Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 105: U Minh Thượng

Chương 105: U Minh Thượng


Cao Phong lên tiếng nói lớn, cũng phá đi thế cục một chọc một giận của hai người Thiết Thiệt và Đăng Quân. Hắn đưa tay mở cuốn trục thần thông này ra, trong lòng chợt nảy lên sự tò mò không thôi.

Cuốn trục được mở ra, hiện ngay trước mặt hai người chính là những dòng văn tự dày đặt, tựa như một mẫu viết tay của một vị văn sĩ nào đó.

Bởi vì từng đường nét văn tự này đã đạt đến trình độ tinh xảo, cho nên nếu đưa cho một người xin chữ, có thể người đó sẽ xúc động đến độ nói không nên lời.

Những văn tự này có vẻ là ngôn ngữ cỗ, cho nên Cao Phong tuy đã nhìn qua nhiều loại chữ mà vẫn có những kí tự hắn không thể nhận ra.

Nhưng mà như vậy cũng không sao, bằng vào phán đoán của mình thì khi hắn đọc nguyên cả câu văn thì vẫn hiểu được phần nào, cho nên vẫn có thể luyện được.

Hắn định về phần mấy kí tự này, đợi khi nào có nốt nửa cuốn trục còn lại, sẽ nhờ Đăng Quân giải đáp dùm hắn, ắc hẳn hắn sẽ không từ chối.

Âm thanh ở trong thành trì này cũng không có quá nhộn nhịp, thời vừa tối là đã trở thành một màn đêm tĩnh lặng. Cao Phong ngồi trong phòng tĩnh tọa, hắn vừa nghiên cứu qua một lược cuốn trục kia.

Hắn không định nghiên cứu thêm nữa, dù gì đây cũng chỉ là nửa cuốn hắn lấy làm tin mà thôi, cho nên chỉ cần xem qua để biết nó không phải là giả.

Hiện giờ hắn định bắt đầu tu luyện quyển công pháp mới, đó là Long Tranh Hổ Đấu mà hắn đã lấy được bên trong thư viện Hắc Nha.

Cái loại công pháp này theo hắn nghiền ngẫm, không chỉ là thuật pháp chiến đấu mà còn có chút tác dụng tu luyện sinh lực. Tuy rằng không đạt hiệu quả như công pháp tu luyện đặc thù, nhưng vẫn giúp gia tăng tu vi thì Cao Phong cũng đã xem trọng.

Hai tay Cao Phong di chuyển, kết thành vài đường ấn pháp riêng biệt, đồng thời đặt xuống đầu gối. Ánh mắt hắn nhắm nghiền, chủ động điều hòa thần lực trong cơ thể, tu luyện tầng đầu tiên là Hổ của Long Tranh Hổ Đấu.

Đăng Quân đi cả buổi tối, đến khi gần sáng mới trở về, trên người hắn đầy mùi thơm tho của phụ nữ. Hắn về tới phòng, có đi ngang qua phòng của Cao Phong, thấy trong phòng vẫn có ánh sáng nhàn nhạt thì cũng lắc đầu mà đi tiếp.

Đợi khi trời sáng, hai người lại tiếp tục di chuyển, đi về nơi diễn ra đại hội Tam Tông để sẵn sàng tham gia.

“Cao Phong này, có gì ngươi nói mình là người của Ngũ Vân môn nha!” Đăng Quân bay đằng trước, đột nhiên nói vọng lại.

Ngũ Vân chính là môn phái mà Đăng Quân gia nhập, kể từ khi hắn mới mười tuổi, hắn đã tới môn phái này mà xin trưởng môn ở đó thu nhận.

Nơi đây trước kia là nơi ở của người thầy mà Đăng Quân kính trọng nhất, ông ta cũng đồng thời là ông nội nuôi của Đăng Quân.

Nhưng mà vì sự kiện gì đó, mà ông ấy lại mất đi, trước khi mất có chủ động đề xuất cho trưởng môn phái này thu nhận Đăng Quân làm học trò.

Giờ đây khi lần nữa nhắc tới môn phái này, trong lòng Đăng Quân như chợt hiện lên một cái rào cản, khiến cho giọng nói bỗng dưng trở nên ấp úng. Hắn đã lâu chưa về nơi này, chưa về bái tổ trưởng môn phái Ngũ Vân.

Mà Cao Phong khi nghe hắn nói như vậy, cũng nhanh chóng suy nghĩ mà hiểu được. Hắn là người suy nghĩ linh hoạt, cho nên chỉ gật đầu mà không cần hỏi Đăng Quân thêm nữa, trong lòng đã nắm bắt được phần nào.

