Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Chương này có đánh nhau.
- Cha! - có vẻ Kim quên hẳn mình bị thương ở chân rồi, cô chạy tót đến bên người đàn ông mới xuất hiện.
- Rõ x2.
Nội ấn tăng cường phản xạ, tốc độ, lực lượng.
Nhờ bế bổng cô gái lên mà Phong bắt đầu chạy nhanh hơn, mỗi bước chạy của anh đều như một đồ thị toán học đều tăm tắp kéo dài đến tận làng Kè.
Nhưng Phong đã quá quen việc phải đón đỡ hai đối thủ rồi. Anh thường xuyên phải luyện tập với cả Đen và Gốt. Một tên lực lượng hình, một tên tốc độ hình khiến anh quen thuộc với mọi loại chiến thuật hai người.
- Cha! Con suýt bị mất mạng trong rừng đấy, may mà được anh ý cứu sống đấy ba. Ba phải trả công anh ý đi.
Chương 43: Giao chiến (2) (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nè mấy anh bỏ cung tên xuống đi chứ? Đến cả em mấy anh cũng định bắn hả?
Vị trí của ngôi làng không phải là bí mật với Phong, nhưng để tiếp cận nó bằng phương pháp nào mới là thứ khiến anh phải nghĩ. Chỉ chưa đến 30 phút, hai người đã về đến làng của Kim. Kim lúc này cũng giật mình nhận ra mình đang ôm chặt lấy Phong từ lúc nào, cô vội nhảy xuống khỏi ngực anh, cố gắng kéo lấy vạt váy xuống che lấy chân cho đỡ ngượng.
Phong chẳng để ý chút nào đến biểu hiện của Kim. Đôi má cô đỏ bừng, bởi lần đầu tiếp xúc gần sát cơ thể một chàng trai đến thế. Cô thu mình trong ngực anh chẳng dám cục cựa chút nào nữa. Đôi mắt thỉnh thoảng ngước nhìn lên góc cằm của anh. Một góc nhìn mà cô chưa từng chiêm ngưỡng từ bất cứ người đàn ông nào khác, cô say mê bởi sự khác biệt giữa nam và nữ trong những thứ cô chưa từng nghĩ đến. Cách mà xương quai xanh của anh lớn thế, cách mà góc cằm anh cứng cáp đến thế, và phần ngực nóng hổi, phập phồng theo những hơi thở mạnh mẽ. Vậy ra đây là đàn ông sao? Kim úp lấy tai cô vào ngực anh mà không ý thức được. Tiếng nhịp tim của Phong như những tiếng trống trận dồn dập ra lệnh cho đoàn quân tấn công vào tâm trí vào trái tim cô. Khiến lớp vỏ bọc bảo vệ cho tâm hồn cô bị tan biến mất. Cô muốn khoảng khắc này là vĩnh cửu.
- Một đá sao?
- Cái con bé đầu đất này, lát ba mà đánh thì đừng có nhờ anh xin tha hộ cho đấy. Hai cậu đứng đây canh nó nhé. Tôi đi gọi tộc trưởng.
"Thuật ư?"
Cả hai đều không thèm rút ra vũ khí, họ tin chắc với năng lực cá nhân, cộng thêm sự ăn ý của một cặp song sinh, chẳng thể nào mà gã trai trẻ kia có thể chống cự lại được. Nhưng họ đã lầm. Tốc độ của họ chẳng nhanh như họ nghĩ, với Phong từng động tác của họ như đang được quay chậm. Anh chỉ hơi nghiêng người, cánh tay gạt lấy nắm đấm của Ken về bên phải, khiến lực quán tính kéo cơ thể của Ken bỗng chặn lại nắm tay của Kun, gã em trai sinh đôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dọa cô bé một chút, hành trình lại tiếp tục được thêm chục phút. Kim lại quay lại trò cũ, lần này cô ôm hẳn người vào cánh tay anh thay cho chiếc nạng. Cứ như Kim muốn chuyến đi này sẽ kéo dài mãi mãi, cô chẳng hề nghĩ gì đến cha mẹ đang lo lắng ở làng mất.
-Mấy cậu làm gì thế? Ai cho các cậu thả lỏng thế? Nhấc cung lên!
- Anh đói ạ, anh ăn quả xoài này nhé?
- Anh hai! Là em nè! Anh mau gọi ba ra đón khách quý nhé.
Gã tộc trưởng cũng kinh người với thứ chưởng pháp chưa từng gặp.
Lần này cả hai thay đổi thủ thế, bàn tay cong lại thành trảo thủ. Họ lao về phía phong bằng hai hướng đối diện nhau. Không để cho anh có cơ hội đỡ đòn.
- Đúng rồi ba, một đá đã đủ làm con thú tan xác.
Khu rừng bắt đầu tỏa sáng khi ánh nắng chiếu thẳng đứng từ trên xuống, bởi không còn những tán lá dày đặc che lấp. Đường đi cũng dễ dàng hơn hẳn khi con đường phía trước bỗng trở thành một cây cầu ánh sáng. Cũng bởi lối đi thường xuyên bị phạt bớt, đâm ra con đường mòn rực sáng hơn hẳn hai bên tảng rừng rậm.
Vài gã đứng canh gác trên những cành cây cao quát. Trên tay họ đã kéo sẵn cung tên chuẩn bị phóng ra bất cứ lúc nào.
