Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 130: Bắt đầu tiến vào, tranh đoạt
Khoảng một canh giờ sau, bên ngoài khu vực của khu mỏ đã xuất hiện bóng dáng của ba người từ trên cao hạ xuống. Trong đó có hai người nam và một người nữ, bộ dáng ai cũng phi phàm, thoạt nhìn đều toát lên một vẻ trang trọng.
Nhóm người này sau khi nhận được ngọc giản truyền tin của Cao Phong, liền tức tốc đi tới đây. Trong đó có một người nữ là Quốc Trinh của bờ Đông, kèm theo hai người khác cũng là các học trò trong tông.
Sở dĩ chỉ là mấy người này tới đây, bởi vì trong ngọc giản truyền tin kia, Cao Phong đã giảm nhẹ tình tiết ở đây lại, khiến cho bọn họ không nghĩ nhiều mà chỉ cử học trò bình thường tới để giải quyết vấn đề.
Bởi vì Cao Phong biết rằng, di tích dưới kia nhất định ẩn chứa bí mật gì đó, đây là canh bạc của hắn. Cho nên vì thế mới nói tránh đi, nếu thật sự để những người có cảnh giới cao trong tông tới đây, một khi họ nhìn ra chỗ bất phàm thì thật sự sẽ không còn gì cho hắn.
Do vậy mà hiện tại chỉ có ba người học trò này tới, vừa mới đáp đất, Quốc Trinh đã lên tiếng bảo Cao Phong ra gặp cô ta. Nghe thấy như thế, mấy vị quan cai mới chia nhau đi tìm báo lại với Cao Phong.
Người trẻ kia chạy đi tìm Cao Phong, đứng ngoài cửa mà gọi to mấy tiếng.
“Thưa ngài, người của Thất Huyết đã tới, đang chờ ngài ngoài sảnh!”
“Ta biết rồi!” Cao Phong đáp lại.
Hắn nhanh chóng thu lại những vật dụng cần thiết, sẵn sàng bước ra ngoài kia. Từ nãy tới giờ hắn chỉ chú tâm vào món pháp khí mà Văn Khang để lại, cũng phần nào nắm rõ được thứ gì đang xảy ra bên dưới chỗ này.
Bước ra tới bên ngoài, trông thấy mấy người của tông môn, đặc biệt là Quốc Trinh, khiến cho Cao Phong có chút phiền lòng. Hắn đi tới trước vài bước, nghiêng đầu ra lễ nói.
“Cao Phong xin chào mấy vị!”
“Cao Phong, tốt nhất là người nói rõ có chuyện gì xảy ra ở đây, bằng không thì đừng có trách ta!” Quốc Trinh đột ngột lên tiếng.
Hai tay cô ta vòng qua để trước ngực, khuôn mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Cao Phong như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng mà Cao Phong cũng chẳng bận tâm để ý mấy chuyện này, chỉ khẽ cười một cái rồi ngồi xuống, đưa tay lấy ra món pháp khí hình lục giác.
Hắn bắt đầu kể lại mọi việc, còn có ba người trong nhóm quan cai xác nhận cho hắn, chỉ một lát sau đã kể hết mọi chuyện xảy ra ở đây.
Vừa lúc nghe xong, Quốc Trinh liền đột ngột đứng dậy, dường như trong ánh mắt cũng có sự tò mò với di tích bên dưới kia, cho nên lập tức ra lệnh.
“Hai ngươi theo ta, còn ngươi và hai tên quan cai kia sẽ đi chung với nhau, chúng ta chia thành hai nhóm giải cứu Văn Khang!” Quốc Trinh nói một cách dõng dạc.
Cô ta tuyên bố thẳng thừng, giọng nói có vẻ rất lo lắng cho Văn Khang, nhưng trong lòng dường như lại có mục đích khác. Mà ánh mắt này của cô ta lại dễ dàng lọt vào tầm nhìn của Cao Phong, khiến hắn lập tức nhận ra được ý định của người này.
