Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Unknown
Chương 125: Phú Bà & Mèo
Trần Băng Băng: Mèo sao…
Nguyễn Trường Sinh: Yên tâm, mèo của ta có tên Gỗ Mun, rất thông minh, sẽ không phá phách gì hết.
Trần Băng Băng: Ta cũng không để ý vấn đề ấy mà đang nghĩ chuyện khác. Được rồi, tí nữa ngươi khác biết, cứ mang tới đây đi.
Tắt điện thoại, hắn gật đầu ra hiệu với Gỗ Mun:
“Đi!” đồng thời một tuyến tơ màu đen từ ngón tay vung ra phía xa, tiện lợi cuốn lấy chiếc balo và kéo nó trở về tay của hắn.
“Meow!”
Bước ra khỏi nhà, một người một mèo phấn khởi di chuyển tới điểm dừng xe bus tự động.
Gần nửa tiếng sau, cả hai đã dừng chân trước cổng võ quán.
Chỉ lướt qua một lần chuông cảm ứng một cái, năm giây sau, cánh cổng màu đen to lớn đã tự động mở ra.
Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp tựa như đóa hoa tường vi đã xuất hiện trước mặt, Nguyễn Trường Sinh gật đầu chào rồi chúc mừng một câu:
“Tuy có chút hơi muộn, nhưng mà…chúc mừng ngươi đã tấn cấp.”
Gỗ Mun bám trên lưng cũng bắt chước gật đầu theo, nhưng đôi đồng tử đã thu nhỏ, ánh mặt lộ ra vẻ đề phòng xen lẫn hiếu kỳ.
Đối diện một người một mèo, Trần Băng Băng gật đầu đáp lại:
“Cảm ơn. Vào trong đi.”
Đồng thời nhìn về phía mèo đen có chiếc khăn quàng đỏ hình tam giác trên cổ, đôi mắt màu hồng ngọc hơi dò xét:
“...Đây là Gỗ Mun nha? Thật đáng yêu.”
Thiếu nữ không kìm được muốn ôm nó một cái, nhưng mới gặp lần đầu mà làm như vậy là không lễ phép, nên nàng quyết định “ra đòn” trước tiên.
Theo Trần Băng Băng bước vào sảnh đón khách, Nguyễn Trường Sinh liền nhìn thấy một đống bao bì xếp gọn tại khu vực trung tâm.
Từ nãy giờ vẫn đang tò mò quan sát xung quanh, mèo đen lập tức bị đống bao bì hấp dẫn, mắt mèo đã trợn tròn.
“Vì không biết Gỗ Mun thích loại đồ ăn cho mèo nào, nên ta vừa đặt hàng một loạt các loại pate và hộp hạt làm quà tặng lần đầu gặp mặt.”
Vừa nhìn về Gỗ Mun hỏi thăm ý kiến, Trần Băng Băng vừa nói chuyện với biểu cảm bình tĩnh như thường lệ.
“...”
Chứng kiến đống đồ ăn còn cao hơn cả chiều cao của mình, Nguyễn Trường Sinh thầm nhủ:
‘Hóa ra chuyện ngươi muốn cho ta biết là đây…’
Nhìn bên trong còn có rất nhiều loại đồ ăn cao cấp cho mèo, thậm chí là cho cả loài mèo siêu phàm, hắn cảm thán:
“Ngươi thật có lòng, nhưng không cần phải làm như vậy đâu.”
“Không sao, ta cũng rất thích thú cưng.
Nhưng ta vẫn thích tập luyện cùng chiến đấu hơn, nên không có thời gian rảnh để nuôi…”
Nói tới đây, Trần Băng Băng liền hỏi, đôi môi đỏ mọng trên khuôn mặt trái xoan tựa như đang cười:
“Gỗ Mun có thích những đồ ăn này không nha?”
Đừng nói nữa, ngươi còn không thấy nó sắp rớt nước miếng ra ngoài rồi sao!?!
Nhìn con mắt của mèo đen đã không thể dời nổi khỏi đống đồ ăn, Nguyễn Trường Sinh bỗng cảm thấy, mèo của nhà mình có tỷ lệ bị câu trộm thật cao!
May là hoàng thượng còn giữ lại được chút tự chủ, cùng với tí tẹo lòng tự trọng…
Được hắn dạy dỗ một thời gian dài, Gỗ Mun cũng biết đi ra ngoài là không thể ăn bậy, không thể tin người.
Thoát khỏi sự cám dỗ chí mạng, hoàng thượng bèn quay đầu về phía hắn với vẻ mặt trưng cầu.
Không đợi Nguyễn Trường Sinh trả lời, thiếu nữ đã vui vẻ chen vào:
“Chỉ là đồ ăn vặt vãnh thôi mà, nếu các ngươi không thấy tiện lắm thì cho ta ôm Gỗ Mun làm trao đổi là được.”
