Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Mời các bạn đọc thử cho ý kiến.
- Sặc.. Lão khốt kia, ông hâm vừa thui chứ, có hưởng mà không biết hưởng. Nhìn bao em trẻ đẹp thế này mà không chịu chơi. Mà đám làng Kè kia sớm muộn cũng tự đổ với tôi thôi, hehehe. Tôi cần gì phải dê.. Mấy cô nương đó mới dê kìa.. Hehehe. Đúng không em.. Ui da..
Ở đó nay được dựng lên một kiến trúc ký lạ lần đầu cô thấy trong đời. Cứ như một cái thang khổng lồ để họ có thể đến gần hơn với bầu trời vậy.
Vân nhận ra nhiều điểm thiếu sót với đám binh sĩ, họ chiến đấu rất quả cảm, rất anh dũng. Thế nhưng, nhiều khi họ lấy thương đổi thương với đối thủ quá nhiều, quá liều lĩnh. Bởi thế mà ngoài 7 gã bị thương nặng kia thì còn lại toàn bộ binh sĩ khác đều có vết thương nhẹ trên người. Nếu không phải có Phong và Lynl, chỉ một chiến dịch nhỏ này thôi cũng khiến bộ tộc bị giảm mạnh chiến lực rồi. Bảo sao, đám làng xung quanh không dám bao vây tiễu trừ đám thổ phỉ này. Nếu chiến lực của họ mà bị giảm như thế thì chắc chắn họ sẽ bị diệt tộc ngay rồi.
- sợ ?!?! sợ cái gì?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiều người tộc sói xám và rừng đá cũng xuất hiện ở đây, đa số là phụ nữ và một vài người chăn gia s·ú·c. Họ có nhiệm vụ vận chuyển một phần lương thực đến đây để tỏ thiện chí và niềm tin của liên minh. Cả đám đang đi theo Sơn và Hà đến một căn nhà gỗ lớn đang được dựng lên làm nơi tích trữ lương thực.
- Sơn! Cậu nghiêm túc một chút đi. Lúc này còn nhiều kẻ ngoại lai, cẩn thận họ lại sợ chúng ta đấy.
- Kim!
- Con đi với anh trai dặn dò mọi người đi thu thập cỏ và thức ăn xung quanh cho đám thú nuôi đi. Đường xa di chuyển mấy hôm là lượng cỏ chúng ta mang theo cũng gần hết rồi đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vâng ạ...
- Nhưng mà củi lửa giờ này lại phải kiếm thì sao mà kịp được ạ?
- Đúng rồi, cậu chả thích nó thế còn gì.
......
Mà đối thủ lại chẳng có mấy nguy hiểm, Vân quan sát đám xác c·hết, anh tách những gã c·hết do cung thủ bắn sang một bên để đếm. 21 cái xác c·hết bởi cung tiễn. Gần như 1/2 kẻ địch bị hạ gục bởi đám cung thủ tộc làng Kè. Phải công nhận rằng kỹ thuật bắn cung của họ đúng là thiện xạ, vượt xa đám cung thủ liên minh.
Kim nhìn ngắm mảnh đất mới, nơi sẽ là nhà của cô trong một thời gian dài sắp tới.
-Úi, cần gì kiếm hả em, cứ thấy cái nhà nào cũ cũ, em dỡ ra cho anh làm củi đốt... À để đó để anh thể hiện cho bọn em xem anh "khỏe" như thế nào nhé.. Hahaha.
Vân kiểm kê lại thành quả chiến đấu, gã bước chậm qua bãi chiến trường được nhuộm đỏ bằng máu. Những cái xác bị xếp lại thành từng hàng một, 47 cái xác, trong đó cũng có 2 người bên ta tử thương, và lại thêm 7 gã binh sĩ nữa b·ị t·hương đang được Phong và Lynl chữa trị. Một thành tích đáng thất vọng. Coi như 1/4 chiến lực của liên minh bị tổn hại sau một trận giáp chiến.
