Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


“Bà ngoại em nói, con người ta hay cố chấp với những thứ mình thích từ cái nhìn đầu tiên, là bởi linh hồn xác nhận đối phương, em thấy bà nói rất đúng.”

Cái lạnh trong không khí dần biến mất, mùa hè cũng đã đến.

Cùng vì chuyện này mà Trình Ký Thanh đã bị bố cho ăn đ.òn không ít lần.

Tôi khóc, tỉnh rồi lại ngủ, cứ như thế trong suốt mùa xuân dài dằng dẵng này.

Hôm nay là trận tuyết cuối cùng trong mùa đông năm nay, tối qua lúc xem dự báo thời tiết tôi còn nói với Trình Ký Thanh: “Cuối cùng mùa xuân cũng tới, đợi khi nào thời tiết ấm hơn một chút chúng mình đi chơi nhé.”

Lần nào ông cũng vừa đ.ánh vừa mắng anh: “Thằng ranh, người phụ nữ của bố mà mày cũng dám b//ắt nạt hả.”

Sau này, đừng bỏ lỡ nữa.

Thật ra tôi giữ Khương Niên ở lại là có lý do riêng,Trình Ký Thanh không biết.

Anh run rẩy lên tiếng dỗ dành: “Ngoan đừng sợ, có anh đây rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Suốt mấy năm qua chúng tôi vẫn luôn cố gắng bước vào cuộc sống của nhau, yêu thương khao khát tương lai.

Khoảnh khắc được cầm ảnh chụp trên tay, tôi thấy rất vui.

Thế nên lúc trước thỉnh thoảng có nhắc đến vấn đề con cái, Trình Ký Thanh từng nghiêm túc nói với tôi: “Có con hay không không quan trọng, chúng ta có thể không có con mà.”

Đã hứa sẽ đi chơi nhưng suốt mùa xuân năm 1998, tôi cũng không đón được cơn gió xuân nào.

May mắn gặp được anh, cũng đủ để tôi biết ơn suốt cả cuộc đời này rồi.

Áy náy, đau khổ quấn lấy tôi, tôi có tội.

Sống những ngày hạnh phúc, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến thông báo tìm người năm 1999 ấy.

Cậu ấy có một cái tên rất hay, “Khương Niên.”

Hơn nữa người đàn ông này, anh xứng để tôi sinh con vì anh.

Mùa đông năm nay, trong nhà lại có thêm người mới.

Năm ấy, H.ồng K.ông được trao trả lại cho Tr.ung Qu.ốc.

Chúng tôi sẽ bên nhau đến khi đầu bạc, con cháu đầy đàn, một đời viên mãn.

Tôi muốn bên cạnh anh mỗi phút giây còn lại.

Tôi bật cười ôm lấy mặt anh rồi bắt đầu g*m c*n, sau đó trịnh trọng nói với anh: “Anh là chồng em.”

Và Trình Ký Thanh cũng vậy.

Trình Ký Thanh giận quá hóa cười, anh lườm tôi: “Anh là đồ vật sao?”

Chương 6

Anh thủy chung với bạn đời của mình, không chút dối l.ừa.

Tình cảm anh dành cho Tổ quốc khắc sâu trong lòng, đúng mười hai giờ đêm quốc kỳ được kéo lên, ph//áo hoa chúc mừng sáng rực ngoài song cửa.

Cuộc nói chuyện vừa trẻ con lại vừa buồn cười, tôi cười vang đùa vui với anh.

Tôi thường thiếp đi trong tiếng nhạc du dương, ngay cả ban ngày cũng mơ được một giấc mơ đẹp.

“Giống em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi nhớ tới lời hẹn đi chơi vào mùa xuân, cuối cùng cũng bỏ lỡ.

Trình Ký Thanh còn đặc biệt lấy chiếc máy ảnh anh từng dùng thời trẻ ra, tôi chê thần sắc của mình không tốt, bắt anh phải chụp ảnh đen trắng.

Thế nên tôi cũng quên mất, thế gian này vẫn còn có khổ đau.

Cuối đông nhưng tuyết cứ rơi mãi và không có dấu hiệu ngừng lại.

