Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 117: Ngôn Ngữ Ánh Mắt? Get Daze! & Hấp Ma Cô

Chương 117: Ngôn Ngữ Ánh Mắt? Get Daze! & Hấp Ma Cô


Kiểm tra xong kết quả, cả ba liền chuẩn bị rời khỏi đám đông và bước về lớp.

Trong lúc quay đầu, Nguyễn Trường Sinh tình cờ thấy được Trần Nguyệt Hà với một nhóm nữ sinh cùng lớp 10-5 đang tiến tới bảng tin.

Ngũ quan của nàng điềm đạm mà tinh xảo, con ngươi đen láy vô cùng linh động.

Trong trạng thái Liễm Tức và che giấu tin tức tố của hắn, không hiểu sao thiếu nữ vẫn có thể phát hiện ra và hướng ánh mắt đến đây.

Khí chất tựa như đóa hoa sen trắng, ưu nhã mà thanh thoát, nhưng trái ngược với vẻ bề ngoài điềm tĩnh, thanh lịch, đôi mắt biết nói của Trần Nguyệt Hà lại tinh quái phát tín hiệu cho hắn.

Nha~ kẻ lập dị như ngươi cũng có hứng thú đi xem điểm thành tích tại đám đông sao?

Phảng phất hiểu được ngôn ngữ trong ánh mắt nàng, Nguyễn Trường Sinh nhíu mày.

‘Cãi nhau chí chóe online không đủ sao, vẫn còn muốn offline ăn thua đủ với ta!’

Hừ, làm như chỉ có mỗi ánh mắt của ngươi biết nói chắc, yêu nữ xem chiêu!

Điều khiển gợn sóng tinh thần và Linh Tố một cách tinh vi, kết hợp năng lực khống chế cơ thể cực hạn, đôi mắt của hắn liền lóe lên từng tia sáng lạnh!

Làm sao, lại có ý định tiếp cận lồng ngực ấm áp của ta đúng không? Ngươi đừng hòng!

Đang nhẹ nhàng lấy bàn tay thon dài vuốt lấy mái tóc đuôi ngựa, Trần Nguyệt Hà đột nhiên phát hiện kẻ này lại có thể phát lại tín hiệu ánh mắt tới nàng, mà ngôn ngữ ánh mắt còn rất rất đáng ghét!

Hàm răng thiếu nữ khẽ nghiến, đôi mắt dần trở nên hung tợn và phát lại tín hiệu.

Đúng! Ngươi nói đúng lắm! Ta thực sự muốn móc trái tim trong lồng ngực của ngươi ra để xem xem nó là màu đỏ hay màu đen!

Nguyễn Trường Sinh: Ha! Từ bỏ đi, ngươi không có cơ hội!

Khi nàng đang muốn tiếp tục đáp trả, một nữ sinh bên cạnh liền hối thúc:

“Nguyệt Hà ngươi đang làm gì mà bước chậm lại vậy? Chúng ta mau mau xem điểm lẹ đi, giờ vào học sắp đến rồi á.”

Các bạn học của thiếu nữ đều không chú ý đến Nguyễn Trường Sinh dù chỉ một điểm.

“Xin lỗi, ta chỉ là lo lắng điểm thành tích của mình đôi chút nên có hơi thất thần.”

Mặt ngoài, nụ cười nhẹ nhàng hiển hiện trên đôi môi anh đào, Trần Nguyệt Hà đã khéo léo ứng đối và tăng tốc độ di chuyển, sau đó âm thầm nhìn hắn một lần nữa.

Chờ xem!

“Ngươi đây là lo bò trắng răng nha! Ai chẳng biết năng lực học tập của ngươi rất tốt đâu.”

“Đúng đấy, chuẩn bị một bữa ăn vặt để mời chúng ta đi là vừa.”

“...”