- Này cậu không biết xấu hổ hả. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mẹ?
Việc này tạm chưa có cách giải quyết, nhưng anh có lẽ nên để ý đến việc tìm kiếm khoáng thạch và quặng sắt.
Tiếng cười sảng khoái cũng khiến sự nặng nề, mệt mỏi xung quanh cũng nhẹ đi đôi chút. Mọi người bắt đầu nói chuyện, cười đùa trao đổi nhiều hơn. Khác hẳn cái vẻ lầm lì, trầm trọng lúc nãy.
- ahahaha. Hà cười gần như vỡ bụng với ba người Sơn.
- A hahahaha
Từng con ốc sên khổng lồ di chuyển qua cánh cổng đổ nát, một lần nữa di chuyển cả đại tộc đến vùng đất mới không phải một việc khó khăn với lối sống du mục của tộc làng Kè.
Dù sao.. Nơi đây sẽ là cuộc sống mới.. Nơi đây sẽ là ngôi nhà của họ trong tương lai.
Vân gọi một vài gã cận vệ khỏe mạnh lại, dặn dò họ một vài việc cần kiểm tra. Một phần anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng đám làng Kè.
- Đừng mà em yêu, ông ấy xẻo anh thì em lấy cái gì mà dùng.. Em không thương nó à..
- Anh vừa thui nhá, em mách thủ lĩnh là ông ấy xẻo anh luôn.
Anh nhận ra áo giáp và vũ khí của đám binh sĩ quá yếu ớt, có lẽ cần phải tìm cách nâng cấp chúng mạnh hơn. Nhưng hiện tại đến quặng sắt để luyện vũ khí họ còn không có đủ nữa. Gần như toàn bộ quân khí nơi đây đều dựa vào thị trấn cung cấp. Mà họ chỉ cung cấp vũ khí, còn áo giáp thì không, có lẽ họ muốn các bộ tộc chém g·i·ế·t lẫn nhau đây mà. Mà mỗi lần chiến đấu, vũ khí cũng sứt mẻ, hỏng hóc lại phải một lần nữa sửa chữa, mua sắm. Tổng trấn rõ ràng đã nắm chặt lấy huyết quản của tất cả các bộ tộc xung quanh. Muốn sống, phải dựa vào họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim đành nghe theo lời mẹ, nhưng cô vẫn thỉnh thoảng ngoái lại phía tế đàn, hi vọng có thể thấy bóng dáng của Phong.
Nhiều người đứng, ngồi trên cái vỏ thú lớn để quan sát vùng đất xung quanh. Họ cũng để ý những nơi có thể thu thập được đồ ăn, nguyên liệu cần thiết cho nay mai.
-Sợ cái thói dê già của cậu chứ gì nữa?
- Hai em lát nữa dặn mấy bà thím chuẩn bị canh thịt, bánh ngô nhé. Thủ lĩnh dặn anh tối nay chúng ta lại tổ chức linh đình để đón tiếp bộ tộc mới gia nhập liên minh đó.
Dù sao nơi này cũng là một mảnh đất rộng rãi, trù phú, có nhiều cánh rừng cây ăn quả rộng lớn được tộc Sói Xám nhiều đời trồng trọt. Một nơi mà họ không có nhiều thứ để phàn nàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn lúc này cũng quay lại hai cô gái trẻ đang bám theo đít anh, gã quàng tay qua cổ hai cô gái, chả ngại ngùng gì hôn mỗi người một cái. Sơn vốn dĩ là một kẻ cực kỳ ủng hộ chính sách đa thê của Vân. Gã cười khà khà.
Cô thấy những căn nhà gỗ cũ kỹ đang bị phá dỡ, nhiều người đàn ông lực lưỡng đang đẽo gọt, vác những khúc gỗ tái sử dụng được đến mảnh đất trung tâm của làng.
Chương 47: Mời các bạn đọc thử cho ý kiến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.