Hai người sau đó không nói gì, chỉ có nhằm thẳng phía trước bay thẳng, một mạch đi mà không dừng lại.

Hai ngày sau, khoảng thời gian này Cao Phong và Đăng Quân cứ vừa bay vừa nghỉ, cuối cùng cũng đến gần nơi diễn ra đại hội Tam Tông.

Vùng đất U Minh Thượng này là một vùng đất có sinh khí màu mỡ, bởi vậy mà có rất nhiều cường giả khai tông lập phái ở đây. Đứng đầu trong đó, có ba tông môn tạo thành thế kiềng ba chân, chính là Hiếu Đạo, Thiên Duy và Minh Hằng.

Ba tông môn này đứng ra thành lập một liên minh, giữ vững sự trật tự cho vùng đất này, cũng là người tạo nên các kỳ đại hội để cho các học trò tu sĩ tham gia tranh tài.

Ngày hôm nay, khắp các thành trì của vùng U Minh Thượng, đã có rất nhiều tu sĩ tề tựu về đây để chuẩn bị cho đại hội lần này. Bởi vì thứ thu hút bọn họ, chính là sự kiện mở ra động phủ của một cường giả từ thời đại trước.

Nghe đồn ở những động phủ này, thường sẽ chứa rất nhiều tài nguyên, kèm theo cảm ngộ của người đi trước. Chỉ cần có thể tiếp nhận được cảm ngộ này, cường giả có thể coi như một bước lên mây, có thể gia tăng thực lực rất cao so với người cùng cảnh giới.

Đâu đâu ở vùng U Minh Thượng cũng nghe tiếng bàn tán về sự kiện lần này, khiến cho không ít vị cường giả có thực lực cũng đi tới để mà dòm ngó.

Ở cách xa ở đó, trên một ngọn núi lớn, có hai bóng người vừa mới bay xoẹt qua thì dừng lại.

Hai bóng người này có một người nam với gương mặt vô cùng anh tuấn, bộ dạng giống như một vị cậu ấm của gia đình quyền quý. Kế bên hắn là một người nam khác với thân hình to lớn, mặt mày đầy sẹo trông có vẻ đã trải qua nhiều việc ở quá khứ.

Hai người này vừa may tới vào vùng U Minh Thượng, đột nhiên dừng phi hành lại mà đưa mắt nhìn quanh.

Bỗng người nam có gương mặt anh tuấn đang dùng thần thức nhìn quanh, bất chợt lên tiếng nói, giọng điệu có phần âm trầm.

“Ngươi xem, lần này không phải tông chủ quá đa nghi rồi sao, lại sai chúng ta trà trộm vào trong đây để đoạt bảo. Lỡ nó không phải là một trong những bảo vật chúng ta cần thì sao!”

“Cậu chủ không phải lo, nếu không phải thì cơ duyên trong này cũng giúp chúng ta đột phá cảnh giới mà, chẳng phải ta và cậu chủ đã gặp cản trở mấy năm nay rồi hay sao!” Người bên cạnh kia nhìn lại đáp.

“Ngươi nói cũng đúng đó, chúng ta đi!”

Hai người này nói xong, liền hóa thành hai đường ánh sáng đậm màu, bay về phía trước, tiến xa hơn về các thành trì trong khu vực diễn ra đại lễ Tam Tông lần này.

. . .

Sau mấy ngày tiếp theo, cuối cùng đại lễ Tam Tông cũng tới lúc diễn ra, được đặt tại một khu vực tiếp giáp giữa ba tông môn chính.

Nơi đây khi này đã có rất nhiều người đi tới, đều tranh nhau tham gia vào đợt đại hội lần này. Bọn họ thì có người tham gia tranh tài với nhau, cũng có người muốn bàn về văn học, đối đáp câu đối với nhau, tiếp thu cảm ngộ để gia tăng tâm cảnh.

Ở đằng trước, có hai bóng người quen thuộc, là Cao Phong cùng với Đăng Quân đang đứng đó, quan sát tình hình xung quanh.

Mấy ngày đi cùng nhau, Đăng Quân đã đem tất cả mọi chuyện mà hắn biết nói với Cao Phong, cho nên giờ đây Cao Phong cũng không ngờ vẻ hoang mang như ban đầu.

“Chúng ta không cần tham gia cái này chi cho mệt, chủ yếu phải đi vào trong động phủ kia là được!” Đăng Quân đứng một bên, hai tay để sau lưng mà nói.

