Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Unknown
Chương 121: La Bàn & Bút Ký
Ngồi tại bàn chế tác dưới tầng hầm, Nguyễn Trường Sinh đang nhanh chóng đổ ra tất cả các đồ vật có trong chiếc balo chiến lợi phẩm.
Kết cấu không gian mở rộng bên trong đang dần đổ vỡ và co rút lại, khiến một bộ phận đồ vật được cất giữ đã biến mất.
Nhưng ít nhất vẫn còn khoảng bảy, tám phần đồ vật chưa bị không gian bóp méo và phá hủy.
Hắn âm thầm thề, nếu có cơ hội chắc chắn phải để “bao” lành lặn mới được!
Sau khi kiểm kê, thu được một số dược tề, vật liệu, tiêu bản và thẻ đen, tổng giá trị gần năm trăm ngàn điểm khoán, tương đương với một tháng bận bịu luyện chế và giao dịch dược tề của hắn.
G·i·ế·t người phóng hỏa đai lưng vàng, sửa cầu bổ đường c·hết không thây.
Đúng là quá bạo lợi!
Hỏi sao chợ đen lại có lắm kẻ săn mồi đến vậy.
Ngoài đống đồ vật linh tinh, Nguyễn Trường Sinh còn tìm được một chiếc Tạo tác la bàn và một cuốn bút ký.
Tạo tác la bàn có hình tròn màu ám kim với những đường hoa văn đan xen thành từng vòng, mỗi vòng là một đơn vị khoảng cách được định sẵn.
Trung tâm có một mũi kim chỉ hướng tọa độ, ở chính giữa được đính một mảnh đá quý trông khá giống cẩm thạch.
Ánh mắt đen thẳm toát ra vẻ suy tính, hắn thử sử dụng Kích Linh Pháp hoạt hóa và kích hoạt chiếc la bàn.
Gợn sóng nhẹ nhàng xuất hiện, mũi kim trên la bàn bắt đầu chuyển động, cuối cùng chỉ hướng về hộc tủ hắn vừa mới cất Hấp Ma Cô.
Mày mò thêm một lát, hắn đã biết cách sử dụng Tạo tác.
Điều khiển la bàn xóa đi mục tiêu định vị là Hấp Ma Cô rồi chỉ về các vật phẩm khác trên bàn chế tác, Nguyễn Trường Sinh thử phát động mảnh đá quý ở trung tâm.
Mảnh đá liền tỏa ra ánh sáng màu xanh, phảng phất đang bắt lấy thứ gì đó từ vật phẩm định vị.
Khoảng cách ghi chép mục tiêu định vị được tính toán ra, là xa nhất năm mét.
Khi sử dụng các loại Thuật thức ẩn nấp rồi lấy la bàn định vị bản thân, hắn liền thấy mũi kim chỉ hướng hướng về phía mình, bất quá có chút biên độ đung đưa qua lại, không thể hoàn toàn xác định vị trí chính xác tuyệt đối.
Thử đứng dậy kiểm tra thêm vài lượt, Nguyễn Trường Sinh đã xác định suy đoán của mình.
Vậy ra đây chính là công cụ mà kẻ địch dùng để truy tung hắn sao.
Bất quá không đúng lắm.
Khử Vị Tề cùng các loại Thuật thức như Liễm Tức, Ám Ảnh Áo Choàng đáng nhẽ đã che giấu và xóa sạch tất cả mùi vị phát tán của Hấp Ma Cô rồi mới đúng.
Quan sát kỹ thì chiếc la bàn này được chế tạo từ hai loại kỹ thuật Luyện Kim và Công Trình, vật liệu siêu phàm hợp thành dường như là Bảo Kim Ngân và Ám Kim Độ có tác dụng nâng cao độ chính xác và tính n·hạy c·ảm của linh tính cũng như Linh Tố.
Kiểm tra mãi mà không có kết quả xác định, Nguyễn Trường Sinh bèn ngừng vận dụng Kích Linh Pháp rồi cất đặt chiếc Tạo tác la bàn sang một bên.
Đột nhiên, biểu cảm lãnh tĩnh của hắn chợt biến!
Lanh lẹ nâng chiếc la bàn lên sát mặt, hắn nhìn kỹ lại mảnh đá cẩm thạch chỉ to bằng hạt gạo tại trung tâm.
Không có linh lực của hắn kích hoạt, vậy mà mảnh đá vẫn lộ ra gợn sóng linh tính như bình thường…
Bình thường cái quỷ nha! Làm gì có đồ vật bình thường nào làm được như vậy cơ chứ!
Như tất cả đã biết, toàn bộ công cụ, vật liệu siêu phàm trên thế giới này đều có linh tính.
Nhưng linh tính của bọn chúng luôn nằm ở trạng thái tiềm ẩn, Linh Tố Sư phải thông qua Kích Linh Pháp mới có thể kích hoạt linh tính cũng như năng lực của bọn chúng.