Vừa nãy khi nghe hắn nhắc đến di tích cổ trong pháp khí lập phương đã dò được, liền khiến cho mấy người này tâm lý bị chấn động. Bọn họ gia nhập tông môn đã lâu, cho nên càng có sự hiểu biết, có thể thấy rõ sự thèm thuồng đối với những di tích cổ như này.
“Hừ, cũng khó nói trước, xem ra lần này được hay không phải xem vận may của mình rồi!” Cao Phong thầm nói.
Để bảo đảm an toàn cũng như tạo lòng tin cho đám người này, hắn tự nhủ không được tùy ý hành động. Lỡ mà làm đám người này không vừa mắt, dù là một chọi một thì hắn cũng không có cơ hội, huống hồ gì ở đây lại có tận ba người có tu vi cao hơn hắn nhiều.
Thấy vậy Cao Phong liền lập tức gật đầu, hắn chọn hai người có tu vi cao trong ba người quan cai để đi theo. Còn lão già còn lại sẽ ở bên trên canh chừng, nếu sau nửa ngày không thấy chọn họ trở lại, phải ngay lập tức báo cáo về tông môn.
Làm xong mọi thứ, mấy người kia cùng với Cao Phong mới sẵn sàng đi xuống lòng khu mỏ. Bọn họ đã nắm rõ được kiến trúc ở bên dưới, cho nên liền chia ra, nhóm của Quốc Trinh sẽ từ hầm mỏ một đi xuống, còn nhóm Cao Phong sẽ đi từ hầm mỏ hai.
Hai nhóm chia ra, Cao Phong đã đưa lại pháp khí của Văn Khang cho Quốc Trinh nắm giữ. Bởi vì hắn một phần muốn xây dựng thiện cảm với đám người này, một phần nữa là do hắn đã nắm hết được kiến trúc ở đây.
Bước chân hắn tuy có phần ung dung nhưng lại vô cùng cẩn thận, để hai người kia đi lên phía trước. Bọn họ đi xuống lối vào trong hầm mỏ thứ hai, cẩn thận men theo đường vào sâu bên dưới.
Khi đi vào bên trong này, hắn đã cố tình quan sát thật kỹ, nhớ lại các thông tin mà Văn Khang đã ghi lại trong pháp khí. Ở bên dưới chân bọn hắn, có vô số đường hầm lớn nhỏ khác nhau, mỗi cái lại thông với một kiến trúc nào đó.
Phải thật cẩn thận khi đi vào những đường hầm này, bởi vì có thể sẽ dẫn đến một nơi nào đó chưa biết. Vả lại còn con thú đã bắt Văn Khang đi, Cao Phong nghĩ lại vẫn thấy kinh ngạc trước thực lực của nó.
Mà Cao Phong còn có chút không rõ, nếu di tích cổ này nằm bên dưới hầm mỏ, vậy tại sao vẫn chưa có ai phát hiện ra. Lý do gì khiến nó bị tuyệt tích như vậy, chẳng lẽ có gì đó kỳ quái mà người ta không dám xuống đây tìm hay sao.
Cao Phong nghĩ như vậy, khiến bước chân của hắn ngày càng chậm hơn, liên tục cảnh giác đưa thần thức ra xung quanh.
“Thưa ngài, phía trước là vách đá, ta có nên phá nó đi không!” Một người đi phía trước lên tiếng.
“Được, các ngươi phá đi!” Cao Phong nói.
Hai người kia nghe được thì liếc nhìn nhau một cái rồi gật đầu, cùng nhau thi triển bí thuật dọn đường của bọn họ. Bức tường phía trước nhanh chóng được phá đi, để lộ ra một đường hầm lớn, lập tức ba người lại đi nhanh tới đó.
Mà lúc này, bên phía nhóm người của Quốc Trinh, bọn họ cũng đã tiến vào khá sâu bên dưới. Ba người vừa đi vừa nói, hai người ở trước phụ trách dọn đường, còn Quốc Trinh thì mở lại pháp khí có ghi chép về địa hình để xem xét.
“Quốc Trinh, chị nhập môn sớm hơn ta, ta còn có điều không hiểu!” Đột nhiên thanh niên phía trước lên tiếng.