Rõ ràng chúng tôi đã rất cẩn thận che chở cho con nhưng cuối cùng con vẫn rời khỏi chúng tôi.

Nhìn thấy chúng tôi, cậu ấy sợ hãi ngước đầu lên, tuy gương mặt đã tái đi vì lạnh nhưng đôi mắt của cậu ấy vẫn rất trong và sạch sẽ.

Nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cửa tôi đã giật mình bởi bóng người đang nằm cuộn mình dưới mái hiên.

Với anh, dù đàn ông có thương người phụ nữ của mình đến đâu thì cũng không thể chịu đau thay cô ấy trong khoản mang thai này được.

Luôn trong trạng thái như người trên mây, mặc cho Trình Ký Thanh an ủi thế nào tôi cũng không nghe lọt tai.

Vì vậy, tôi đau lòng là vì đứa con duyên mỏng không thể đến bên chúng tôi.

Đứa con của tôi và Trình Ký Thanh, đứa con chúng tôi vẫn luôn mong ngóng lại ch//ết yểu vào mùa xuân năm ấy.

Chiêu này rất có tác dụng, lần nào Trình Ký Thanh cũng rất hưởng thụ rồi bằng lòng để tôi gi//ày vò.

Bố anh là một người cộc cằn, nhưng dù có giận đến mấy ông ấy cũng thà đ.ánh mình chứ không muốn cãi nhau với vợ.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, sáng sớm bụng tôi đau quặn từng cơn.

Câu hỏi này cũng rất hợp tình hợp lý, Trình Ký Thanh đáp ngay mà không cần suy nghĩ: “Con gái.”

Ngoài việc xuống bếp nấu cơm Trình Ký Thanh kiên quyết không cho cậu ấy làm ra thì những việc khác đều tùy ý cậu ấy.

Dưới ánh đèn, anh chăm chú nhìn tôi, như thể đang xác định xem tôi có thật sự khỏe như lời mình nói hay không.

Tôi luôn sợ hãi, nếu như tôi thật sự rời đi, Trình Ký Thanh sẽ cô đơn.

Thấy tôi khóc, anh mặc kệ bản thân, luống cuống lau nước mắt cho tôi rồi hỏi: “Em khó chịu chỗ nào à.”

Hay xấu hổ nhưng lại rất hiểu chuyện và chịu thương chịu khó, việc gì cũng giành làm, không sợ bẩn cũng không sợ mệt.

Tôi v**t v* gương mặt anh, gương mặt gầy gò, tôi nghẹn ngào hỏi anh: “Đồ ngốc này, anh không chịu ăn cơm phải không?”

Mùa đông sắp qua đi, gió xuân giấu mình trong những đợt tuyết tan.

Nhìn coi, người đàn ông thiếu đi chút cảm xúc này, khi yêu cũng sẽ hết sức chân thành.

Sợ chứ, sợ không có ai bên cạnh anh, sợ anh ở trong căn nhà này giống như một cô h//ồn cô đơn như ngày trước.

Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy hoảng sợ và bất an, tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn Trình Ký Thanh.

Trình Ký Thanh là một người yêu và là một người bạn đời hoàn hảo.

Bởi vì mang trong mình suy nghĩ lo sợ ấy nên tôi rất trân trọng sinh mạng mới này.

“Trình Ký Thanh, em khỏe rồi.” Tôi nắm lấy tay anh: “Anh đừng lo cho em nữa.”

Trong khoảng thời gian này, tôi không nhớ anh đã có được một bữa ăn ngon hay một giấc ngủ yên hay không, như thể vừa mới tỉnh lại trong cơn rối loạn, trái tim tôi quặn đau.

Năm 1997, là năm thuộc về chúng tôi.

Tôi chợt nhớ lại dáng vẻ đáng thương ngày ấy của mình, nếu như không gặp được Trình Ký Thanh, e là tôi còn thê thảm hơn cả cậu ấy.

Hồi nhỏ Trình Ký Thanh rất bướng, mẹ anh lại dịu dàng, khi không bảo được anh bà sẽ giận bản thân rồi bật khóc.