Nhìn nhóm Trần Nguyệt Hà cùng nhóm bạn của nàng rất hòa thuận, vui vẻ với nhau, Nguyễn Trường Sinh nhận thấy rằng thiếu nữ rất được mọi người yêu thích nha.

Chưa hoàn toàn trưởng thành mà kỹ xảo trà nghệ đã đỉnh cao như vậy, đúng là yêu nữ có khác.

Trước khi sự kiện Tro Tàn Giới diễn ra lần hai vào tháng mười hai này, hắn cũng nên có một buổi gặp mặt trực tiếp để tập luyện, phối hợp và đưa nàng công cụ định vị mới được.

Quá trình trao đổi ngôn ngữ ánh mắt chỉ yên lặng diễn ra trong vòng chưa đến ba giây mà không hề ai biết, Nguyễn Trường Sinh đã lại bắt kịp được cước bộ của hai thằng bạn thân.

Đồng thời, hắn nghe được Khỉ Con và Gấu C·h·ó đang tán gẫu về trận chiến Thập Nhân Chúng sắp diễn ra.

Giọng trầm thấp của Gấu C·h·ó hiếm khi cao lên mấy độ:

“...Sáng nay đi qua quảng trường ở trung tâm thành phố, ta đã thấy hình chiếu 3D cùng áp phích quảng cáo của trận chiến Thập Nhân Chúng nhiệm kỳ 1136-1141 đã giăng đầy luôn rồi.”

“Thật sao, tí đi học về ta phải ghé qua chiêm ngưỡng mới được.”

Khỉ Con tí tửng bồi đáp, sau đó bỗng nhớ ra điều gì:

“Đúng rồi nha Cục Đá, nhớ là còn có một buổi tiệc để xem cùng nhau tại nhà ngươi đó!”

“Biết, trận chung kết đúng không. Hôm đó ta chỉ chuẩn bị đồ ăn cho tiệc, còn đồ ăn vặt thì hai đứa ngươi nhớ mang tới.”

Nguyễn Trường Sinh gật đầu nói.

“Ôtôkê!” x2

Vừa nói chuyện phiếm, hắn vừa từ túi áo cầm ra hai chiếc huy hiệu:

“Nhân dịp hôm qua mới thành công luyện chế ra được Tạo tác cơ sở loại ưu, còn thừa vật liệu nên ta tiện tay tạo ra mấy cái huy hiệu coi như kỷ niệm.

Tuy không phải tạo tác, nhưng đặc tính của vật liệu sẽ giúp tinh thần của người đeo trở nên minh mẫn và chuyên chú.

Cho hai ngươi, nhớ giữ bí mật.”

Nhận lấy chiếc huy hiệu tạo hình đôi cánh bạch kim khốc huyễn có hoa văn màu bạc tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, Khỉ Con phấn khởi:

“Oa, thật đẹp! Ngươi đã luyện chế được cả Tạo tác cơ sở loại ưu rồi sao!?!

Như thế phải tặng hai chúng ta mỗi người một Tạo tác loại ưu mới đúng!”

Đứng bên cạnh, Gấu C·h·ó cũng nắm lấy một chiếc huy hiệu tạo hình hai ô vuông xếp chéo nhau màu đen cùng những đường kim tuyến sắc sảo với vẻ yêu thích không buông.

“Đúng cái gì, muốn không làm mà đòi ăn thì chỉ có nằm mơ đi thôi.

Nôn tiền ra đây ta khác chế tác cho, đảm bảo chỉ lấy giá hữu nghị.”

Mặt không biểu cảm, Nguyễn Trường Sinh lật lên tròng mắt với vẻ khinh bỉ.

“Hữu nghị của tình bạn chúng ta chắc phải được giảm ít nhất còn 50% chứ?”

“Không, hơn cả thế nha! Giảm còn 99% luôn!”

“...”

“Cục Đá, ngươi đừng có chơi chữ…

Còn 99% tức là tình hữu nghị của chúng ta chỉ đáng giá giảm 1% thôi sao?”

