Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 104: Giao kèo

Chương 104: Giao kèo


“Hồ Băng Mai, con cháu đời thứ mười tám của dòng họ Hồ Băng, xin ra mắt lão tổ!” Băng Mai lập tức mở miệng, bộ dạng vô cùng cung kính.

Cô ta không dám ngẩng cao đầu, bởi vì tuy rằng nói người này là lão tổ, nhưng mà vừa lúc trước đã thấy ông ta ra tay s·át h·ại người trong gia tộc, cho nên bây giờ trong lòng cô vẫn còn nỗi sợ từ việc đó.

“Được, tốt lắm, chúng ta rời khỏi đây thôi, hãy đưa ta về nơi cư trú của dòng tộc nào. Nhưng mà trước tiên ta cần giải quyết con quạ đen hôi hám này đã!” Băng Tâm gật đầu hài lòng, tiếp theo liền quay sang nhìn về phía quạ đen.

“Làm… làm sao mà ngươi có thể thoát ra được?” Quạ đen vừa nhìn đã nhận ra người này, trên mắt lộ nét kinh ngạc mà nói.

“Làm sao ư, ngươi nhốt ta vào trong tòa núi đó, cho nên ta mới dùng thứ mà ai cũng muốn để kích thích bọn họ phá núi.”

“Tòa núi đó tuy là cấm chế hình thành, nhưng mà chịu công kích từ năm này qua năm khác của bọn người hám vật, cuối cùng cũng vỡ ra, sau đó lại có người giúp ta thoát khỏi!”

“Nhưng mà cũng nhờ sự lẩm cẩm của ngươi, làm cho cấm chế suy yếu, nhờ vậy mà ta mới có cách thoát ra!”

Băng Tâm giải thích một cách nhàn nhã, giống như đang thuật lại hành trình mấy trăm năm qua của mình.

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng của quạ đen chợt động mà nhớ tới vài sự kiện của mấy trăm năm trước, nhớ tới món bảo vật mà nó đã dùng để phong ấn người này.

Quạ đen trên mặt hiện rõ nét kỳ dị, ngay sau đó liền kêu lên một tiếng, xoay người thi triển biến hóa.

Nó phẩy cánh một cái, lập tức quanh người được một màn ánh sáng bao phủ, trông như một cái kén được kết bằng phù văn. Xung quanh cái kén này có hàng hàng lớp lớp phù văn lưu chuyển, cảm giác như đang thực hiện một quá trình gì đó.

Cùng lúc này, tên Băng Tâm ở bên cũng giơ tay lên, huy động những xúc tu sau lưng đâm thẳng về phía quạ đen kia.

Nhưng mà xúc tu vừa mới đánh tới, rõ ràng không thể xuyên qua màn sáng đang bao bọc, liền bị nó chặn lại ở bên ngoài. Màn sáng như bị kích thích, bắn mạnh ra một tràn s·óng t·hần năng mãnh liệt, hất văng những xúc tu kỳ dị kia ra chục trượng.

Ngay sau đó cái màn này cũng từ từ nứt ra, để lộ bên trong đó là một người hình dạng nửa người nửa chim, sau lưng còn có một cặp cánh lớn.

Toàn thân người này tỏa ra khí tức phừng phực, hào quang như đang tạo thành hình dáng của một con quạ đen khổng lồ hiện ngay sau lưng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là người bảo hộ của thư viện Hắc Nha, là quạ đen kia đã hóa hình.

“Chúng ta năm đó cũng có chút giao tình, vốn bọn ta chỉ định phong ấn để ngươi có thể hối cải. Nhưng mà đã qua mấy trăm năm vẫn không thay đổi, trái lại bản tính còn hung hăng hơn, vậy thì đừng trách!” Ông quạ đen kia nói.

Ông ta phóng người lên cao, dùng sinh lực cuồng bạo trong người mà tạo thành một cây thương lớn, đánh tới phía của người bên dưới.

“Để ta xem hôm nay, ngươi và ta, hai trong thất quái của dãy Bà Đen thì ai sẽ chiến thắng.” Băng Tâm đáp lại.

Sau đó hắn ta đột nhiên huy động thần lực ra xung quanh, vô số xúc tu sau lưng đều có một màng khí đen bám vào, điên cuồng đâm thẳng về phía quạ đen trên kia.

. . .

Trên trời xanh, tại một vùng trống trải, đột nhiên xuất hiện một cái vòng tròn phù văn cực lớn. Tiếp theo đó, lại thấy từ bên trong xuất hiện hai bóng người rơi xuống, bộ dạng đang còn ngơ ngác như đang không hiểu chuyện gì.