Anh không thể vào trong, khoảnh khắc cuối cùng khi cánh cửa phòng ph//ẫu th//uật sắp đóng lại, tôi lóng thoáng trông thấy anh, tôi thấy rất rõ anh đang khóc.

Đã biết trước tương lai nhưng vẫn ngu ngốc cho rằng mình có thể giữ lấy những gì mình đang có.

Tôi sẽ phải rời khỏi đây, đúng không?

Sáng sớm tự dưng tôi lại muốn đi đắp người tuyết.

Thì ra, Trình Ký Thanh chính là người chụp những bức ảnh này cho tôi.

Có cậu ấy, Trình Ký Thanh cũng rảnh rang hơn rất nhiều.

Tôi thường hay kiêu ngạo, mỉm cười khen ngợi anh: “Em có mắt nhìn thật đấy.”

Cũng không dám tưởng tượng, nếu như tôi đi rồi, Trình Ký Thanh sẽ ra sao?

Tôi đành đổi sang cách khác vừa l.ừa vừa dỗ anh: “Trình Ký Thanh, em đói rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Với chúng tôi, chia tay là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Tôi cố tình trêu anh: “Thì ra cái này cũng di truyền được, nếu sau này con trai anh làm em giận, anh sẽ đ.ánh con thay em hả?”

Trình Ký Thanh không trả lời, anh hỏi tôi: “Em đói rồi sao?”

Khương Niên là một cô nhi, tính tình lương thiện. Đi theo Trình Ký Thanh, chỉ cần anh đối xử tốt với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm động và biết ơn, sẽ thường xuyên ở bên cạnh anh.

Tôi ôm chầm lấy anh rồi thủ thỉ: “Tất nhiên, ngay từ lần đầu tiên gặp anh em đã biết anh là của em rồi.”

Tôi không muốn.

Tôi chăm chú nhìn bức hình trong tay mình, trong lúc rối bời tôi chợt nhớ tới một câu: “Trong lúc bất giác, mọi chuyện đã được ông trời sắp đặt.”


Trình Ký Thanh tạm dừng mọi công việc, thời gian anh xuống bếp ngày một nhiều, cũng thay đổi cách nấu làm đủ món ngon cho tôi.

Cũng là vì, sau cùng tôi vẫn phải rời xa người tôi yêu.

Khương Niên hoàn hồn lại, cậu ấy nhanh chóng gọi xe cấp c.ứu.

Nhưng lại lo sợ, nếu như không thể làm trái ý trời thì sao?

Trình Ký Thanh nhận ra tôi có điều gì đó bất thường, anh ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Em không thích sao?”

Nảy lòng thương, tôi kéo tay áo của Trình Ký Thanh: “Với bộ quần áo này, cậu ấy sẽ không qua nổi mùa đông này đâu.”

Trình Ký Thanh hơi do dự, có lẽ anh chỉ muốn cho cậu ấy chút tiền rồi bảo cậu ấy đi thôi, nhưng thấy tôi có ý muốn giữ cậu ấy lại nên anh cũng mềm lòng.

Ở bên Trình Ký Thanh, thời gian dịu dàng khiến tôi say đắm.

Nắng vàng mùa thu lẳng lặng chiếu lên song cửa, anh đang cúi đầu nhìn bức ảnh, khóe miệng cong cong, ánh mắt trìu mến.

Nhưng nhìn kỹ lại, tôi chau mày.

Tôi cố lờ đi cảm giác bất an trong lòng rồi cẩn thận bảo vệ đứa con sắp chào đời.

Lần đầu tiên tôi thấy anh gắt gỏng như thế, anh quát Khương Niên cũng đang bị dọa sợ: “Đi lái xe.”

Tôi lập tức nhớ ra, đúng rồi, tôi đã từng trông thấy chúng, là bức hình trên thông báo tìm người năm 1999.

“Đã bao lâu anh không cạo râu rồi.” Tôi đưa tay sờ lên gương mặt anh, cầm lòng chẳng đặng, vừa lên tiếng nước mắt đã lăn dài.

