Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Unknown
Chương 127: Sau Trận Chiến, Eo Thật Nhức Mỏi
Cho dù đã kích hoạt Siêu Trí Lực tăng tốc độ tư duy, nhưng Nguyễn Trường Sinh vẫn bị chiêu thức biến hóa đột ngột tới cực điểm của Trần Băng Băng dồn vào tình huống chí mạng.
Phản ứng cầu sinh theo bản năng, Vô Thanh Bộ quấn quanh thân thể tức tốc giải phóng hình thái cùng tính chất!
Song trọng giải phóng • Vô Pháp Vô Thiên Bộ!
Gợn sóng màu xám trong suốt như cuồng phong bạo vũ lan tỏa xung quanh nhưng lại không có bất kỳ tiếng động nào, Nguyễn Trường Sinh đã biến mất khỏi tầm mắt của thiếu nữ.
Đòn trảm kích vừa lúc sượt qua, ánh đao lửa mạnh mẽ khuếch tán và cắt sâu vào mặt đất, âm thanh thiêu đốt nổ lách tách!
Tại mười mét phía xa, thân ảnh của hắn đã xuất hiện lúc này không hay biết.
Gợn sóng quanh hắn đã biến mất, Vô Thanh Bộ được tái ngưng tụ và kích hoạt, trở về trạng thái bình thường.
Phía đối diện, thủ đao chém xong đòn trảm kích vừa rồi, Trần Băng Băng vẫn giữ tư thế như vậy tại chỗ, mắt phượng đã nhắm lại.
Ánh mắt đen thẳm nhìn nàng thật sâu, Nguyễn Trường Sinh không tiếp tục chủ động tiến công mà lặng lẽ chờ đợi.
Nếu như hắn không nhầm, thì chiêu thức ban nãy suýt gây ra t·ai n·ạn c·hết người của Trần Băng Băng đã có thêm một yếu tố tăng phúc mới: Lưu động lực!
Mượn Lưu động lực, Nhiên Đao Ba Động Trảm đã chuyển hóa thức Thuấn thành thức Nhu tại thời điểm cuối, khiến quỹ tích đòn đánh đột nhiên thay đổi, sau đó lại chuyển hóa trở về thức Thuấn và bộc phát ra sức bật cực mạnh.
Nàng, đã bước vào giai đoạn Hoàn mỹ của Cao Đẳng Thể Thuật!
Hiện tại, Trần Băng Băng đang nằm trong trạng thái “đốn ngộ” nên vụ g·iết hụt vừa rồi của nàng hắn bèn tạm thời tha thứ.
Qua gần năm phút, sau khi đã hoàn toàn khống chế được Lưu động lực, thiếu nữ mới chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử ngập nước tràn đầy cảm giác vui vẻ, khiến nốt ruồi son trên đuôi mắt trái càng toát ra vẻ quyến rũ.
Phía bên kia, Nguyễn Trường Sinh đã gửi lời chúc mừng:
“Chúc mừng ngươi, Cao Đẳng Thể Thuật rốt cuộc đã bước vào cực hạn.”
Thoát khỏi niềm vui và nhận ra bản thân đã suýt gây nên hậu quả cực kỳ xấu cho thiếu niên, Trần Băng Băng khẽ cắn môi mềm, biểu cảm áy náy vô cùng.
Hai bàn tay bứt rứt nắm lấy bên hông quần, nàng vội vàng cúi đầu:
“Thành thật xin lỗi!”
Chứng kiến được thái độ hối lỗi tốt đẹp của thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh bèn điềm tĩnh khoát tay:
“Không sao, ngươi cũng không cố ý. Nhớ giúp ta giữ bí mật chuyện vừa xảy ra là được.”
Tại tình huống nguy cấp vừa nãy, hắn đã lộ ra biểu tượng của cả Kỹ pháp và Thuật thức giai đoạn Hoàn mỹ.
Với hiểu biết của Trần Băng Băng, nàng chắc chắn đã nhận ra.
