Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Tình hình

Chương 7: Tình hình


Bạch Minh Giang gật đầu, chỉ tên tóc đỏ: “Hắn là người của Vĩnh Sinh giáo, núp bóng là ông chủ của quán bar Đêm tối tại Vân thành. Dạo gần đây, cả nước số người m·ất t·ích nhiều là từ hắn chỉ đạo làm ra!”.

Hắn tiếp tục chỉ vào người phụ nữ: “Nàng là tình nhân của cấp dưới hắn, không biết vì lý do gì hắn lại phản bội!”

Hắn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Có lẽ là tâm hắn hướng thiện đi!”.

Hắn nhìn xung quanh một chút: “Những tên này trước khi lẩn trốn, dự định tìm đến báo thù!”

Thật sự là hướng thiện sao?

Tư tưởng của Vĩnh Sinh giáo là gì?.

Đó chính là trường sinh!. Bất chấp tất cả, nghiên cứu tà thuật, g·i·ế·t người đoạt mạng, đồ thành diệt quốc chỉ vì hai chữ trường sinh!.

Có thể bại lộ tin tức tuyệt đối phải là linh giả!. Biết được nhiều như vậy chắc chắn phải là tâm phúc của gã tóc đỏ này!.

Tại sao lại phản bội?. Ăn chia không đều? Hay là bị chèn ép?.

Tạm thời không quan tâm cái này, Trương Ninh Yến chạy đến bên cạnh Lưu Trường Vũ: “Không sao chứ?”.

Đang chữa thương cho Lưu Trường Vũ, Lạc Bích Phượng nói: “Hắn không có vấn đề gì, đợi vài phút sau vết thương sẽ được khép lại hoàn toàn, nhưng mà ta chỉ có thể chữa trị vết thương. Cho nên bạn của ngươi cần bồi bổ một chút!”.

Mỗi một đội tác chiến của trấn linh cục sẽ bao gồm 1 đội trưởng là Tam cảnh linh giả, 1 đội phó và 7 vị đội viên, trong đó theo phân phối tiêu chuẩn thì mỗi một đội sẽ có ít nhất 1 vị linh giả có dị năng trị thương và một vị trinh thám, còn lại thì còn tuỳ vào mỗi đội phối trí đặc biệt!.

“Tạ ơn!”. Trương Ninh Yến nói với Lạc Bích Phượng.

Lạc Bích Phượng cười cười: “Hai người các ngươi không sợ c·h·ế·t sao?”

Đang được chữa thương, Lưu Trường Vũ nghiêm túc: “Sợ c·h·ế·t sao?. Đương nhiên là sợ c·h·ế·t!. Nhưng mà chúng ta không thể thấy như vậy mà bỏ đi được!.”

Lạc Bích Phượng ngạc nhiên: “Tại sao?”.

Lưu Trường Vũ thở dài: “Không chạy được nha, nếu như chạy được ta làm gì bị thương thành dạng này?”.

Lạc Bích Phượng: “…”

Thấy Lưu Trường Vũ còn bình tĩnh nói chuyện, như vậy tình trạng liền không đáng lo!. Chỉ cần về bồi dưỡng vài ngày là tốt!.

Không quấy rầy Lưu Trường Vũ nghỉ ngơi, hắn lại đi tới chỗ Bạch Minh Giang, nháy mắt mấy cái: “Bạch đại ca, xe máy điện của Lưu Trường Vũ bị tên canh giữ phá hư. Như vậy có tính hay không tai nạn lao động?”.

Bạch Minh Giang ngạc nhiên: “A, cái đó ngươi yên tâm, bọn tội phạm này là có tiền thưởng, đợi vài ngày ta phát thông báo cho ngươi tới nhận lấy tiền thưởng!”

Hắn ước lượng một chút tiền thưởng, bổ sung: “Mua 1000 chiếc xe máy điện xem như không thành vấn đề!”.

Mua được 1000 chiếc?. Trương Ninh Yến mắt trợn tròn!.

Bạch Minh Giang nhìn hắn biểu lộ, nghiêm túc nói: “Biết tại sao tiền thưởng nhiều như vậy không?”

Hắn chỉ tay vào gã tóc đỏ, đang bị dây xích trói chặt!.

“Hắn là Quang Công Giang, là tam cảnh linh giả!”

Trương Ninh Yến ngạc nhiên: “Tam cảnh?”

Bạch Minh Giang khẳng định: “Là tam cảnh không sai, nhưng tạm thời hắn chỉ có 2 cái dị năng, một cái là [Hư Trảm] dị năng này cho phép tạo ra nhát chém từ tầm xa.”.

“Đương nhiên, nếu lực phòng ngự của ngự đủ mạnh hoặc là ngươi đủ nhanh, như vậy cái này liền không thể gây tổn thương cho ngươi!”.

Hắn bổ sung: “Cái dị năng thứ 2 gọi là [Xoá Ký Ức] công dụng như tên, hắn có thể xoá kí ức của người khác”.

Nếu như lúc trước, Trương Ninh Yến cùng Lưu Trường Vũ đồng ý để Quang Công Giang sử dụng dị năng, như vậy liền nguy hiểm!.

Ai biết được dị năng [Xoá Ký Ức] có giới hạn thời gian được xoá hay không!