Sao anh lại không đau cơ chứ.

Tôi ôm bụng đau đến nỗi cuộn mình lại, Trình Ký Thanh bị dọa sợ.

Một người đẹp như anh lại bị tôi giày vò ra nông nỗi này.

Ngày qua ngày tuyết trắng làm sáng rực khung cửa, Trình Ký Thanh lặng lẽ ngồi trước cây đàn piano tấu lên vài khúc nhạc.

Nhớ tới cái ngày ở trong bệnh viện, lúc tôi sắp được đẩy vào trong phòng ph//ẫu th//uật, Trình Ký Thanh đã nắm chặt lấy tay tôi, hốc mắt đỏ hoe.

21

Nói xong, Trình Ký Thanh đã lặng người đi rất lâu.

Trình Ký Thanh vốn là một người không thích xem tivi, nhưng tối hôm đó anh lại ngồi trông trước tivi.

Tôi chắc chắn, mình sẽ không bao giờ rời xa anh.

Vợ mình mình phải cưng phải chiều, không được để vợ chịu ấm ức dù chỉ một chút, có là con ruột cũng không được.

Được người khác yêu thương luôn là cách chữa lành nhanh nhất.

Chỉ có như thế, anh mới yên lòng cùng tôi ăn một bữa cơm.

22

Tôi mong đợi về cuộc đời ấy.

Trình Ký Thanh không cản được, sau khi quấn tôi kín mít anh mới dẫn tôi ra sân đắp người tuyết.

Tôi khóc là bởi thương anh.

Tôi làm nũng: “Sau này dù có đi bất cứ đâu anh cũng phải dẫn em theo được không?”

Trình Ký Thanh kể cho tôi nghe về bố mẹ anh, đây cũng là lần hiếm hoi anh bằng lòng nhắc tới quá khứ của mình.

Bấy giờ tôi mới tin vào ý trời.

Khó mà tưởng tượng nổi, nếu đánh mất anh, tôi phải làm sao?

Ph//áo hoa vang trời, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi vào trong phòng, anh dịu dàng ôm tôi vào lòng.

23

Dưới ánh đèn mờ, tôi giật mình nhận ra những ngày qua anh còn tiều tụy hơn cả tôi, gầy rộc hẳn đi, trông rất đáng thương.

Chắc là nhắc tới bố mẹ anh lại thấy áy náy, đau khổ và không nỡ.

Mùa đông năm 1997, tuyết rơi sớm, tôi lười biếng nằm ì trên sô pha không nhúc nhích.

Tôi vốn không thuộc về nơi này, vậy nên đứa con của tôi sao có thể ở lại.

Trình Ký Thanh không đợi được nữa, anh bế tôi lao ra khỏi nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu như bất hạnh như thế, tôi thật sự phải rời đi, dù sao cũng cần có người ở bên anh.

Tôi ủ rũ cả ngày, tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn, Trình Ký Thanh vẫn ở bên rồi ôm tôi vào lòng.

Không dám để anh lo lắng thêm, tôi nhanh chóng ổn định lại cảm xúc rồi lảng sang chuyện khác: “Không ạ, em chỉ đang nghĩ, anh thích con trai hay con gái thôi.”

Nắm tay, ôm hôn anh mỗi tối trước khi đi ngủ và sáng sớm sau khi thức giấc, lấp đầy yêu thương.

19

Anh ngốc thật đấy, chuyện gì cũng nghĩ cho tôi, cũng không dành ra chút thời gian quan tâm đến bản thân.

Những lời ** *n khiến con tim tôi rung động: “H.ồng K.ông được trao trả, em đang nằm trong vòng tay anh, đây là khoảnh khắc rực rỡ nhất cuộc đời anh.”

Trình Ký Thanh cũng trêu tôi: “Em tự tin thật đấy, giỏi lắm.”

Chúng tôi cứ sống những tháng ngày hạnh phúc thế này cho đến năm 1997.

Thời gian qua tôi chỉ biết mình đau đến mức không muốn sống, rồi lại lơ đi mỗi lần tôi khóc đau xé lòng đôi mắt của anh cũng sẽ đỏ ửng.