Duy chỉ ngoại trừ một loại, đó chính là Kỳ Vật!
‘Chẳng lẽ mảnh đá quý này lại là Kỳ Vật?
…Không, đây chỉ là một bộ phận vỡ ra từ Kỳ Vật nào đó.’
Sau khi dò xét kỹ càng, Nguyễn Trường Sinh kết luận.
Mặc dù chỉ là một mảnh vỡ từ Kỳ Vật, bất quá thứ này rất đáng để nghiên cứu.
Đôi mắt hiện lên vô vàn nghi vấn cùng vẻ tò mò, nhưng hắn tạm thời không thể kiểm tra nguyên lý cụ thể của Tạo tác la bàn trên tay.
Vì la bàn sử dụng kỹ thuật Ẩn Văn và Mã Hóa Linh Văn rất tinh vi, thế nên phải mất một thời gian dài, Nguyễn Trường Sinh mới có thể thành công nghiên cứu ra được, còn hiện tại tạm để đó đã.
Hẳn dần chuyển tầm mắt cùng bàn tay tới cuốn sách bên cạnh, con ngươi lộ ra hứng thú mãnh liệt.
Trên đời này không phải chỉ mỗi mình hắn đang tìm cách nâng cao hiệu suất tu luyện, còn có rất nhiều người khác cũng có ý tưởng tương tự.
Cuốn bút ký, nói đúng hơn, nó là nhật ký ghi chép quá trình nghiên cứu Sinh Vật Học về phương thức tăng tốc tu luyện Linh Tố bằng khuẩn nấm siêu phàm.
Trái ngược với tri thức trong cuốn sách 《 Cộng Sinh Đa Bào Thể Lý Luận 》 phương hướng nghiên cứu của chủ nhân bút ký đang hướng tới việc lợi dụng khuẩn nấm siêu phàm làm công cụ trung gian để nâng cao tính đồng điệu với Linh Tố tu luyện.
Trong nhật ký đã ghi chú một vài ý tưởng và phương pháp để giải quyết vấn đề đồng hóa, xâm thực sự vật và môi trường xung quanh của Hấp Ma Cô, bất quá cần rất nhiều tiền bạc, thời gian và công sức để không ngừng thử nghiệm và hoàn thiện.
Thật may là Nguyễn Trường Sinh đã có Linh Quang Lấp Lóe giải quyết chuỗi phiền phức trên, nên tiến độ nghiên cứu của hắn có thể được rút ngắn và diễn ra nhanh chóng đến cực điểm.
Thông qua từng dòng nhật ký, thậm chí là những dòng biểu lộ cảm xúc tuyệt vọng lại hy vọng, buồn vui lẫn lộn của người viết ra nó, Nguyễn Trường Sinh phảng phất cảm nhận được tâm huyết cùng sự cố gắng không ngừng nghỉ, không biết phải bỏ ra bao nhiêu là máu và nước mắt.
Nội tâm hắn khẽ nhúc nhích.
Đồng dạng có R2 cấp thấp, gia cảnh cùng thiên phú tu luyện tầm thường.
Đồng dạng có ba mẹ mất bởi trận t·ai n·ạn hơn ba năm trước, trở thành kiếp phù du lay lắt giữa xã hội khắc nghiệt.
Đồng dạng có mục tiêu để mạnh lên, để không ngừng phấn đấu, có chung ý tưởng nghiên cứu để thay đổi vận mệnh.
Nhưng cả hai lại đi ra những con đường khác biệt, cuối cùng vì mục tiêu mà vô tình chạm trạn, chém g·iết lẫn nhau.
Ngô Minh Tác là một nhân vật đại biểu cho vô vàn những Linh Tố Sư không có tài nguyên và thiên phú tu luyện của xã hội siêu phàm Linh Tố này.
Bọn họ đều đang chật vật, cố gắng tìm cách lách qua được các chuỗi phong tỏa của thượng tầng siêu phàm để thay đổi vận mệnh, nhảy vọt giai cấp.
Không có ai sai, cũng chẳng có ai đúng, tất cả đều chỉ vì chống lại số phận nghiệt ngã của chính mình mà thôi.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, bản thân Ngô Minh Tác cũng vì mục tiêu giãy giụa, phản kháng lại vận mệnh của chính mình mà bất chấp thủ đoạn, trên tay dính đầy máu tươi, cuối cùng lại c·hết dưới tay Nguyễn Trường Sinh.
Một kết cục thật đáng buồn, nhưng lại là kết quả tất nhiên…
Hắn cũng không hối hận vì đã đánh gục Ngô Minh Tác.
Có cho lựa chọn lại, hắn vẫn sẽ quyết định làm như vậy, nếu không kẻ nằm xuống chính là bản thân Nguyễn Trường Sinh.
Cuộc đời vốn là những lần lựa chọn, một khi đã chọn thì tự mình phải chịu trách nhiệm với lựa chọn đó.