Nghe được câu nói nhẹ nhàng của hắn, thiếu nữ mới hòa hoãn lại và gật đầu một cái, thanh âm trong trẻo mang theo nét hâm mộ cùng ghét bỏ:
“Tất nhiên, bất quá, cả Kỹ Pháp và Thuật thức đều đã luyện đến cực giai, bạn học Trường Sinh giấu thật giỏi nha!”
Kỹ xảo chiến đấu mạnh như vậy mà trong đấu tập lại không dùng, Trần Băng Băng thật giận!
Tốc độ mà hắn bộc phát ra đã ngang bằng với tốc độ toàn lực của nàng.
Nên nhớ, cho dù mới thăng cấp, nhưng Trần Băng Băng vẫn là thiên tài Linh Tố Sư level 2, có R2 cấp A đâu!
Năng lực học tập thằng này thực đáng sợ, nhưng không thể nào đáng sợ đến như vậy.
Đoán được Nguyễn Trường Sinh có bí mật, thiếu nữ cũng không gặng hỏi.
Làm người, phải biết rõ phân tấc.
“...”
Nhân chi sơ, tính cà khịa.
Mới có được “lịch sử đen” của nàng, Nguyễn Trường Sinh liền thuận tay đâm thọc:
“Không giấu để c·hết dưới tay của bạn học Băng Băng sao?”
Bị thiếu niên đánh trúng tim đen, hai vành tai trắng nõn của Trần Băng Băng liền đỏ rần rần.
Nàng có chút phá phòng, bắt đầu thẹn quá thành giận mà hừ giọng mũi:
“Được chưa! Mau tiếp tục chiến đấu đi, ta còn cần phải luyện thêm một lát mới có thể thuần thục Lưu động lực được.”
Vừa nói xong, vẫn áp chế uy lực của Linh Tố xuống level 1, Trần Băng Băng đã phát động Xung Cực Bộ!
Tia quang thải đỏ lam giao nhau dưới lòng bàn chân, tựa như mũi tên xé gió mang theo âm thanh cao v·út, nàng cực tốc phóng tới trước mặt hắn!
Ánh mắt hiện lên chiến ý, Nguyễn Trường Sinh cũng lập tức làm ra phản ứng.
Công thủ nhanh chóng chuyển đổi trong chớp nhoáng, mặt đất cùng không khí phảng phất vỡ thành từng mảnh!
…
Nửa tiếng sau, Nguyễn Trường đã lại nằm vật trên mặt đất vì mệt, phần eo nhức mỏi ghê gớm.
Trần Băng Băng ngồi bên cạnh như mọi khi, quần áo xốc xếch, gò má hồng hào với biểu cảm thỏa mãn, giống như đang vui vẻ tận hưởng dư vị còn sót lại tại trận chiến ban nãy.
Khuôn mặt hắn im lặng tột cùng.
Ngươi đừng có biểu hiện kỳ lạ như vậy được không? Người khác nhìn vào lại tưởng khoảng cách giữa ta với ngươi đã thành số âm rồi đâu!
Đáng nhẽ như thường lệ Nguyễn Trường Sinh phải chịu được thêm mấy chục phút nữa, nhưng Lưu động lực khiến khả năng cận chiến của thiếu nữ trở nên mạnh mẽ, nhanh gọn, linh hoạt và biến ảo khôn lường hơn trước gấp hai, ba lần.
Nhiên Đao Ba Động Trảm cùng Lưu Đao Cao Tần Trảm đều có thể chuyển hóa qua lại giữa Tứ thức trong Cao Đẳng Thể Thuật, làm tác dụng Liệu địch tiên cơ của hắn bị giảm đi rất nhiều.
Bởi vậy, hắn phải tăng thêm sức lực để ứng đối.
Tiếp tục chiến đấu trợ giúp nàng quen thuộc Thể thuật giai đoạn Hoàn mỹ thêm một thời gian, thể lực cùng linh lực của Nguyễn Trường Sinh liền chống đỡ hết nổi.
Cuối cùng sức bền bỉ của bản thân vẫn không thể đọ nổi với thiếu nữ, Đặc chất Phục Hồi Siêu Tốc thật quá ăn gian mà!
