đòi mạng.

Hắn đã chuẩn bị cẩn thận bằng cách theo dõi con thú suốt 3 ngày 3 đêm, chuẩn bị chiếc bẫy ở đúng nơi thích hợp theo những gì mà gã đã học được. Nhưng kết quả thì khác xa những gì hắn nghĩ.

- Ba ơi, anh hai về kìa..

-Đều trở về đủ hết rồi chứ, chắc chỉ còn hai anh chàng đen đủi tự rơi vô bẫy của chính mình trở về cuối cùng thôi nhỉ.

Khi đến gần chỗ Vân, Phong cười nói:

Nhưng có lẽ phần thưởng lớn nhất của hắn trong chuyến đi là trở về với một cơ thể lành lặn. Gã đã quên đi mục đích mà mình đi lên rừng, gã chỉ biết duy nhất một mục tiêu là phải sống, phải sống.

Con thú mắc bẫy nhưng không dễ dàng gì chờ c·h·ế·t. Bản năng sinh tồn khiến nó dãy dụa, gào thét thảm thiết. Dù vậy, hắn vẫn tin vào chiếc bẫy không thể bị phá hỏng, sớm hay muộn hắn sẽ ra đòn kết liễu con thú, cắt lấy răng nanh nó, bẻ lấy sừng nó làm bằng chứng. Hắn sẽ trở thành một huyền thoại, kẻ đi săn giỏi nhất của bộ tộc.

Chương 40: Quy luật có vay có trả của tự nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám dân làng cũng vỡ lẽ lý do Đen vác lấy hai gã thanh niên trở về làng, hóa ra là họ đi theo để giúp bảo vệ lũ trẻ ư? Mặc dù có vẻ không đúng truyền thống cho lắm, nhưng ít ra họ còn gặp lại được người thân. Hai đôi vợ chồng nhận ra con mình đang bị thương nặng, cũng vội chạy đến, đỡ lấy chúng từ vai Đen để đem đi chữa trị.

Chỉ với hai lần tham dự lễ trưởng thành, phần đông dân làng đã dần chấp nhận và tán đồng đám người Phong gia nhập bộ tộc. Tất nhiên, phần công lớn vẫn thuộc về Lynl. Nhờ thế mà tương lai có lẽ cuộc sống nơi đây sẽ dễ dàng hơn với họ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Quy luật có vay có trả của tự nhiên.