Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 129: Tiệm Tạp Hóa

Chương 129: Tiệm Tạp Hóa


Đầu tháng Bảy, mùng một.

Thời tiết thất thường, khi nắng khi mưa.

Tiếng ve kêu dần dần trầm lặng.

Vì nhiệt độ không khí rất cao, Gỗ Mun cũng lười chạy nhảy, leo trèo trong sân vườn, mà chỉ lười biếng nằm nhoài trên ghế sofa xem TV cả ngày.

Nhân cơ hội, Nguyễn Trường Sinh liền tắm rồi sửa móng cho nó luôn. (Meow???)

Ngoài ra, tại buổi tối, thông qua hệ thống giá·m s·át vi hình xung quanh nhà, thiếu niên rốt cuộc nhìn thấy Trần Băng Băng chạy bộ qua đường nhà mình.

Nhưng bởi lý do nào đó, mỗi lần chạy qua, nàng chỉ nhìn nhà hắn một cái rồi rời đi.

Có vẻ cô nàng cũng nhận ra rằng buổi tối một thân một mình đi vào nhà nam sinh là một điều bất ổn.

Thật đáng mừng (tiếc)!

Dù đã nghỉ hè được mấy hôm, quá trình tu luyện, học tập và nghiên cứu vẫn diễn ra như thường lệ.

Mặc cho ký hiệu răng máu trên mu bàn tay trái có tồn tại hay không tồn tại, lịch trình hàng ngày của hắn vẫn luôn kín mít và bận rộn vô cùng.

Học tập các loại tri thức từ khoa học kỹ thuật cho tới siêu phàm thần bí; Tu luyện Hô Hấp Pháp, luyện thể, quan tưởng; Luyện tập các loại Thuật thức, Bí thuật và ứng dụng chúng vào trong thực chiến, sinh hoat; Chế dược tề để bán và nâng cao tiến độ Dược Tề Học; Nghiên cứu, cải tiến Rối ngẫu, Đồ Bó Hấp Linh cùng các kế hoạch thí nghiệm đang dang dở,...

Nếu là người khác có lẽ sẽ cảm thấy khô khan, nhàm chán, vì họ không thể cảm nhận được rõ ràng sự tiến bộ sau mỗi lần tiêu hóa, hấp thu được tri thức vào bản thân.

Bất quá đối với hắn lại là điều hoàn toàn khác, bởi hắn có thể trực tiếp nhìn thấy sự tiến bộ của chính mình qua từng ngày, từng giờ bằng Bảng trạng thái.

Hiện tại không ngừng siêu việt quá khứ của bản thân, cảm giác này thực quá gây nghiện, quá thú vị đâu!

Tuy nhiên, học càng nhiều, hiểu biết càng rộng, Nguyễn Trường Sinh mới càng cảm nhận được tri thức là vô hạn, mới phát hiện bản thân càng nhỏ bé.

Ý nghĩ như vậy cũng làm hắn càng trở nên hứng thú, vui thích với việc học tập tri thức hơn bao giờ hết.

Có những lúc, hắn liền thấy một ngày chỉ có hai tư giờ thực sự quá không đủ dùng.

Nếu một ngày có hai trăm bốn mươi giờ thì tốt rồi!

Vừa suy ngẫm lung tung, Nguyễn Trường Sinh vừa cởi Đồ Bó Hấp Linh ra rồi chuyển sang tu luyện Tinh Không Quan Tưởng Đồ.

Tâm thần thoáng chốc đã tĩnh lặng, bầu trời sao trong tinh thần của hắn bắn đầu hô ứng với cuốn sách tranh Tinh Không Vỹ Ngạn đối diện.

Mỗi một ngôi sao được thành công nghĩ hóa, tinh thần lần lực đều được tăng lên một tia.

Nửa tiếng sau, Nguyễn Trường Sinh mới kết thúc quan tưởng.

『Công pháp』:


Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Bốn (Khả dụng) (57%) → Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Bốn (Thuần thục) (2%)


Cho dù hắn đã tạo ra chiêu trò tuần hoàn bổ trợ lẫn nhau vô cùng g·ian l·ận bằng Siêu Trí Lực, khiến tốc độ học tập ngày một kinh khủng, nhưng độ khó của môn Quan Tưởng kiêm bí thuật này cũng ngày một phức tạp.

Thậm chí còn khó học hơn cả Thuật thức giai đoạn hai - Ám Linh Tuyến một bậc.

Mất hơn hai tuần, hắn mới làm Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Bốn từ giai đoạn Khả dụng lên Thuần thục

Như vậy phải mất một đến hai tháng nữa, giai đoạn Thuần thục mới có thể bước vào Tinh thông.

Các tri thức có độ khó xấp xỉ khác cũng không kém là bao, đều có tiến độ gần tương tự.

Mất thêm hơn một giờ, Nguyễn Trường Sinh mới hoàn thành chương trình tập luyện buổi sáng.