Cùng hai thằng bạn tiếp tục bàn tán vui vẻ, cả ba đã nhanh chóng trở lại lớp học.

Lần này Nguyễn Trường Sinh rút kinh nghiệm, tuy hai chiếc huy hiệu đều gắn thiết bị theo dõi vi hình, nhưng chế độ quay chụp đã bị bỏ đi.

Ai…

Lòng quan tâm lo lắng cho bằng hữu thật cao cả làm sao.

Hắn xứng đáng được nhận một giải Nobel hòa bình mới đúng!

A? Mà Nobel hòa bình là cái gì?


Buổi chiều, tan học.

Như thường lệ cuối tháng hoặc đầu tháng, Nguyễn Trường Sinh lại đi chợ đen một lần.

Còn một lần khác là vào giữa tháng hoặc không đi.

Sau khi đã về đến nhà và ăn tối sớm cùng Gỗ Mun, tiện tay hút mèo vài cái, hắn liền tức tốc thay đồng phục thành thường phục, cầm lên hai túi balo không gian mở rộng khác đã được chuẩn bị sẵn từ trước và nhanh chân ra cửa.

Ba mươi phút sau, trong lớp áo choàng phủ kín người, Nguyễn Trường Sinh đã đang đạp bước trên nền gạch của chợ đen.

Trên đường đi qua những gian hàng nhỏ tới cửa hàng dược để giao dịch, một thứ đồ vật tình cờ rơi vào tầm mắt của hắn.

‘Ừm? Đó là…’

Ánh mắt chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng vui mừng, nhưng bề ngoài tốc độ di chuyển của Nguyễn Trường Sinh vẫn bình tĩnh không đổi.

Rẽ ngoặt và dừng lại tại một gian hàng, xung quanh có hai vị khách đang cố gắng thương lượng việc giảm giá, bất quá liền bị chủ tiệm lạnh lùng bác bỏ:

“Một ngụm giá cố định, không thương lượng!”

“Ngươi muốn tiền muốn điên rồi! Tại sao những thứ này lại bán đắt hơn bình thường tận 50% được cơ chứ!?!”

“Không mua được thì lăn, trừ khi mua với số lượng lớn, còn không giá chắc chắn không đổi!”

“...”

Nhìn các mặt hàng tương đối chất lượng, hầu như không có đồ giả nào trên sạp hàng, Nguyễn Trường Sinh ngầm nhận xét:

‘Hàng tốt, nhưng định giá thật đắt.’

Hắn tới đây không phải vì những mặt hàng kia, mà chỉ bởi vì một nhóm cây nấm màu đỏ chấm đen có tạo hình quỷ dị tại bên góc kệ hàng.

Trên kệ đã ghi sẵn giá thành.

Hấp Ma Cô: 10 nghìn điểm khoán / cây.

Mò kim đáy bể tại chợ đen mấy tháng trời, cuối cùng cũng tìm thấy thứ này!

Mà cũng đúng, theo hiểu biết của Nguyễn Trường Sinh, Hấp Ma Cô chỉ sinh trưởng trong mùa hạ tài những khu nhiệt đới, mà số lượng cũng rất hữu hạn, tác dụng lại chẳng ra làm sao.

Nếu không phải đang có ý tưởng nghiên cứu công trình tăng tốc tu luyện có liên quan đến nó, thì hắn cũng không thèm để ý tới loại khuẩn nấm siêu phàm đầy tính trơ như vậy.

Bất quá, giá bán của tiệm nhỏ này thực đắt!

Bình thường một cây Hấp Ma Cô chất lượng tốt trung bình chỉ có giá từ sáu nghìn đến bảy nghìn điểm khoán là cùng.

Nhìn đống nấm dài chừng gang bàn tay trên, hắn trả tiền dứt khoát với chủ tiệm:

“Toàn bộ hai mươi mốt cây Hấp Ma Cô, hai trăm nghìn điểm khoán.”