Hắn thực sự may mắn hơn Ngô Minh Tác rất rất nhiều, bởi vì nhờ có Đạo Chủng, hắn còn có thể có thêm rất nhiều lựa chọn phù hợp với mong muốn.
Nếu không có Đạo Chủng, khả năng cao tình cảnh tương lai của Nguyễn Trường Sinh cũng không hơn được là bao.
Có lẽ vì phản kháng vận mệnh, hắn cũng sẽ bước đi trên con đường cực đoan, u ám, đầy máu tươi như vậy…
Kẻ g·iết người lại bị người g·iết, đây chính là quy luật tuần hoàn của thế giới này.
Hắn phải tự cảnh tỉnh bản thân mình mới được.
Cẩn thận vẫn không bao giờ là đủ.
Bỏ qua vấn đề trên và chú trọng vào nội dung cuốn bút ký, thì tác dụng của thứ này thực sự là trợ giúp vô cùng lớn đối với Nguyễn Trường Sinh.
‘Xử lý và chế tạo một lớp sản phẩm diễn sinh từ Hấp Ma Cô để bao bọc ngoài thân thể sao…ý tưởng rất có triển vọng đâu!’
Buồn ngủ gặp chiếu manh, ai ngờ đâu được trong nguy lại có cơ, cuối cùng kế hoạch tăng tốc tu luyện của hắn lại có bước tiến nhờ việc ăn một bữa đặc sản chợ đen.
Chỉ cần tiêu hóa toàn bộ kiến thức trong bút ký, sau đó kết hợp với quá trình nghiên của bản thân, Nguyễn Trường Sinh tin chắc rằng thành quả của kế hoạch tăng tốc tu luyện đã không còn xa!
Tổng kết lại tất cả kinh nghiệm của ngày hôm nay, hắn liền tiếp tục bắt tay vào học tập, tu luyện và nghiên cứu.
Thứ khác có thể bỏ qua, bất quá việc tu luyện luôn là công việc quan trọng hàng đầu!
…
Cứ thế, cuối tháng sáu đã âm thầm bước đến lúc nào không hay.
Sau khi bế giảng tại sân trường và trở về lớp học, Nguyễn Trường Sinh và Khỉ Con đang cùng mọi người trong lớp nghe giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở:
“Cả lớp nhớ hoàn thiện bài tập nghỉ hè mà các giáo viên bộ môn giao phó, nếu không muốn đánh giá tổng kết học kỳ sau bị hạ thấp thì đừng có ai quên!”
Không thèm để ý tiếng kêu oan thán đầy trời của học sinh, giáo viên Phạm Đình Thi tiếp tục giảng giải:
“...Một vấn đề cuối cùng, kỳ thi vào Ban năng khiếu sẽ được tổ chức vào đầu kỳ học sau.
Những ngày nghỉ hè cũng không phải là thời điểm có thể lười biếng, nên nhớ, tháng 12 năm nay các trò sẽ lại bị kéo vào thế giới Tro Tàn vô cùng nguy hiểm.
Ban năng khiếu là một cơ hội giúp mọi người có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy các trò phải cố gắng tu luyện cho thật tốt và chuẩn bị thật kỹ càng mới được.”
Nhắc nhở thêm một số chuyện, giáo viên chủ nhiệm nhẹ phất tay chào:
“Hẹn gặp lại cả lớp vào học kỳ sau” sau đó bước khỏi bục giảng và đi ra ngoài.
Các học sinh trong lớp cũng không hoan hô, phấn khởi như thường lệ, mà chỉ lặng lẽ đứng dậy ra về.
Chủ nhiệm nhắc về kỳ hạn Tro Tàn Giới làm mọi người đều có cảm giác như tử thần đang chậm rãi bước tới sau lưng mình vậy, đâu ai còn có hứng khởi hoan hô vui vẻ cho cam…
“Ai… kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu mà giáo viên của chúng ta đã đánh một đòn điếng người.
Kiểu này không liều mạng tu luyện không được rồi nha Cục Đá, mọi chuyện nhờ ngươi đó.”
Nghe Khỉ Con mở máy hát, Nguyễn Trường Sinh hờ hững gật đầu nói:
“Như thế cũng tốt, chỉ có càng mạnh mẽ thì tỷ lệ sống sót tại Tro Tàn Giới mới càng cao được.”
Tạm biệt Khỉ Con một tiếng, tiếp theo khẽ chào Trần Băng Băng, hắn liền lanh lẹ đạp bước rời khỏi lớp học.
Tạm thời chưa về nhà, Nguyễn Trường Sinh còn có một việc chưa hoàn thành ở trường đâu.
Sau ba phút, dừng chân tại phòng Tạo Tác.
Đã nhìn thấy giáo viên bộ môn Tạo Tác Cơ Bản của hắn - Phạm Minh Đức đang ở bên trong, Nguyễn Trường Sinh lễ phép gõ cửa.