Sau khi tắm rửa, nấu nướng và ăn sáng cùng Gỗ Mun, hắn liền chuẩn bị sẵn bữa trưa cho hoàng thượng rồi rời khỏi nhà.

Chờ đợi tại điểm dừng một lát, xe công cộng đã đúng giờ đi tới.

Có địa chỉ giáo viên Phạm Minh Đức cấp cho, Nguyễn Trường Sinh liền dựa theo thiết lập tuyến đường xe bus tự động trên điện thoại để di chuyển.

Địa điểm hắn cấn đến là khu vực gần trung tâm phía Bắc của thành phố Vĩnh Hằng.

Qua cửa sổ xe, ánh mắt của hắn đã ngay lập bị vô vàn tia quang thải bảy màu từ những kh·ung t·hủy tinh xung quanh phản xạ tới.

Tương tự với phong cách kiến trúc Baroque phía Tây, Art Nouveau phía Nam, phong cách kiến trúc của phía Bắc thành phố Vĩnh Hằng lại mang theo hơi hướng Beaux-Arts cách tân tài tình.

Toàn bộ các căn nhà, cao ốc hay cửa hàng trên đường phố đều được xây mái bằng, với không gian bên trong rộng lớn mà không kém phần quý phái.

Những cánh cửa vòm được bao quanh bởi phù điêu cùng nhiều loại tranh tường nghệ thuật, văn hóa đông tây kết hợp hài hòa lẫn nhau, trông tất cả đều vô cùng đối xứng.

Và đặc biệt hơn hết, khối kiến trúc phía Bắc này có lượng lớn vật liệu hợp thành là màn kính thủy tỉnh Thất Sắc đặc trưng được trang trí khắp mọi nơi.

Mỗi khi ánh sáng chiếu vào, các loại màu sắc sẽ được phản xạ với cường độ thấp, không làm ảnh hưởng tới ánh mắt cũng như tầm nhìn của những người đi qua, nhưng lại khiến khung cảnh thành phố nơi đây trở nên kỳ bí mà huyền ảo, phảng phất đi lạc vào một giấc mộng đa sắc, tuyệt mỹ.

Đắm chìm trong bức tranh nhiều màu, thiếu niên không thể không cảm thán vẻ đẹp của sức sáng tạo và nghệ thuật, thật mỹ lệ làm sao.

Nhưng càng như vậy, hắn lại càng trở nên cẩn thận và cảnh giác.

Bởi ẩn giấu sau tấm màn tươi sáng, nhuộm đẫm vẻ đẹp của văn minh hiện đại này chính là sự lạnh lùng, khắc nghiệt đến cùng cực của xã hội siêu phàm, nơi kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng yếu, pháp tắc cá lớn nuốt cá bé luôn luôn âm thầm hiện hữu khắp mọi hoàn cảnh.

Mười lăm phút sau, đã đến điểm dừng gần nơi cần đến, Nguyễn Trường Sinh xuống xe, nhẹ nhàng sải bước theo dòng người nhộn nhịp.

Đi bộ một lát, lượn vài vòng vào ngõ hẻm ít người qua lại, hắn cuối cùng đã đến địa điểm trong địa chỉ.

Trước mặt hắn là một cửa hàng ba tầng theo chủ đề phong cách kiến trúc Beaux-Arts cách tân đặc trưng của phía Bắc, bất quá diện tích tương đối nhỏ.

Nhìn thấy bảng hiệu tiệm “Tạp Hóa” làm bằng hình chiếu 3D trên tường cao, trong lòng Nguyễn Trường Sinh hơi toát ra vẻ quái dị.

Chỉ riêng cái tên của cửa tiệm đã đủ phiền phức.

Bạn của thầy Đức vốn vô cùng nghiêm túc, hà khắc lại mở tiệm Tạo tác ở đây ư?

Tại sao hắn có chút cảm giác không đứng đắn cho lắm…

‘Mà thôi, tới đều tới.’

Khẽ thở một hơi dài, ngốc mao phe phẩy, hắn điềm tĩnh bước vào bên trong.

Ấn tượng đầu tiên Nguyễn Trường Sinh chứng kiến là nội thất màu sữa trắng với nhiều mặt kính và hoa văn trang trí đối xứng nhau.

Phần mặt tiền tương đối ngăn nắp, các loại Tạo tác và vật liệu siêu phàm hoặc mạnh mẽ, hoặc có tạo hình bắt mắt được đặt lên những tủ kính Thất Sắc để trưng bày.

Sâu bên trong là quầy giao dịch bằng gỗ, một vị thiếu nữ xinh đẹp với bộ tóc đen, dài thẳng đến eo đang đứng đó.

Thấy hắn đi vào, dưới phần mái cắt ngang, đôi mắt long lanh tựa như ngọc trai đen của nàng mỉm cười chào hỏi bằng thanh âm êm dịu:

“Chào mừng quý khách, ngài có thể gọi ta là Mei.