Vừa hờ hững đuổi đi hai khách hàng, chủ tiệm hàng liền lạnh lùng nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh một giây và gật đầu.

Nhận đồ vật và lấy ra thẻ đen chuyển tiền xong xuôi, hắn liền cẩn thận cất chúng vào balo và vui vẻ rời đi.

Gần hai phút sau, một người đàn ông mặc áo choàng vội vàng chạy lại gian hàng nhỏ và cất giọng gấp gáp:

“Ta đã có đủ tiền, chỗ Hấp Ma Cô đó đâu?”

Nghe kẻ này nói, chủ tiệm liền lắc đầu:

“Đã bị một người mua hết. Nếu cần ngươi phải chờ tầm gần một tháng nữa mới có hàng.”

“Cái gì! Ta đã nói với ngươi sẽ xoay đủ điểm khoán để trở lại đây mua rồi, tại sao ngươi có thể bán cho kẻ khác?!?”

Dưới lớp khẩu trang, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ âm trầm, giọng nói không kiềm được mà trở nên gắt gỏng.

Đáp lại hắn là một câu trả lời lạnh nhạt của chủ tiệm:

“Thuận mua vừa bán, ai biết được ngươi nói thật hay nói dối” sau đó phất tay đuổi người:

“Hiện tại ngươi có thể đi, đây là nơi buôn bán.”

Ánh mắt toát lên sát khí, người mặc áo choàng lại không tiện phát tác.

Chợ đen tuy hỗn loạn, nhưng cũng có quy củ riêng của nó.

Nếu hắn dám gây gổ ở đây, thì vài giây sau thôi là xác của hắn sẽ bị cảnh vệ của chợ đen đốt thành tro.

Không nói thêm một câu nào, người đàn ông liền quay đầu rời đi.

Tuy nhiên, trên bàn tay của hắn lúc này đã xuất hiện một chiếc Tạo tác tương tự như la bàn:

‘Thật may là đã ghi chép mùi vị, khí tức và linh tính của đống Hấp Ma Cô đó.’

Đã không giao dịch được với tiệm hàng, vậy liền giao dịch từ tay của kẻ vừa mua, còn nếu không được nữa…

Thí nghiệm sắp có thành quả, hắn không thể để mất bọn chúng!

Nghĩ đến đây, sâu trong con ngươi của hắn lộ ra vẻ lạnh lùng.


Sau khi bán hết chỗ dược tề bản thân luyện chế và mua thêm một đống dược liệu, Nguyễn Trường Sinh thong dong bước ra khỏi cửa hàng dược và di chuyển về cửa hàng sinh vật.

Hắn tính mua thêm một số thứ để hỗ trợ phục vụ cho việc xử lý Hấp Ma Cô.

Mới đi được mấy bước, một người mặc áo choàng, đeo khẩu trang đã chặn lấy hắn.

Lạnh lùng nhìn kẻ lạ mặt đằng trước, trong lòng cảnh giác, nhưng bề ngoài hắn vẫn lãnh tĩnh như thường:

“Có chuyện?”

“Ta muốn mua lại số Hấp Ma Cô mà ngươi vừa giao dịch ban nãy, ra giá đi.”

“Ta cũng đang cần phải dùng tới nó. Ngươi chờ dịp khác đi.”

Thấy Nguyễn Trường Sinh từ chối thẳng thừng, người mặc áo choàng không cam lòng:

“10% ta mua lại với giá cao hơn mười phần trăm!”

“Rất có lỗi, ta thực sự đang cần đến bọn chúng.”

Không quan tâm, hắn tránh đi kẻ này rồi lạnh lùng bước tiếp.

Quan sát bóng lưng đang xa dần của Nguyễn Trường Sinh, người đàn ông lộ ra sát khí:

‘Vậy ngươi đừng có trách ta…’

Chương 117: Ngôn Ngữ Ánh Mắt? Get Daze! & Hấp Ma Cô