Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 127: Bí ẩn trong khu mỏ

Chương 127: Bí ẩn trong khu mỏ


“Được chứ, Đăng Quang cứ yên tâm, mọi việc ở đó để ta lo!” Văn Khang hơi có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng đáp lại.

Hai người nhanh chóng đồng ý, vị quản sự kia sau khi giao vải lệnh cho Cao Phong cũng đã rời đi. Cả Cao Phong cùng Văn Khang đều hẹn trở về chuẩn bị một chút, sau nửa canh giờ tiếp theo sẽ đi tới chính điện của bờ Đông để xuất hành.

Cao Phong trở lại trong phòng, gương mặt có chút bối rối, rõ ràng là liên tục suy nghĩ tới mọi khả năng có thể xảy ra. Hắn khẽ nhìn vào túi trữ vật, mở miệng nói với Thiết Thiệt.

“Ngươi nghĩ sao Thiết Thiệt, có phải ta quá đa nghi hay thật là bọn họ muốn thử ta?” Cao Phong dùng truyền âm nói.

“Cũng có khả năng, nhưng mà trước hết cứ đi theo bọn họ xem sao, nếu mà giờ ngươi viện cớ từ chối, lại khiến bọn họ sinh nghi hơn mà thôi!” Thiết Thiệt đáp lại.

Lời nó nói cũng như Cao Phong đã nghĩ, cho nên hắn không nói thêm gì nữa, liền đi sắp xếp chuẩn bị một chút, nhanh chóng nửa canh giờ sau xuất phát đi tới mỏ khoáng kia.

Đúng như đã nói trước, chỉ cần thêm nửa canh giờ sau, Cao Phong cùng với Văn Khang đã xuất hiện ngay chính điện của bờ Đông. Theo như Văn Khang nói, hắn cùng với Cao Phong bước lên một cái đài lớn, xung quanh có bốn chiếc trụ lơ lửng có khắc phù văn, chính là pháp trận truyền tống.

Ở tông môn này, để có thể di chuyển nhanh chóng, bọn họ bỏ tài nguyên ra để xây nên các pháp trận truyền tống thế này. Các pháp trận truyền tống được đặt ở nhiều địa điểm trọng yếu, điều này giúp người trong tông có thể tiết kiệm thời gian đi rất nhiều.

Một lớp ánh sáng dày chợt bừng lên, ngay sau đó Cao Phong cảm thấy cơ thể mình bị một nguồn lực lượng tác động, cảm giác giống như lần hắn tiến vào trong tâm thức của Phạm Bá. Nhưng mà chỉ xoẹt một cái, sau khi lần nữa mở mắt, Cao Phong đã thấy trước mặt hiện ra một cảnh tượng khác.

Nơi bọn họ đang đứng chính là khu vực trong khu mỏ kia, trước mắt có rất nhiều người từ tu sĩ tới phàm nhân, đang ra sức cật lực đào mỏ.

Hai người vừa mới xuất hiện, lập tức có một nhóm ba người từ đằng trước liền bay tới đây, có lẽ họ là những người phụ trách trông coi nơi này. Ba người kia đi tới trước mặt Cao Phong, nhận thấy phù hiệu trên áo của hắn, biết được thân phận học trò liền cúi đầu cung kính ra lễ.

Thấy vậy, Cao Phong cùng Văn Khang cũng ra lễ theo, cả hai người được ba người kia mời đi tới một tòa lầu lớn, vào trong đó sẽ nói lại mọi chuyện với hai người.

Cả năm người bước vào trong đó, tới một cái bàn lớn mà ngồi xuống, vừa mới đặt vào chỗ thì lại có mấy người hầu nữ đi tới rót trà tiếp khách. Những người hầu nữ có dung nhan vô cùng tuyệt mỹ, tuy vậy Cao Phong để ý dường như ánh mắt của những người này có một chút đượm buồn.

Hắn cũng thấy mình vừa nhìn tới thì lại có một lão già trong nhóm ba người kia đã phát hiện ra ánh nhìn của hắn, cho nên liền liếc xéo người hầu nữ, khiến cho cô ta hình như giật mình mà lui xuống dưới. Sau đó lão già mới nhìn về phía Cao Phong, cười gượng một chút, cố tình cắt đi hướng nhìn của hắn.

“Bọn ta tới đây theo lời của chủ tọa bờ Đông, chắc ba người các ngươi cũng đã được thông báo trước rồi phải không?” Văn Khang không để tâm tới mấy chuyện khác, vừa đặt ly trà xuống liền nói.