Tiệm của chúng ta có thể giúp gì được cho ngài?”

“Ta có hẹn trước đó với chủ tiệm, nhờ ngươi liên lạc hắn giúp ta. Tạ ơn.”

Tầm mắt lướt qua ký hiệu mã vạch màu lam nhạt dưới mắt phải của nàng, Nguyễn Trường Sinh đáp lại câu hỏi của android.

Đúng vậy, “thiếu nữ xinh đẹp” trước mặt hắn chính là người máy trí năng - Android.

Tại thời đại siêu phàm kết hợp khoa học kỹ thuật đã tiến bộ đến mức có thể bắt đầu can thiệp tới cả các loại gen bệnh, tái sinh được các bộ phận cơ thể đã hỏng, thì vấn đề nguy trang nhân hình cho người máy như người thật là một việc không hề khó khăn.

Máy móc trí năng thay thế con người trong những công việc đơn giản đã trở thành một xu hướng tất yếu, vô cùng bình thường.

Nguyễn Trường Sinh chỉ ngạc nhiên là cửa tiệm nhỏ này lại có thể sử dụng người máy Android mà thôi, bởi vì giá thành của chúng đều khá đắt đỏ.

Nghe được yêu cầu của thiếu niên, người máy Android liền nhanh chóng đối đáp bằng giọng điệu mềm mại:

“Ngài là Nguyễn Trường Sinh? Mời đem thẻ công dân tới trước mặt để quét hình, cảm ơn.”

Theo hướng dẫn của Mei, hắn từ túi balo lấy ra thẻ công dân.

Sau khi quét hình xác nhận, “thiếu nữ” liền rời khỏi quầy và mời Nguyễn Trường Sinh đi theo sau.

Quan sát bóng dáng lung linh cùng cử chỉ nữ tính của người máy Android trong chiếc váy ngắn mùa hè có họa tiết hoa văn tươi tắn, hắn chợt nảy ra ý định mua một “em” về nhà, nếu có tiền.

Ngắm nhìn cảnh vật mỹ lệ luôn có thể khiến tinh thần con người ta vui vẻ, khoan khoái, không phải sao?

Hình tượng vui tai vui mắt, lại biết làm tất cả công việc nhà cũng như hậu cần đơn giản, tính cách tùy gói cài đặt, thích gì chọn nấy.

Sáng làm việc nhà, tối làm việc giườ— khụ khụ.

Một lựa chọn không hề tệ chút nào!

Đồng thời còn có thể thông qua nghiên cứu người máy trí năng Android để tham khảo vào công trình cải tiến, nâng cấp rối ngẫu cũng tốt.

Mang Nguyễn Trường Sinh bước lên tầng và di chuyển tới gần cánh cửa lớn, đứng trước bộ phận kiểm tra, Mei khẽ hô:

“Thưa ông chủ, khách nhân hẹn trước đã đến.”

Năm giây sau, gọi lại một lần nữa mà vẫn không có ai trả lời hay xuất hiện bất kỳ tiếng động nào hồi đáp, biểu cảm điềm đạm, nhu mì trên khuôn mặt của Mei đã biến về dạng vô cảm.

Không tiếp tục chờ thêm một giây phút nào, nàng đã cưỡng chế mở cửa và bước vào!

Nguyễn Trường Sinh bèn lặng lẽ theo sau.

Tại tầm mắt của hắn, các trang thiết bị trong phòng tựa như phòng chế tác này đều cực kỳ tiên tiến và đa dạng, từ công cụ chi nhánh Luyện Kim đến các thiết bị hỗ trợ Gia Công Châu Báu hay Dệt May đều có đủ.

Mà tất cả cũng tiên tiến hơn công cụ ở nhà Nguyễn Trường Sinh ít nhất là một đến hai đời.

Tuy nhiên, căn phòng chế tác vô cùng rộng lớn lại rất…bừa bộn.

Chứng kiến căn phòng lộn xộn đến cực điểm cùng một người đàn ông vẫn đang gáy khò khò tại ghế dài, trên người Mei bỗng tỏa ra hắc khí!

Là hắc khí thật, đúng nghĩa đen!

“Lão già mắc dịch! Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không!?!”

Phảng phất quên mất vị khách nhân là hắn đang đứng cạnh, Mei đã xông tới, dùng hai cánh tay mềm mại, nhỏ nhắn thắt lấy bụng của vị kia, khả năng rất cao là chủ tiệm.

Sau đó, nàng mạnh mẽ bật ngửa ra sau, quật vị chủ tiệm xuống sàn!

Rầm!

Nghe được tiếng va đập của bộ mặt khi tiếp xúc với nền đất, khóe mắt Nguyễn Trường Sinh hơi giật giật.

Phương thức đánh thức chủ nhân thật tuyệt vời đâu.

“...”

Người máy Android, không cần cũng được!

Chương 129: Tiệm Tạp Hóa