Quan sát ánh mắt đang toát lên lòng yêu thích của nàng, hắn đã có quyết định.
Nguyễn Trường Sinh đánh mắt cho Gỗ Mun: thấy sức mạnh của phú bà chưa? Còn không mau liếm!
Meow!
Mặt mèo tỏ vẻ miễn cưỡng, Gỗ Mun liền giơ lên hai đệm thịt.
Thấy vậy, Trần Băng Băng vui vẻ áp sát và bế nó khỏi vai hắn.
Trong lúc chơi đùa và lựa chọn đồ ăn cùng mèo đen, khác với thái độ khi cùng Gõ Mun, thiếu nữ nói chuyện với Nguyễn Trường Sinh bằng giọng lạnh nhạt:
“Võ phục đấu tập ta đã đặt ở chỗ cũ, ngươi tự mình lấy rồi thay đồ đi.”
Nha! Có đồ chơi mới liền đã tỏ thái độ vứt bỏ hắn như vứt bỏ giày rách rồi sao?!?
A! Nữ nhân!
Không thèm để ý tới nàng, hắn liền nhanh chóng đến chỗ đặt võ phục và thay đồ.
Đã trở lại sảnh, vẫn chứng kiến Trần Băng Băng đang thoải mái vuốt đầu hoàng thượng mà chưa chịu di chuyển tới sân đấu lộ thiên, Nguyễn Trường Sinh bèn cho nàng thêm vài phút.
Dù sao cũng hiếm khi thấy được bộ dạng ngây thơ, hoạt bát của thiếu nữ, không còn tiếp tục gồng lên, có tỏ ra vẻ trưởng thành, nghiêm túc hay thanh lãnh như lúc bình thường.
Nếu không nhìn những đường cong mê người tựa như ăn phải c·hất k·ích t·hích kia, thì nàng cũng mới chỉ có mười sáu tuổi mà thôi…
Mới quan sát Trần Băng Băng một lát, hắn chợt cảm giác hơi khác lạ.
Con ngươi đen thẳm hiện lên vẻ nghi ngờ, Nguyễn Trường Sinh liền âm thầm sử dụng các biện pháp dò xét.
Cuối cùng thông qua minh tưởng và đồng bộ với Linh Tố Ám, hắn rốt cuộc phát hiện được vấn đề.
Tại “tầm mắt” xung quanh, từng dòng Linh Tố màu đỏ và màu lam đang theo luật động hít thở bản năng của thiếu nữ mà nhanh chóng chui vào cơ thể nàng.
‘Hô Hấp Pháp của Linh Tố Hỏa và Linh Tố Thủy đều đồng thời đạt tới giai đoạn Hoàn mỹ sao.’
Thiên phú của những thiên tài chân chính thực đáng sợ, đặc biệt là thiên phú tu luyện, đã thế còn có đủ các loại trick, hack trợ giúp, không phải loại thiên tài “lỏd” như hắn có thể so sánh nổi.
Như vậy, có Hô Hấp Pháp Hoàn mỹ nâng cao chất lượng cùng tốc độ hồi phục linh lực, sức chiến đấu chân thực của Trần Băng Băng ít nhất đã tăng cường gấp đôi so với trước đó.
Kết hợp với cảnh giới Linh Tố Sư level 2 R2 cấp A cùng đặc chất cấp S Phục Hồi Siêu Tốc của nàng, nếu cả hai chiến đấu sinh tử, suất xử hết tất cả các con bài tẩy bao gồm cả hai rối ngẫu, thì tỉ lệ thắng của Nguyễn Trường Sinh nhiều nhất chỉ có thể đạt đến năm mươi năm mươi.
Mà hắn có nghe thiếu nữ từng nhắc tới việc nàng đã tập luyện đao pháp rất nhiều năm, nhưng chưa được có dịp tận mắt chứng kiến.
Vì thế tỉ lệ chiến thắng có lẽ phải giảm đi mấy phần nữa mới chuẩn xác.
Không nghĩ nhiều thêm, Nguyễn Trường Sinh liền tham gia vào trò lựa chọn đồ ăn cùng Gỗ Mun và Trần Băng Băng.
Hơn mười phút sau, hắn cùng thiếu nữ mới bắt đầu đứng đối nhau trên sân thi đấu.
Đợi nàng cột lại mái tóc đỏ rực thành tóc đuôi ngựa, cả hai vào tư thế chiến đấu.
Như thông lệ, Trần Băng Băng sẽ mượn trận giao lưu kỹ xảo để tăng cường Cao Đẳng Thể Thuật.
Cơ Sở Thể Thuật tường giải về cách thức khống chế tụ lực, phát lực và liễm lực một cách hoàn mỹ nhất.
Cao Đẳng Thể Thuật tường giải về bốn phương pháp cơ bản và toàn diện nhất trong việc vận dụng kỹ xảo tụ lực, phát lực và liễm lực vào chiến đấu.