“Thưa, chúng ta có nghe chỉ thị, xin nghe theo mọi sự sắp xếp của hai vị đây!” Một người trung niên khác trong số ba người kia lên tiếng.

“Vậy được, thuật lại mọi chuyện mà các ngươi đã báo cáo lên tông môn cho ta nghe, ta muốn thử nghe qua một lần xem thế nào!” Văn Khang nói một cách nghiêm túc.

Hắn nhìn sang chỗ Đăng Quang, thấy người kia cũng nhìn lại với hắn mà gật đầu, càng khiến ánh mắt Văn Khang hiện lên vẻ nghiêm trọng. Vài ngày trước, trong đại điện của bờ Đông, hắn đã nghe các vị trưởng lão kể qua vài việc xảy ra ở khu mỏ này, cho nên hiện tại muốn trực tiếp nghe từ những người ở đây.

Mà người kia sau khi nghe Văn Khang nói vậy, cũng không có biểu hiện gì khác, bắt đầu kể lại mọi chuyện một cách vô cùng bình tĩnh. Hai người trung niên và một lão già trong đám ba người cùng nhau nói, người thêm người bớt, rốt cuộc đã kể xong xuôi.

Đại khái bọn họ kể lại, từ cách đây hơn một năm trước, khu mỏ này xuất hiện vài chuyện lạ thường, sản lượng mỏ biến mất một cách kỳ lạ, cũng như có vài người đào khoáng đột nhiên biến mất không rõ nguyên nhân. Nhưng mà việc này chỉ là thi thoảng, cho nên khiến nhiều người cũng không để tâm lắm tới điều này, dần trở nên lãng quên.

Nhưng mà từ hơn nữa tháng trở lại đây, việc này càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, tần suất của các vụ m·ất t·ích bí ẩn cũng được báo cáo lại rất nhiều. Điều này khiến cho mọi người trong mỏ có chút không yên tâm, cho nên liền báo cáo với tông môn, xin người xuống giải quyết.

Sau khi nghe đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng ánh mắt của Văn Khang mới hiện lên một vẻ nghiêm trọng. Hắn nhìn sang phía Đăng Quang, thấy người kia cũng đang có vẻ mặt âm trầm nghĩ ngợi, rốt cuộc cũng nhìn lại phía mấy người kia nói.

“Được rồi, chuyện này đợi ta từ từ điều tra, các ngươi cứ làm việc của mình, nhớ là trấn an mọi người trong khu mỏ!” Văn Khang tằng hắng một tiếng, đứng dậy nói.

Nghe hắn nói vậy, mấy người kia cứ dạ dạ vâng vâng, cùng nhau khép nép mà lui ra bên ngoài.

Mà Cao Phong ở một bên quan sát, từ ánh mắt của ba người kia lại cảm thấy có gì đó lạ lạ, giống như còn có điều gì chưa nói ra. Đặc biệt hắn để ý người trẻ khi nãy tới giờ vẫn chưa lên tiếng kia, đôi khi người này lại nhìn hắn, giống như có điều muốn nói.

Tuy Cao Phong chỉ mới mười sáu, còn chưa phải dạng sỏi đời gì, nhưng mà việc để ý ánh mắt người khác này, hắn đặt biệt rất để tâm tới. Cho nên chỉ cần một ánh mắt nhìn hắn với vẻ khác thường, liền khiến cho hắn có sự chú tâm trong lòng.

Văn Khang cùng Cao Phong ra về, hai người về nơi ở của mình bởi vì trời cũng sắp tối. Bước vào trong căn phòng có vẻ khá xa hoa của mình, Cao Phong liền gọi Thiết Thiệt ra để nói chuyện.

“Thiết Thiệt, ở khu vực của Nguyên Thanh không có các khu mỏ như này sao, ngươi có từng nghe qua về việc người ở khu mỏ bị m·ất t·ích không?” Cao Phong lên tiếng.

“Khu mỏ sinh thạch ở Nguyên Thanh cũng có nhiều, nhưng ta lại chưa từng nghe qua về việc người biến mất đó nha. Vừa rồi nghe người kia nói, ta cũng chẳng biết là thật hay cố tình nói sai đi nữa!” Thiết Thiệt đáp lại.