Vì trả thù câu đâm chọc trước đó, Trần Băng Băng chỉ nhằm vào thận của hắn mà đánh, khiến hắn không thể liên tục phát lực bằng eo để né tránh.
A! Nữ nhân!
Cũng quá mang thù đi! Còn không phải do ngươi suýt chút nữa g·iết ta sao!?!
Không đợi hắn phàn nàn, thiếu nữ đã mở miệng nói:
“Cảm ơn ngươi vì trận đấu ngày hôm nay cũng như những trận đấu tập mấy tháng trước.
Nếu không có ngươi bồi luyện cùng ta, thì tiến độ Cao Đẳng Thể Thuật sẽ không thể nhanh chóng tiến tới giai đoạn Hoàn mỹ như ngươi định nghĩa được.”
Nghe vậy, Nguyễn Trường Sinh liền gật đầu:
“Rất tốt, vậy ngươi muốn cảm ơn ta như nào đây?
Lấy thân báo đáp thì khỏi cần, dù sao cũng không biết được ai chiếm tiện nghi của ai đâu.”
Đáp trả lại hắn chính là một cú thụi vào ngực.
“A! Ngươi muốn m·ưu s·át sao!”
“Ngươi lại mang lời cảm ơn chân thành của ta ra để đùa, đáng đời!”
Lấy tay xoa xoa ngực, đồng thời phải chịu câu nạt của thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh oán thầm.
Đôi khi trực giác quá mạnh cũng không tốt!
Nàng đã ngay lập tức phát hiện ra cảm xúc đùa giỡn ác thú vị của hắn.
Nếu là cô gái khác có lẽ sẽ phải đoán già đoán non xem lời nói của Nguyễn Trường Sinh là thật hay giả, là vui đùa vu vơ hay cố tình thả thính, sau đó thẹn thùng vô cùng.
Bất quá, đối với Trần Băng Băng nha…không nói cũng được!
Thông qua đấu tập, không phải chỉ mình nữ lớp trưởng là người được lợi, hắn cũng có thu hoạch tương đối lớn.
Nhờ các trận so đấu kỹ nghệ với nàng, kinh nghiệm thực chiến của Nguyễn Trường Sinh đã được nâng cao hơn trước rất nhiều.
Sau trận đấu hôm nay, kỹ xảo Hư thức giao thái đã gần như hoàn thiện, chỉ cần cải tiến được Thuật thức Liễm Tức để tăng cường năng lực lừa gạt, che đậy nữa là xong.
Những ngày gần đây, hắn vẫn luôn rèn luyện việc khống chế phản ứng của hai loại Linh Tố Ám và Không Gian.
Ông trời không phụ lòng người, có công mài sắt có ngày nên phóng lợn, công đoạn tổ hợp hai hình thái Linh Tố hòa vào nhau đã vô cùng thành thục.
Chỉ còn quá trình bóc tách và tổ hợp các chính chất của bọn chúng thành một dạng cấu trúc hoàn chính vẫn tương đối trúc trắc.
Tuy nhiên, không cần chờ đợi quá lâu, khả năng khống chế của hắn cũng đã dần dần quen thuộc với quá trình điều khiển phức tạp này.
Tới lúc đó, công việc của Linh Quang Lấp Lóe nên được bắt đầu.
Thời điểm Nguyễn Trường Sinh đang tự mình tổng kết, Trần Băng Băng lại tiếp tục nói:
“Không đùa nữa, ta có—”
Loảng xoảng!
Thanh âm của nàng bỗng nhiên bị cắt đứt bởi những tiếng náo động xa xa.
Tại tầm mắt của hai người, Gỗ Mun đang hớt hải từ cánh cổng sân đấu chạy tới bọn họ với biểu cảm hoảng loạn.
Ngay lập tức, phía sau là một người máy cao hai mét đang đuổi theo.
Nhìn thấy cảnh này, hắn cùng Trần Băng Băng vội vàng đứng dậy.