Mà kỹ xảo tụ lực, phát lực và liễm lực học được từ hai môn Thể Thuật trên không chỉ sử dụng vào tay không cách đấu, nó còn có thể được vận dụng vào tất cả các loại v·ũ k·hí.
Một khi Cơ Sở và Cao Đẳng Thể Thuật đều bước vào Hoàn mỹ, thì năng lực cận chiến của Linh Tố Sư, đặc biệt là Linh Tố Sư lưu phái Cường Hóa sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, linh hoạt và đáng sợ.
Đồng thời là tiền đề cũng như tiền vốn tốt đẹp để phát triển các loại kỹ thuật chiến đấu cao cấp hơn sau này.
Còn đối với Nguyễn Trường Sinh trong trận đấu tập, hắn sẽ lợi dụng trực giác, phản ứng và năng lực chiến đấu kinh khủng của thiếu nữ để cải tiến và hoàn thiện hai loại kỹ xảo Liệu địch tiên cơ cùng Hư thực giao thái của bản thân.
Đặc biệt là Hư thực giao thái, kỹ xảo này liên quan đến khả năng lừa gạt cảm giác và não bộ kẻ địch trong chớp mắt, khiến phán đoán và động tác phản ứng tiếp theo của địch nhân xảy ra sai lầm.
Muốn lừa gạt cảm giác cũng như não bộ của kẻ địch trong chớp mắt thì cần có rất nhiều điều kiện phải giải quyết bao gồm ngũ giác và năng lực trinh sát của kẻ địch; kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ cùng phản ứng giữa hai bên; Thuật thức hay năng lực che giấu, lừa gạt của bản thân; thậm chí là trực giác và sau này là tinh thần lực cảm ứng, Linh Tố cảm ứng;...
Để giải quyết các điều kiện trên, Nguyễn Trường Sinh liền chú trọng vào cả ba con đường.
Một là nâng cao tốc độ cũng như phản ứng của chính mình bằng Luyện Thể và các Thuật thức tăng tốc như Vô Thanh Bộ.
Hai là tăng mạnh kinh nghiệm chiến đấu, lừa gạt cảm giác của kẻ địch bằng động tác giả, di chuyển chớp nhoáng vào những góc c·hết, từ đó tạo thành phán đoán sai lầm của não bộ.
Cuối cùng là vận dụng kỹ xảo khống chế tin tức tố diễn sinh từ Đặc chất Chưởng Khống Nhập Vi, kết hợp với các loại Thuật thức nhằm ẩn nấp bản thân và che đậy cảm giác kẻ địch như Liễm Tức, Vô Thanh Bộ, Hắc Ám Hành, Dạ Mạc Vân Yên,...
Ba con đường tổng hợp lại liền chính là cơ cấu hình thành nên kỹ xảo Hư thực giao thái.
Qua mấy tháng đấu tập cùng Trần Băng Băng, kỹ xảo này đã và đang được hắn vận dụng thuần thục tự nhiên hơn, kinh nghiệm “lừa gạt” cũng được tăng mạnh.
Tuy nhiên, tác dụng của Hư thực giao thái khiến Nguyễn Trường Sinh cảm thấy không mấy hài lòng.
Hư thực giao thái không phải chiêu trò múa lửa hay dùng để bắt nạt kẻ yếu.
Hắn khai phát ra kỹ xảo này để sáng tạo cơ hội nhất kích chí mạng, nên đối tượng nhắm đến luôn là những kẻ địch có chiến lực ngang bằng hoặc mạnh hơn bản thân.
Mà những đối tượng như vậy đa phần đều có tốc độ cùng phản ứng không kém hắn là bao, thậm chí tốc độ cùng phản ứng còn nhanh hơn hắn rất nhiều.
Sự việc trên dẫn đến khoảnh khắc lừa gạt cảm giác và não bộ sẽ bị rút ngắn vô hạn hoặc gần như mất đi tác dụng.
Nếu thời gian lừa gạt không đủ, thì lấy đâu cơ hội mà phát động một đòn nhất kích chí mạng cơ chứ?
Như vậy, kỹ xảo Hư thực giao thái liền lộ ra vẻ gân gà, ăn vào thì ngán mà bỏ đi thì tiếc.
Nguyễn Trường Sinh cũng không muốn vứt bỏ kỹ xảo chiến đấu thú vị như vậy nha, dù sao Hư thực giao thái rất hợp khẩu vị, lại còn phù hợp với nhiều loại “chiến thuật” của hắn…
Khụ khụ.
Đã tốc độ cùng phản ứng đều không thể vượt qua hay tiến bộ cấp tốc trong thời gian ngắn, vậy liền đặt trọng tâm vào con đường thứ ba, đó là khả năng ẩn nấp bản thân và che đậy cảm giác kẻ địch.
Hắn đã dần có manh mối để khai phát.