Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Unknown
Chương 132: Ứng Dụng Của Kích Linh Pháp
Cứ thế, hơn hai tuần đầu của kỳ nghỉ hè đã lặng lẽ trôi đi.
Ngồi tại bàn chế tác dưới tầng hầm, Nguyễn Trường Sinh vừa mới kết thúc công việc nghiên cứu của bản thân.
Sắp xếp và thu dọn các dụng cụ để nghỉ ngơi, hắn lặng lẽ mở ra khuôn Học Thức trong bảng trạng thái.
『Học thức』:
Linh Văn Cơ Sở (Tinh thông) (100%) (↑5) → Linh Văn Cơ Sở (Hoàn mỹ)
Linh Văn Đồng Bộ Cơ Sở (Tinh thông) (69%) (↑18)
Ẩn Văn Cơ Sở (Tinh thông) (55%) (↑33)
Mã Hóa Linh Văn Cơ Sở (Thuần thục) (92%)
Tạo Tác Học Cơ Sở (Tinh thông) (100%) (↑6)
Luyện Kim Cơ Sở (Tinh thông) (100%) (↑8)
Công Trình Cơ Sở (Tinh thông) (100%) (↑30)
Rèn Chú Cơ Sở (Tinh thông) (94%) (↑29)
Gia Công Châu Báu Cơ Sở (Tinh thông) (90%) (↑24)
Dệt May Cơ Sở (Tinh thông) (95%) (↑25)
Dược Tề Học Cơ Sở (Tinh thông) (100%) (↑6)
Bạch Dược Cơ Sở (Tinh thông) (100%) (↑8)
Hắc Tề Cơ Sở (Khả dụng) (1%)
Xám Chất Cơ Sở (Tinh thông) (96%) (↑25)
Sinh Vật Học Cơ Sở (Tinh thông) (82%) (↑10)
Động Vật Cơ Sở (Tinh thông) (77%) (↑10)
Thực Vật Cơ Sở (Tinh thông) (79%) (↑9)
…
Dòng trạng thái đã hiện lên một loại tri thức mới - Mã Hóa Linh Văn Cơ Sở.
Bởi sử dụng qua một lần Linh Quang Lấp Lóe để nhảy vọt tiến độ nghiên cứu, nên kỹ thuật đã được tái tạo rất thành công, một mảnh ghép cơ bản còn thiếu của Linh Văn rốt cuộc đã được đền bù.
Trong mấy ngày này, Nguyễn Trường Sinh cũng đã tu luyện nó đến gần giai đoạn Tinh thông.
Song hỷ lâm môn, một thành tựu to lớn khác cũng theo đó xuất hiện.
Gần một năm liền, hắn phải không ngừng ngủ ngày cày đêm, c·hết nhầm, không kể đêm ngày học tập và nghiên cứu.
Linh Văn Cơ Sở, cuối cùng đã đạt tới giai đoạn Hoàn mỹ!
Giờ đây, hắn đã có thể khắc họa được chín đường Linh Văn Cơ Sở tạo thành mạch kín hoàn thỉnh, khiến tính đa dạng, cường độ và uy lực của Tạo tác trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhưng có điều, Tạo Tác Học và Dược Tề Học kẹt lại ở Tinh thông 100% suốt mấy hôm nay.
Chỉ có vật liệu hợp thành siêu phàm loại Hoàn mỹ mới có đủ phẩm chất để dung nạp chín đường Linh Văn Cơ Sở.
Như vậy có nghĩa là, nếu Tạo Tác Học Cơ Sở chưa bước vào giai đoạn cực hạn, thì Nguyễn Trường Sinh cũng không thể nào luyện chế ra Tạo tác loại Hoàn mỹ được.
Dược tề loại Hoàn mỹ khả năng cao cũng xảy ra chuyện tương tự.
Hắn cũng tính mua tình báo ở chợ đen hoặc hỏi thăm chủ tiệm Mã Tiến, bất quá cả hai cách đều mang đến rủi ro quá cao.