Kỹ xảo Liệu địch tiên cơ cùng trực giác của Nguyễn Trường Sinh liền cảnh báo rằng, người máy này cực kỳ nguy hiểm!
Đứng bên cạnh, thiếu nữ tức tốc cao giọng ra lệnh cho người máy:
“Chỉ lệnh: Ngừng hoạt động!”
Nghe được âm thanh của nàng, người máy liền lập tức khựng lại tại chỗ.
Vài giây sau, Gỗ Mun đã nhảy đến trước mặt hắn.
Ôm lấy hoàng thượng đang sợ hãi không thôi, đồng thời không ngừng keo meo meo tổ khổ với Nguyễn Trường Sinh.
Nhẹ nhàng vuốt ve mèo đen, hắn liếc mắt về phía hình chiếu 3D từ điện thoại của Trần Băng Băng.
Nàng đang kiểm tra các đoạn camera an ninh ghi hình trong võ quán.
Nhìn đống lộn xộn do trận đuổi bắt mà Gỗ Mun và người máy gây ra trong đoạn ghi hình được trích xuất, bọn họ rốt cuộc hiểu được đầu đầu cua tai nheo của câu chuyện.
Thật may là người máy không dùng toàn lực, nên hoàng thượng mới có cơ hội chạy trốn được đến đây.
Dở khóc dở cười, Nguyễn Trường Sinh bèn mở miệng:
“Xin lỗi, không ngờ rằng lòng hiếu kỳ của Gỗ Mun lại gây ra phiền phức lớn như vậy.
Lần sau ta sẽ để nó ở nhà.”
“Không cần, ta vẫn rất thích Gỗ Mun.
Là lỗi do ta, quên mất không đăng ký nhận dạng để tăng lên quyền hạn của các ngươi trong võ quán.
Cũng chính vì thiếu quyền hạn mà Gỗ Mun lại đi vào những nơi không phận sự, nên mới bị người máy bảo an của võ quán cho là kẻ xâm nhập.”
Trong khi nói chuyện cùng Trần Băng Băng, hắn vừa phân tâm, âm thầm dò xét người máy trí năng một cách chi tiết.
Thứ này không phải là Tạo tác, nhưng thành phần cấu tạo lại được làm từ một loại hợp kim siêu phàm kỳ lạ.
Nguyễn Trường Sinh không nhận ra lai lịch của vật liệu hợp thành.
Tuy nhiên, từ cảm giác vô cùng nguy hiểm đối với người máy, hắn chắc chắn vật liệu này phải vô cùng cao cấp.
Bởi vì, không có bất kỳ gợn sóng Linh Tố nào trên thân, mà chiến lực của người máy ít nhất đã đạt đến Linh Tố Sư level 3!
Đồng thời nhìn số thứ tự khắc trên đấu nó, kết hợp với lời giải thích của thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh suy đoán rằng số lượng của bọn chúng trong võ quán không hề ít.
Trong lòng hắn cảm thán:
‘Hỏi sao quán chủ Trần Bình Bình lại yên tâm để con gái rượu một mình tại võ quán tư nhân này một thời gian dài.
Hóa ra một trong những chỗ dựa là đây.’
Lúc này, Trần Băng Băng đã hoàn thành việc nhận dạng và tăng lên quyền hạn cho Nguyễn Trường Sinh cùng Gỗ Mun:
“Xong rồi đó, chỉ trừ một số địa điểm cực kỳ riêng tư, từ giờ các ngươi đã có thể thoải mái đi lại trong võ quán của ta.”
“Cảm ơn.”
Hắn khẽ gật đầu.
Bàn tay đang vuốt ve an ủi Gỗ Mun đã không cảm nhận được sự run rẩy, Nguyễn Trường Sinh liền mở miệng chê cười hoàng thượng:
“Thế nào Gỗ Mun, hôm nay được đi thám hiểm chán chê đã đời rồi nhá, có thấy vui không?”
Nghe con sen cà khịa mình, mèo đen bèn ngẩng đầu, tỏ vẻ tức giận:
“Meow!”
Con sen vô tâm!
Không vui chút nào hết, trẫm muốn về nhà!