Bạch Minh Giang nhìn thấy hắn biểu lộ: “Cũng không cần lo lắng, dị năng này yêu cầu thoả mãn cả 2 điều kiện mới có thể sử dụng. Đầu tiên là linh năng bắt buộc phải yếu hơn hắn, thứ hai là người bị tác động bắt buộc phải không được phản kháng!. Có thể là đánh cho gần c·h·ế·t, làm cho đối phương bất tỉnh, nếu như ngươi không có dị năng bảo hộ tinh thần như vậy ngươi liền sẽ trúng chiêu!”

Trương Ninh Yến lau mồ hôi: “Nguy hiểm thật, ta cùng A Vũ dự định vào làm anh hùng!. Nếu không có đội số 4 liền xong đời!”.

Bạch Minh Giang lắc đầu cười nói: “Rút kinh nghiệm lần sau cẩn thận một chút là được, nhân loại chúng ta không chỉ riêng đối phó với linh vực dị thú, mà là trong chính nội bộ nhân tộc cũng không phải sóng yên biển lặn!”.

Trương Ninh Yến gật đầu: “Tạ ơn Bạch đại ca dạy bảo!”.

Đến lúc này, trực thăng cùng xe cứu thương và cảnh sát lần lượt đi tới!.

Đúng vậy, thế giới này cũng có cảnh sát! nhưng nếu trấn linh cục bảo hộ nhân dân trước linh vực dị thú, như vậy cảnh sát liền bảo hộ bọn hắn khỏi tội phạm là người bình thường!.

Bạch Minh Giang phất tay chào hỏi đồng nghiệp, sau đó chỉ vào Lưu Trường Vũ: “Ngươi theo hắn đi bệnh viện nhìn một chút, yên tâm đi, tất cả đều miễn phí!”.

Chợt nhớ tới cái gì, hắn bổ sung: “A, đúng rồi, chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ được lên tin tức, nhưng mà 2 ngươi sẽ không được nhắc tên, đây là đối với các ngươi bảo hộ!”.

Trương Ninh Yến gật đầu đáp: “Ta đã hiểu, tạ ơn Bạch đại ca, đợi khi nào đội 4 rảnh ta cùng Trường Vũ mời mọi ngươi ăn cơm!”.

Bạch Minh Giang mỉm cười: “Tốt, liền cứ quyết định như vậy!”.

Trương Ninh Yến đi tới, cùng Lưu Trường Vũ trò chuyện với Lạc Bích Phượng vài câu, hắn cùng Lưu Trường Vũ lên xe cứu thương rời đi hiện trường.

Bạch Minh Giang nhìn xe cứu thương chở hai vị đương thời hào kiệt rời đi.

Lúc này, có người tới gần hắn, hỏi: “Minh Giang, hắn thật sự bằng sức lực của mình, g·i·ế·t c·h·ế·t Trần Quốc Minh sao?.”

Bạch Minh Giang ngẩng đầu, nhìn người này một chút: “Là hắn, sẽ không sai được!”.

Người này hỏi lại: “Như vậy hắn là ai? ngươi không chiêu mộ hắn vào nhóm của ngươi sao?.”.

Bạch Minh Giang mỉm cười: “Ta không biết hắn là ai!”.

“Không biết là ai?. Tại sao ngươi lại trò chuyện với hắn thoải mái như vậy?”.

Bạch Minh Giang mỉm cười: “Hắn đang được đưa vào diện bảo hộ!.”

Người này ngạc nhiên: “Bảo hộ? không cần thiết đến mức ngay cả tên cũng không báo cho ta a!”.

Bạch Minh Giang quay đầu, nhìn ‘mộc nhân’ Trần Quốc Minh, nhẹ giọng nói ra: “Bảo hộ nhân tài.”

———————————————————–

Hai vị đương thời thiên tài được đưa vào bệnh viện C, được ở trong phòng vip nhất!.

Ngồi trong phòng bệnh, ăn trái cây, Lưu Trường Vũ gật gù nói: “Đối với thiên tài, liền nên có đãi ngộ như vậy!”.

Trương Ninh Yến từ trong túi trữ vật, lấy ra Thuốc hồi phục đưa cho hắn: “Cho ngươi!”.

Lưu Trường Vũ nhanh chóng cầm lấy, uống một hơi hết sạch!.

Cảm nhận trong cơ thể biến hoá, Lưu Trường Vũ phấn khích: “Đồ tốt!”.

Hắn không hỏi Trương Ninh Yến, thuốc này ở đâu ra. Mỗi người đều có bí mật, thậm chí là linh giả, ai lại không có bí mật? nếu như không muốn nói thì không cần thiết phải hỏi!. Đạo lý cơ bản chính là như vậy!. Hắn tin tưởng Trương Ninh Yến sẽ không hại hắn, chí ít hắn không có phân lượng nặng như vậy!.

Vết thương của hắn đã sớm khép lại, ngay cả vết sẹo nhỏ liền không có!

Lưu Trường Vũ tấm tắc: “Không nghĩ ra, ta tưởng là cướp tiền hay đến trả thù, ai ngờ lại xuất hiện tình huống như vậy!”

Trương Ninh Yến cười cười, lắc đầu: “May mắn có đội tác chiến tới kịp thời, nếu không người liền toi mạng!”.

Lưu Trường Vũ gật gù nói: “Lần sau phải cẩn thận hơn!”.

Lần sau? đại ca của ta, nếu không phải ta tự tin có Hồi Thành phù, nếu không phải ta là nhân vật chính, nếu không phải có viện binh đến nhanh, nếu không phải tóc đỏ khinh địch, ngươi liền xong!. Còn có lần sau?. Ngại sống trên đời đã đủ lâu sao?.

Chương 7: Tình hình