Nghĩ mãi mà không rõ vấn đề ở đâu, hay bởi thiếu điều kiện gì quan trọng, Nguyễn Trường Sinh bèn tạm thời gác lại chuyện này để từ từ giải quyết.
Sáng hôm sau, tại cửa tiệm Tạp Hóa.
Trong phòng chế tác, mới an tọa trên ghế ngồi không được ba giây, chủ tiệm Mã Tiến đã ngay lập tức vứt cho hắn một đống Tạo tác để sửa chữa.
Nhiệm vụ hàng ngày của hắn nha, rất bình thường.
Nhưng lần này lại có một sự bất thường không hề nhẹ!
Đếm sơ qua đã thấy trên bàn cùng xung quanh phải có hơn trăm cái, tất cả đều là Tạo tác Cơ Sở tương đối đơn giản, nhưng mức độ hỏng hóc đều có từ thấp đến cao, gân xanh trên trán Nguyễn Trường Sinh hơi gồ lên:
“Lão già! Ngươi tính làm ta c·hết trên bàn công tác đúng không!?!
Đừng để ta cáo ngươi tội bóc lột sức lao động của trẻ vị thành niên á!”
Đã dần quen thuộc với tính tình không đứng đắn của Mã Tiến, đồng thời tích cực học theo cách Mei xưng hô, hắn liền bắt đầu gọi tên khốn kiếp trước mặt này bằng đại từ nhân xưng vô cùng “thân thiết”.
So với những hôm đầu mà Nguyễn Trường Sinh dò xét được, dạo gần đây, lượng công việc của hắn ngày một tăng cao.
Chắc chắn là lão già khốn kiếp đã nhận thêm đơn hàng đây mà!
Lợi nhuận thuộc về chủ tiệm, liều mạng thuộc về hắn đúng không!?!
Thấy Nguyễn Trường Sinh có dấu hiệu lật bàn, Mã Tiến liền làm bộ an tâm, khí chất vô cùng cà lơ phất phơ nói:
“Yên nào, chỉ cần sửa chữa được hết một trăm bốn mươi tám chiếc Tạo tác này trong ngày, ta sẽ dạy ngươi một môn kỹ xảo cực kỳ đặc biệt của Tạo Tác Học. Làm sao?”
Nghe được lời dụ dỗ của chủ tiệm, hắn lập tức bị hấp dẫn, trong lòng động tâm vô cùng.
Bất quá mặt ngoài, Nguyễn Trường Sinh vẫn tỏ vẻ hờ hững:
“Mời ngươi tiếp tục biểu diễn.”
“Haha, nhóc con, đừng tưởng vẻ mắt đó có thể lừa gạt được ta.
Nói cho ngươi luôn cũng được, nếu học được kỹ xảo này, ngươi có thể nâng cao phẩm chất của vật liệu hợp thành nha.”
Quan sát ánh mắt Nguyễn Trường Sinh cuối cùng đã giao động không ngừng, chủ tiệm Mã Tiến mỉm cười đắc thắng:
“Thế nào? Có đồng ý không đây?”
Biểu cảm giãy giụa, thiếu niên bèn thương lượng:
“Năm mươi cái một ngày.”
“Không đủ, một trăm bốn mươi.”
“Sáu mươi!”
Cùng lão già khốn nạn đôi co một lát, cuối cùng cả hai thỏa thuận ở chỉ tiêu sửa chữa một trăm Tạo tác Cơ Sở một ngày.
Bình thường trong tám tiếng hắn chỉ sửa khoảng hai lăm đến ba mươi chiếc, đây là tình huống thông thường của một Linh Tố Sư tập sự.
Nhưng đối với Nguyễn Trường Sinh, đó chỉ là trạng thái “mò cá dưỡng sinh” “tiết kiệm năng lượng”!
Thời gian “t·ham n·hũng” được hắn sẽ sử dụng cho việc nghiên cứu các tri thức và kế hoạch trong đầu.
Nếu bật hết hỏa lực, hắn có thể sửa được hơn hai trăm Tạo tác trong cùng thời gian đâu…
Khụ khụ.