Hai người này chính xác là Cao Phong và Đăng Quân, bọn họ đã được quạ đen đưa tới đây.

Bọn hắn bị quạ đen dùng một phẩy cánh mà đưa đi, cuối cùng rơi xuống nơi này, nhưng mà nhìn bộ dạng ngơ ngác của hai người có vẻ như cũng không biết đây là đâu.

“Con mẹ nó, đồ quạ đen hôi hám không biết phân biệt đúng sai, tại sao lại trừng phạt chúng ta cơ chứ. Mà đây là đâu vậy!” Đăng Quân lên tiếng nói, giọng đầy căm phẫn.

Hắn vừa mới rơi xuống, đã đáp ngay mặt vào một phiến đá nhọn, cho nên trong lòng vừa căm phẫn vừa tức giận, mới lên tiếng mắng vài câu cho nhẹ lòng.

Thấy hắn như thế Cao Phong cũng không biết nói gì, chỉ khẽ đưa tay kéo hắn ngồi dậy mà nói:

“Không sao vậy cũng tốt, có thể thoát khỏi nơi đó!” Cao Phong nói, đột nhiên hắn nhìn ra xa “Ngươi có biết nơi đây là chỗ nào không?”

Cao Phong dùng thần thức quan sát, trong phạm vi thần thức của hắn lại không phát hiện được cái gì, chỉ là một mảnh đất trống với sinh khí vô cùng thưa thớt. Hắn vỗ tay vào túi trữ vật lấy ra tấm bản đồ địa hình, đưa lên mắt nhìn qua đánh giá.

“Chắc là một nơi nào đó cách xa thư viện lúc nãy, để ta thử dùng la bàn xem sao!” Đăng Quân đáp.

Hắn nói xong liền đưa tay lấy từ trong túi ra một cái la bàn nhỏ, tức thì la bàn này liền tỏa ra một đường sáng bắn thẳng về phía một phía trống trãi.

“Đi thôi, chỉ cần đi theo hướng này là có thể về phía Nam!” Đăng Quân lại nói, bất chợt hắn nhớ tới việc gì đó liền dừng lại.

“À mà về chuyện ngươi muốn học thuật pháp cải trang kia, nếu người giúp ta việc này thì ta có thể truyền nó cho ngươi!”

Ánh mắt Cao Phong ngỡ ngàng khi nghe câu nói này, tuy hắn biết nhất định người này sẽ ra điều kiện rồi mới chấp nhận, nhưng mà đột nhiên lại nói thế làm hắn có chút bất ngờ.

Cao Phong nhìn về phía Đăng Quân, gật đầu một cái đáp lại:

“Là việc gì!”

“Giúp ta tham gia Hội Tam Tông!”

. . .

Hai người Cao Phong cùng với Đăng Quân đang bay vun v·út trên bầu trời, nhờ có sự chỉ dẫn của la bàn mà họ có thể bay một cách chính xác.

Trong lòng Cao Phong lúc này chợt nảy lên nhiều suy nghĩ, khiến hắn có chút mất tập trung vào phía trước.

Lúc nãy hắn đã nhận lời của Đăng Quân, trợ giúp hắn tham gia đại hội Tam Tông gì đó, cho nên trong lòng giờ đây đang suy nghĩ kỹ lưỡng lại một lần.

Cái đại hội này theo Đăng Quân nói, chính là do ba tông lớn của vùng này kết hợp với nhau, mở ra một đại hội nhằm cho tu sĩ của ba tông cùng các tông phái lân cận đến để tranh tài.

Ba tông môn này chính là Hiếu Đạo, Thiên Duy và Minh Hằng, cả ba tông môn lớn này đều nằm trên một vùng đất lớn ở phía Tây Nam đại lục với tên gọi là U Minh Thượng.

Nhưng mà mục đích của Đăng Quân muốn nhờ Cao Phong trợ giúp, chính là vì lần này trong đại hộ Tam Tông sẽ mở ra một tòa động phủ, nghe đồn là của một vị đại năng từ thời đại trước, cho nên thu hút rất nhiều người tham gia.

Do vậy mà Đăng Quân nói lần này có rất nhiều học trò tu sĩ đến từ các tông, cho nên muốn Cao Phong đi cùng hắn. Khi nào xong chuyện, sẽ tự nguyện đem thuật pháp cải trang kia truyền cho Cao Phong.

Mà Cao Phong giờ đây đang suy nghĩ, hắn dự định sẽ đi xuống phía Nam tìm thuốc cứu Phạm Bá mà bây giờ lại dừng chân ở đây, trong lòng lại có chút đắn đo.