Nó đi tới một bên tự mình rót lấy ly trà mà đưa lên miệng, thưởng thức đặc sản ở nơi này. Thiết Thiệt suốt ngày ở trong túi trữ vật có chứa cấm chế mà Phạm Bá để lại, tuy người ngoài không nhìn ra gì nhưng nó ở trong đó vẫn có thể nghe và nhìn thấy tường tận, đâm ra lâu ngày có chút chán nản.

Mà Cao Phong lúc này cũng đang đăm chiêu suy nghĩ, nhưng mà hắn lại không muốn nghĩ về chuyện người m·ất t·ích gì kia nữa, bởi vì suy cho cùng nó đâu có liên quan gì tới hắn.

Việc hắn cần làm hiện tại là tìm hiểu rõ về giọt huyết truyền thừa kia, rốt cuộc có thể dùng nó để trị khỏi cho Phạm Bá hay không. Nếu mà có cơ hội chữa khỏi, hắn nghĩ bản thân phải tham gia tranh đoạt giành lấy thứ này mới được.

Định hướng như vậy, Cao Phong mới đi tới một chỗ ngồi xuống tu luyện. Nơi đây là mỏ sinh thạch, cho nên sinh khí tại địa phương này rõ ràng là đậm đặc hơn chỗ khác, rất thích hợp để bổ sung cho hắn trong thời điểm này.

Cao Phong đưa tay bắt quyết, xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện ánh sáng bạc, từ từ bay l·ên đ·ỉnh đầu rồi tràn xuống toàn thân. Hai mắt hắn bất chợt nhắm lại, hơi nháy một chút, cuối cùng mới thở dài một cái, thi triển công pháp Thái Hư.

Hôm sau, ở tại mỏ khoáng sinh thạch này, ngoài trời tuy còn tối nhưng đã có vài người lò mò hoạt động. Ngay phía bên kia, xuất hiện một cái bóng người quen thuộc, mặc một chiếc áo xanh đậm màu, đang đi về một hướng.

Người này ánh mắt láo liên, đảo chiều liên tục, giống như đang sợ người nào đó phát hiện hành động của mình. Hắn nhân lúc bên này không có ai, đi vào một cái mỏ trống, tới một miệng hang thông xuống phía bên dưới lòng đất.

Hắn đi tới một nơi, trên tay cầm theo một vật gì đó, giống như một cái ấn hình vuông, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, lơ lửng trên bàn tay. Từ ánh sáng của pháp bảo trên tay hắc lên, có thể thấy được dung mạo của người này, chính là Văn Khang.

Văn Khang đang một mình đi trong mỏ khoáng sinh thạch, xung quanh và trên đầu chẳng có chút sinh khí nào, chứng tỏ khu mỏ nơi đây sớm đã bị khai thác hết. Nhưng mà hắn vẫn đi tới, trên ánh mắt còn có một chút hồi hộp, kèm theo một sự chờ mong gì đó.

Chuyện là hắn vào tối hôm qua, sau khi đi về phòng thì cảm thấy trong lời nói của ba người kia vẫn còn điều mờ ám. Cho nên hắn mới đi tới khu của người đào mỏ, bắt đại một tên trong số đó, cưỡng ép hắn kể cho mình nghe, cuối cùng biết thêm một số chuyện lạ.

Không chỉ có người làm ở đây biến mất, người công nhân ở khu mỏ kia còn kể lại rằng, ban đêm ngẫu nhiên đều nghe một âm thanh ghê rợn ở trong khu mỏ này phát ra, khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi.

Mà hầm mỏ này là hầm mỏ thứ ba, các hầm mỏ ở đây đều được đánh số thứ tự như vậy, có gần hai mươi hầm mỏ khác nhau. Hầm mỏ từ một đến năm đã được khai thác triệt để, hiện tại chỉ là hầm mỏ hoang mà thôi, lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy.

Người kia kể lại, đôi khi bọn họ nghe âm thanh từ trong các hầm mỏ hoang này, cảm giác như đang nghe âm thanh của yêu thú gầm thét, lại có lúc như tiếng của người bị t·ra t·ấn kịch liệt.

Sau đó vì để xóa tan tất cả tin đồn này, những người cai quản nơi đây mới xây nên một lớp cấm chế nhỏ ngoài các hầm mỏ này. Nhưng mà kể cả làm như vậy, những hiện tượng kia vẫn chưa chấm dứt, gần đây càng phát tiết nhiều hơn.

Chương 127: Bí ẩn trong khu mỏ