Tóm lại, Mã Tiến vẫn đánh giá thấp năng lực động thủ của thiếu niên.
Trong lòng mừng thầm, ngoài sáng khuôn mặt Nguyễn Trường Sinh sạm lại:
“Đã thỏa thuận xong.
Có thể dạy được chưa?”
“Đi theo ta” thoải mái gật đầu, chủ tiệm ra hiệu cho hắn theo mình.
Từ tủ đựng lấy ra các loại vật liệu chế tác, Mã Tiến trở về lò luyện kim và bắt đầu hợp thành vật liệu siêu phàm.
“Trăm nghe không bằng một thấy, nhìn kỹ!”
Vừa nung chảy kim loại, hắn vừa truyền linh lực vào vật liệu và nhanh chóng phối trộn, đồng thời nhắc nhở Nguyễn Trường Sinh.
Thấy các loại vật liệu siêu phàm đột nhiên xuất hiện gợn sóng của linh tính, con ngươi Nguyễn Trường Sinh khẽ co rút:
“Đây là…Kích Linh Pháp!”
“Rất tinh mắt, nó đúng là một trong Tứ Pháp trụ cột - Kích Linh Pháp.
Tuy Kích Linh Pháp vẫn thường dùng để kích hoạt sức mạnh của Tạo tác, nhưng đừng quên rằng, tác dụng vốn có của Kích Linh Pháp chính là khả năng kích hoạt linh tính và đặc tính tiềm ẩn trong vạn vật.
Ai bảo nó hay thậm chí ba Pháp kia lại không thể sử dụng trong các công việc phụ trợ đâu đúng không?”
Đúng vậy, tại sao hắn lại không nghĩ ra cơ chứ!?!
Như một tia chớp xẹt qua đầu óc, biểu cảm điềm tĩnh trên khuôn mặt hắn chợt biến động.
Các nguyên liệu trong lò luyện kim đang nhờ sự khống chế tài tình của chủ tiệm mà từ từ dung hợp với nhau, sóng linh tính ngày của bọn chúng dần trở nên mạnh mẽ và hòa làm một thể.
Nhìn lấy vật liệu đã được hợp thành thành công, cùng với đó, khi cảm nhận được gợn sóng linh tính đã trở nên mượt mà, không có một chút tì vết, đôi mắt thâm thúy của Nguyễn Trường Sinh sáng rực.
Tuy việc hợp thành vật liệu siêu phàm luôn nhờ vào yếu tố phân tích tính tương hỗ trong thành phần và đặc tính của từng vật liệu, qua đó hình thành nên công thức chung và kinh nghiệm chế tạo hoàn hảo nhất có thể.
Nhưng linh tính hợp thành mới là yếu tố cuối cùng quyết định hạn mức cao nhất của vật liệu hợp thành!
Cho dù mạch Linh Văn đã làm được việc liên kết linh tính và đặc tính của từng vật liệu với nhau thành một chỉnh thể, nhưng kỹ xảo Kích Linh vật liệu siêu phàm này mới đúng là phương pháp hoàn mỹ nhất!
Không cho hắn kịp thời hỏi thăm nhiều hơn, chủ tiệm Mã Tiến đã quay đầu nhìn thiếu niên với vẻ trịnh trọng:
“Linh tính là nguồn gốc, là bản chất của tất cả yếu tố siêu phàm trong thế giới này.
Mọi yếu tố siêu phàm trên đời như Linh Tố, sinh vật siêu phàm, vật liệu siêu phàm đều sản phẩm diễn sinh trực tiếp từ linh tính.
Những tính chất của Linh Tố, hay những đặc tính của sinh vật, tử vật siêu phàm đều là biểu hiện, hiện tượng mà linh tính gián tiếp phản ánh ra.
Linh tính càng cao, càng tinh thuần, thì hạn mức siêu phàm càng kiên cố và mạnh mẽ, vật liệu siêu phàm để luyện chế Tạo tác cũng đồng dạng như vậy.