“Ngươi nghĩ sao Thiết Thiệt, có phải ta nên giúp hắn để hắn truyền cho ta thuật cải trang đó không?” Cao Phong chợt dùng truyền âm nói.

“Ta cũng nghĩ thế, bởi vì nếu giờ chúng ta đi tới Thất Huyết tông, nếu không có thuật này lại phải mất thời gian tìm cách để vào bên trong đó nữa!” Thiết Thiệt đáp lại.

Nó tuy ở trong túi trữ vật, nhưng đối với mọi chuyện ở ngoài thì không bỏ sót thứ gì. Vừa nghe Cao Phong nói thì nó cũng chợt hiểu ngay, cho nên khuyên hắn nếu được thì cứ lấy thuật cải trang kia trước.

“Ta hiểu rồi!” Cao Phong đáp, hắn lại hướng mặt về phía trước mà nói. “Mà nè Đăng Quân, không phải ngươi cũng đến từ một môn phái sao, sao không nhờ đồng học của ngươi giúp đỡ!”

“Bọn đồng học với ta chẳng tên nào xem trọng ta cả, nên ta không ưa gì bọn người đó. Nhưng mà ngươi tính sao rồi, có muốn giúp ta hay không!” Đăng Quân nghe được liền thở dài, cũng nhanh chóng đáp lại.

“Được, nhưng ta có một yêu cầu, đó là ngươi phải truyền cho ta trước một nửa thuật cải trang thì mới được!” Cao Phong nói.

Nghe hắn nói như thế, hai mắt của Đăng Quân liền được mở to ra, không có chớp một cái nào. Hắn không ngờ nhìn người này có vẻ thật thà, mà cũng có suy tính riêng trong người.

“Cái gì, một nửa, ngươi sợ ta quỵt ngươi hay sao vậy, chúng ta dù gì cũng là cường giả với nhau mà!” Đăng Quân đáp lại.

“Ta chỉ nói như vậy, nếu ngươi không muốn thì ta xin tạm biệt ở đây, chuyện này có lẽ tốn thời gian hơn ta dự tính!” Cao Phong lên tiếng nói, âm giọng vô cùng bình tĩnh.

Sự bình tĩnh của hắn làm cho tâm tình Đăng Quân chợt động, lập tức lên tiếng nói về phía hắn mà không chần chờ gì thêm.

“Này đợi đã, thôi được ta sẽ truyền cho ngươi một nửa làm lòng tin được chưa. Dừng ở thành kia đi, tới đó rồi ta sẽ đưa kinh văn cho ngươi!”

“Xin cảm tạ!” Cao Phong đáp lễ.

Nói xong hắn cùng Đăng Quân gia tăng tốc độ, đi tới thành trì trước mắt để đáp xuống, định nghĩ qua một đêm rồi mới tiếp tục đi tiếp.

Bọn họ đi vào một khách sạn bình thường, định chọn nơi này làm nơi để hồi phục sinh lực, tiện thể trao đổi về thuật pháp cải trang đã nói đến.

Hai người ở hai phòng khác nhau, nhằm mục đích để thuận tiện cho tu luyện, tránh người này lại làm phiền người kia.

Đăng Quân cũng nhanh chóng đưa một cuốn trục cho Cao Phong, trong đây là một nửa bí thuật cải trang mà hắn đã nói.

“Đó, ngươi cứ xem qua rồi thử tu luyện theo đi. Ta đi ra ngoài xem xem chỗ này có gì thú vị không!”

“Có phải ngươi tính đi trêu ghẹo phụ nữ phải không, tính mang thêm rắc rối về đây à!” Tiếng Thiết Thiệt nói lớn.

“Ngươi có thích không, khi nãy đi một vòng qua, hình như ta còn thấy mấy con c·h·ó cái đẹp lắm!” Đăng Quân cười lớn, cố ý nói cho to.

Nói xong hắn liền nhanh chân chạy khỏi, tiếng chân ầm ầm chốc lát đã không còn nghe được.

“Cái tên này, dám nói ta là c·h·ó hả!” Thiết Thiệt vô cùng tức giận mà quát.

Nó cũng nhanh chóng nhảy ra bên ngoài cửa, định đuổi theo Đăng Quân, nhưng lại phát hiện hắn đã đi xa nơi đây, bèn mang vẻ mặt tức giận mà đi vào lại.

“Ngươi ngồi đó hộ đạo cho ta, để ta nghiên cứu thứ này!” Cao Phong cười mở lời.

Hắn đưa tay mở cuốn trục ghi chép thần thông cải trang này, muốn xem thử rốt cuộc trong đây có bí mật gì mà lại lợi hại như vậy.

Chương 104: Giao kèo