Gã tộc trưởng ra lệnh.
- Được rồi.
- Rõ x2.
- Này, Đứng lại ! Mày là ai?
- Hahaha, (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ui.. Thế mình đi tiếp thôi.
- Chuyện gì vậy ba? Anh ý cứu con mà? Ba ơi, đừng hại ảnh.
- Ken, Kun không được chủ quan!!
- Hai cậu, kéo con bé ra khỏi đây mau!
Cả hai bắn ra xa, lộn đến cả bấy tám vòng mới dừng lại nổi. Máu, thức ăn trong người ộc ra như thác, đủ để biết hai gã kia đã mất đi chiến lực.
Kim cười phá lên khi trò cáo mượn oai hùm khiến anh chàng lính canh sợ hãi. Nhưng cũng chẳng được lâu.
- Sáng nay con đi hái nấm thì suýt bị một con mèo sọc ăn thịt mất. May mà có anh ý cứu, anh ý giỏi lắm đá cho nó một cái là nó gục xuống ngay ý.
-Nè anh mà bắn anh ý là phải xuyên qua em đấy nhé, mẹ em mà biết anh chĩa tên về phía em thế này là anh chuẩn bị tinh thần sẵn đi.
Cơ thể họ bắt đầu thổi phồng lên với đám gân và mạch máu bắt đầu thả ra từng tia huyết khí.
Hai gã đàn ông đứng hai bên gã thủ lĩnh nhận lệnh, lao thẳng về phía Phong.
Phong đành cúi người bế bổng cô bằng đôi cánh tay rắn chắc, tính kiên nhẫn của anh đã bị rút cạn đến phải bế cô lên mà chẳng cần hỏi xin phép. Thực ra, anh cũng chẳng thích thú gì đâu, lưng phải đeo hai giỏ đồ quá khổ, ngực lại phải bế cô bé làm nũng ngịch ngợm chẳng chịu để yên chút nào. Dù vậy, có lẽ đây là cách tốt nhất để anh làm quen với bộ tộc làng Kè. Bằng cách cứu lấy cô gái, họ sẽ có ấn tượng tốt với anh chăng?
Hai người nhảy bật về hai bên sau đòn đánh đầu tiên quá mất mặt. Họ đánh mắt với nhau, chuẩn bị mọi sức mạnh lớn nhất.
- Kim à ?! Em dẫn ai về làng mình đấy? Em biết ba sẽ nổi giận lắm không?
Gã tộc trưởng cũng bất ngờ khi thấy sự vụng về của hai gã chiến binh, họ vốn là cánh tay đắc lực của ông chứ không phải những gã bình thường. Nhưng ông cũng không ngờ khả năng đỡ đòn của Phong lại đơn giản đến thế.
Bàn tay phong khép lại thành chưởng thế, cơ thể hạ thấp xuống đinh tấn, cùng lúc đôi bàn tay thu về bụng bật ra như mũi tên bắn thẳng về hai hướng. Linh khí trong chơ thể lao ra cánh tay như những con rồng lớn bắn vào ngực và bụng của hai tên đối thủ.
- Gì chứ?! Anh hai? Anh này cứu mạng em đó, mình phải trả ơn người ta bằng sự hiếu khách chứ? Anh mau gọi ba đi, nếu không em mách tội anh với mẹ đấy!
- Thôi đừng! Anh bỏ xuống rồi, có gì cứ từ từ để nói đã chứ.
- Kim, em tránh ra một chút đi. Tộc trưởng đã dặn là phải hết sức cảnh giác với người lạ rồi. Lát nữa em bị phạt chắc luôn. Lại đây với anh, lát anh xin hộ cho.
Không! Điều đó khó mà thực hiện được.
- Ken, Kun hai người lên bắt lấy gã.
- Cứ đi thế này thì phải nhịn bữa trưa mất.
-Rõ x2 (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 43: Chương này có đánh nhau.
Gã tộc trưởng không hề ngoái lại nhìn con gái, đôi mắt hắn đang nhìn gắt gao gã đàn ông đang bị bao vây bởi hàng tá chiến binh xung quanh. Vậy mà, gã chưa nói một câu nào giải thích hay xin tha thứ, gã không sợ hãi trước những mũi tên đang chĩa thẳng về trước mặt.
- Sao vậy? Có chuyện gì hả con?
- Không phải đâu, nhưng vết thương này nếu không về kịp thay băng và rửa bằng nước sạch, anh sợ nó sẽ trở thành vết xẹo lồi ra đó.
- Hự... Ộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ken và Kun không cần biết thế nào là võ đức. Trảo thế móc về phía hạ bộ vào cổ, vào nách với tốc độ kinh người. Cả đám người xung quanh cũng thầm kinh sợ với năng lực của cả hai. Không phải ai cũng dám đấu với cùng lúc hai người như thế.
Kim cũng đỡ phải chỉ lối cho Phong lối đi trở về làng, mà cô cũng bận phải giả vờ ngã xiêu ngã vẹo mỗi bước đi. Hết nhảy lò cò, cô lại thỉnh thoảng ngã người ôm lấy cánh tay của Phong, để lấy lại cân bằng. Một lúc cô lại ôm chân đòi nghỉ ngơi uống nước, cứ thế mà họ đã đi trong rừng đến tận giữa trưa mà chẳng thấy bóng ngôi làng ở đâu nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.