Hắn đang đứng ở đây quan sát, nhìn các hoạt động ở nơi này thì không có gì khác biệt với những năm trước. Trong lòng của Đăng Quân dường như có một đợt sóng, cứ liên tục dùng thần thức để ý xung quanh.

“Được!” Cao Phong đáp lại.

Hắn cũng nhìn quanh nơi đây, có lẽ như cũng có nhiều người như Đăng Quân, không muốn tham gia những hoạt động khác. Chắc hẳn điều thu hút bọn họ tới đây, chỉ có duy nhất động phủ của cường giả thời đại trước mà thôi.

Bỗng hắn đang nhìn quanh, bất chợt lại cảm nhận được một nguồn khí tức mãnh liệt từ đâu xông tới, làm cho tinh thần hắn chợt trở nên chấn động.

Hắn cảm nhận được, cái loại cảm giác này giống hệt như lần đầu gặp thành chủ Văn Lâm ở thành Ba Căng, cảm giác khí lực trong người bị bóp nghẹt tới mức không thở nổi.

Rõ ràng là có ai đó đang đến đây nhưng hình như cũng không phải một người, mà Cao Phong cảm nhận được tận ba nguồn khí tức đang xung đột với nhau.

Không chỉ có mình hắn, tất cả mọi người ở đây cũng lập tức chấn động. Những người thi đấu trên sàn thì tay chân chợt bủn rủn, những người đang trao đổi câu đối thì khóe miệng lập tức nặng trịch.

Cảm giác của toàn thể mọi người ở đây, đều có một cơn chấn động trong lòng, đang càng ngày càng dâng lên một cách cuồn cuộn.

Bỗng có tiếng xoẹt cái, lập tức một trận gió gào rít xuất hiện ở đây, khiến cho ai nấy đều phải đưa tay lên chống đỡ. Chỉ ngay khắc sau, xuất hiện trước mặt bọn họ, đứng trên không trung là ba bóng người, bộ dạng vô cùng trịnh trọng.

Đặc biệt là người đứng ở giữa, ông ta có mái tóc trắng dài, đang bay phất phơ trong gió. Khuôn mặt ông ta lại vô cùng trẻ trung, dáng vẻ như một người thanh niên trai tráng mới lớn vậy.

Khắp người được phủ lên một bộ áo dài màu trắng, càng làm vẻ bất phàm của người này hiện lên rõ hơn.

Ông ta đứng cùng với hai người bên cạnh, đột nhiên lên tiếng nói, âm giọng như từng đợt s·óng t·hần truyền về tứ phía.

“Các vị, hôm nay ta là tông chủ của Thiên Duy, hoan nghênh các vị đến với đại hội Tam Tông lần này!”

Âm thanh vừa được phát ra, lập tức được người ở dưới hưởng ứng cuồng nhiệt. Ngay lúc này ai nấy cũng đều hô lên không ngừng, dường như đang rất phấn khích.

“Ta biết các vị đến đây đông như vậy, chủ yếu là muốn tiến vào một tòa động phủ của cường giả vô danh kia. Để không làm các vị phải chờ đợi lâu, ngay bây giờ ta và hai vị tông chủ của Hiếu Đạo và Minh Hằng sẽ triển khai thuật pháp, cưỡng chế mở ra tòa động phủ này!”

Lần này âm thành từ những người ở dưới không chỉ dừng lại ở mức phấn khích, mà dường như bị kích động, trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.

Bọn họ không ngừng la hét, khiến không gian nơi đây như bị sự cuồng nhiệt đó làm cho trở nên vặn vẹo.

Ngay lập tức trên mặt ba vị tông chủ kia nở một nụ cười, liền đi tới một cái đài đá lớn bên cạnh. Cái đài đá này to lớn vô cùng, hoa văn cùng với những hình dạng điều khắc nhìn qua đã lộ ra nét bất phàm, khiến cho ai cũng phải trầm trồ xuýt xoa.

Đây chính là cánh cửa của động phủ kia, được bọn họ phát hiện cách đây vài năm.

Mặc dù khi đó tìm được động phủ này, nhưng bọn họ lại không biết làm cách nào để mở ra. Nơi đây có hàng hàng lớp lớp cấm chế dày đặc, khiến cho việc hóa giải phải mất tận mấy năm mới xong.

Đến bây giờ mở ra, trở thành một cơ duyên mà ai ở vùng U Minh Thượng này cũng muốn tiến vào, còn thu hút cả những vùng lân cận đi tới nơi đây.

Chương 105: U Minh Thượng