Mặc dù chúng ta biết cách hợp thành các loại vật liệu, khiến đặc tính của bọn chúng được liên kết và cường hóa, nhưng yếu tố quan trọng nhất vẫn phải là linh tính.
Chỉ khi linh tính của vật liệu hợp thành cũng hòa làm một, thì tiềm năng của vật liệu mới có thể đạt tới cực hạn!”
Nghe được lời vàng ý ngọc, đánh thẳng vào bản chất của chủ tiệm, Nguyễn Trường Sinh phảng phất ngộ ra rất nhiều điều.
Qua một lát, hắn mới hồi thần, sau đó nghiêm túc cúi đầu và trịnh trọng cảm ơn.
Thấy hắn đã hiểu thấu, Mã Tiến lại trở về trạng thái tản mạn, cà lơ phất phơ:
“Được rồi, trông kỹ xảo Kích Linh vật liệu siêu phàm này khá đơn giản, nhưng tự mình động thủ mới biết nó khó khăn và phiền phức như thế nào.
Mỗi nguyên liệu đều có linh tính khác biệt, phương hướng phản ứng của linh tính với nguyên liệu hợp thành khác cũng hoàn toàn khác nhau. Ta sẽ dạy cho ngươi một số mẹo cũng như yếu điểm và quy tắc chung, còn muốn thuần thục kỹ xảo này thì chỉ có một con đường duy nhất là tự mình trải nghiệm và quen thuộc từng vật liệu…”
Vừa giảng giải, chủ tiệm vừa lấy ra một số nguyên vật liệu siêu phàm cho Nguyễn Trường Sinh thực nghiệm.
Mất cả buổi sáng, kỹ xảo Kích Linh vật liệu siêu phàm mới được chỉ dạy hoàn tất.
Nguyễn Trường Sinh cũng hiểu vấn đề tại sao Tạo tác học của hắn không thể vào Hoàn mỹ.
Hóa ra, mảnh ghép cuối cùng lại nằm ở đây!
Uống vào Dịch Dinh Dưỡng mà chủ tiệm mới đưa cho, đầu óc hắn vẫn đang hoạt động hết công suất.
Nhanh chóng phân tích, hấp thu và tiêu hóa tri thức mới học, kỹ xảo này liền lập tức được hắn hóa thành một cuốn sách và bay vào dãy tủ trong Cung Điện Ký Ức.
Tạo Tác Học giai đoạn Hoàn mỹ đã thấy con đường phía trước, vậy còn Dược Tề Học đâu?
Khả năng cao, Dược Tề Học muốn bước vào Hoàn mỹ cũng liên quan đến kỹ xảo Kích Linh này.
Nguyễn Trường Sinh đã lanh lẹ suy một ra ba, nếu kỹ xảo Kích Linh Pháp có thể ứng dụng vào việc hợp thành, chế tạo vật liệu siêu phàm, thì tại sao lại không thể ứng dụng vào dược liệu trong quá trình luyện chế dược tề cơ chứ?!?
Trong lòng ngứa ngáy, rất muốn tức tốc thử nghiệm ý nghĩ của chính mình, bất quá hiện tại không phải là thời gian thích hợp.
Bắt đầu buổi chiều, hắn liền vùi mình vào công việc sửa chữa Tạo tác để “trả nợ” cho tri thức bản thân vừa học được.
May là lão khốn nạn vẫn còn tình người, nên chỉ yêu cầu thiếu niên tu sửa năm mươi đơn hàng Tạo tác.
Mãi đến lúc đồng hồ điểm đúng bốn giờ, Nguyễn Trường Sinh liền bật người khỏi ghế, nhanh chóng thu dọn đồ vật xung quanh và ra về để thử kỹ xảo mới.
Nhìn hắn chỉ kịp hô tạm biệt một câu rồi hấp tấp chạy vội, Mã Tiến khẽ cười:
“A, tuổi trẻ thật nóng tính mà bồng bột nha!”
Chứng kiến hình dáng xa dần của thiếu niên, trong mắt hắn chợt toát ra vẻ thâm trầm xen lẫn mong đợi:
“Ranh con, vẫn còn non và xanh lắm.”