Bạn hỏi tôi cái nào đau lòng hơn, tôi thừa nhận, rời xa anh khiến tôi đau lòng hơn.

Tôi vừa trách móc vừa nói với anh phải nhanh chóng chụp vài bức ảnh đẹp mới được, tránh cho sau này béo lên chụp không đẹp.

Cũng nhờ có đòn roi của bố, Trình Ký Thanh mới hiểu được sâu sắc một đạo lý.

Trình Ký Thanh bật cười rồi nghiêm túc nói: “Anh sẽ đ.ánh g.ãy chân nó.”

20

Đúng vậy, ngay từ lần đầu gặp Trình Ký Thanh, cái cảm giác anh phải thuộc về mình ấy vô cùng mãnh liệt.

Đôi lúc tôi cũng sẽ hoài nghi, tại sao ngày nào anh cũng có thể làm tốt đến thế.

Trình Ký Thanh đêm nay, ph//áo hoa phản chiếu trong đôi mắt anh tựa như những vì sao trên trời.

“Tại sao?”

Tôi khóc rồi lại cười: “Đồ ngốc này.”

Sau khi hỏi rõ ràng lai lịch của chàng thiếu niên, chúng tôi đã sắp xếp cho cậu ấy ở gian nhà trống sau nhà.

Trình Ký Thanh dịu dàng hôn lên tay tôi, mãi lâu sau anh mới khàn giọng lên tiếng: “Được, nghe em.”

Tôi nằm nhoài bên cửa sổ cũng có thể trông thấy chúng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Ba tháng qua vết th.ương trên người tôi đã được anh chăm sóc cẩn thận, cũng đã lành nào có đau chứ.

Sương mù phủ kín trái tim tôi, mãi lâu sau cũng không biến mất.

Trông chúng rất quen.

Trình Ký Thanh luôn rất khiêm tốn, anh hay nói: “Ừ, anh thật may mắn khi lọt được vào mắt xanh của em.”

Tôi hiểu, anh đang thương tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những việc giữa người yêu với nhau, từ sự cẩn thận học hỏi lúc mới đầu cho đến khi thành thạo được như hôm nay, suốt cả chặng đường anh vẫn luôn rất chu đáo.

Sau khi vui vẻ qua đi, Trình Ký Thanh lại lo lắng.

Mùa thu năm ấy, tôi vui mừng nhận ra mình đã mang trong mình một sinh mệnh mới.

Đêm đầu hạ, làn gió nhè nhẹ thổi bay rèm cửa.

Bác sĩ cũng không biết lý do tại sao, ông ấy chỉ nói tim thai ngừng đập rồi nên không thể cứu vãn được nữa.

“Thật đó.” Tôi đứng dậy nhảy lên lưng anh, ôm lấy cổ anh khẽ lắc lư.

Mỗi sáng, lúc Khương Niên dọn tuyết cậu ấy sẽ đắp những người tuyết xinh đẹp, sau đó thắt cho chúng chiếc khăn quàng đỏ, phấp phới trong gió.

Ánh mắt đáng thương nhìn người khác, trông rất giống một con cừu nhỏ sợ hãi.

Tôi đoán chắc cậu ấy lưu lạc từ phương xa tới đây, không có nhà để về nên mới trú tạm dưới mái hiên tránh tuyết.

Kể từ hôm ấy, tôi đã trở thành cái đuôi của Trình Ký Thanh.

Được anh chăm sóc cẩn thận tôi không những không cảm thấy khó chịu, trái lại còn ngày một béo hơn.

Anh quên mất, Khương Niên của tuổi mười lăm không biết lái xe.

Tôi không phải là một người vợ tốt, cậy mình được cưng chiều mà kiêu, cũng rất ít khi làm chuyện gì đó vì anh, trái lại lúc nào cũng khiến anh phải bận tâm.

Sự xuất hiện của Khương Niên, là chuyện khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.

Trình Ký Thanh rất có kỹ năng chụp ảnh, tôi trong mỗi bức hình anh chụp đều là dáng vẻ tôi chưa từng trông thấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6