“Ngươi cứ nói!” Quốc Trinh đáp lại.
Nghe cô ta nói, thanh niên phía trước mới chủ động bắt một pháp quyết, để thanh kiếm dài ra trước mặt xoay vòng, giúp hắn phá đi lớp đất đá ngăn cản.
“Ta nghe thầy mình nói, những di tích cổ của tông môn chúng ta đã được tìm thấy nhiều, nhưng sao ở đây lại chưa ai tìm ra. Nếu đúng như chị nói, có phải đây là vận may của chúng ta hay không?” Người thanh niên kia nói.
“Hừ, tuy tông môn chúng ta đã tìm lại được nhiều di tích cổ, nhưng mà còn nhiều trong số đó vẫn còn tuyệt tích.” Quốc Trinh đáp lại ngay tức khắc, giống như cũng đang nghĩ tới chuyện này.
“Ta nghe nói năm xưa, lão tổ của chúng ta gây thù với nhiều thế lực, cuối đời đành dặn con cháu học trò xây dựng nhiều khu lăng khác nhau, tránh cho người khác biết được nơi yên nghỉ của ông thật sự ở đâu!”
“Nếu ta không nhầm, đây có lẽ là một trong số chúng. Biết đâu may mắn phát hiện được thứ gì bên trong này, nói không chừng chúng ta sẽ một bước lên mây!”
Cô ta nói một tràng dài, có vẻ như những thông tin này đã được nắm chắc từ lâu, bởi vậy mà giờ đây trong ánh mặt kia lại hiện lên một vẻ tự tin tới kinh ngạc.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, hai người phía trước đều tự biết ý định của Quốc Trinh này, chính là muốn tự mình chiếm đoạt ở đây, vì thế mới không báo lên với tông môn.
“Nhanh lên, không được để Cao Phong tìm thấy gì trước chúng ta!” Quốc Trinh nói, nét mặt vô cùng trầm trọng.
“Lo gì chứ, nếu vậy thì chúng ta chỉ cần g·iết hắn đoạt bảo là được!” Hai người phía trước nghe vậy liền cười, đáp lại.
“Bớt nói nhảm, tăng tốc độ đi!”
Quốc Trinh nghiêm mặt, làm ra vẻ tức giận bởi vì cô ta cũng được các trưởng lão giao cho nhiệm vụ giá·m s·át Cao Phong. Nhưng mà thật sự ngoài sinh mệnh phế vật ra, cô ta chẳng thấy có gì lạ ở người này, cho nên nhớ lại sự việc hắn được đứng chung hàng với cô lại khiến cho cả người nóng ran lên.
. . .
Trở lại bên nhóm Cao Phong, lúc này bọn họ đã đi được một quãng đường dài, hình như cũng đã tiến rất gần với di tích bên dưới. Từ những lối đi này, Cao Phong cũng có thể phần nào đoán được vị trí của bọn họ, cho nên hắn mới bảo hai người phía trước phải làm nhanh hơn một chút.
Nhưng mà đột nhiên hai người kia vừa mới động lực một chút, chỗ mà ba người đang đứng lập tức có một cơn chấn động lan nhanh từ trước trở về phía sau.
Ngay khi chấn động xảy ra, sắc mặt ba người càng trở nên trầm trọng, vội vàng thi triển thần lực, tự bảo hộ lấy bản thân chứ không thể lo cho ai khác nữa.
Bỗng ầm một cái, dường như cả ba bị thứ gì đó chia cắt, dưới chân mỗi người đột nhiên sập xuống, khiến cho Cao Phong cũng như hai người kia bị đưa đi.
Cao Phong dùng thần thức cố gắng bay lên, hai tay huy động Ngũ Hỏa Đăng Quang của mình, điều khiển năm ngọn lửa bay xung quanh để bảo vệ thân thể. Trong lòng của Cao Phong cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ chưa vào tới di tích đã phát sinh chuyện như thế này.
Hắn dùng sinh lực của bản thân, thúc giục Ngũ Hỏa Đăng Quang tiến về phía trước, tỏa ra ánh sáng từ ngọn lửa thần khiến cho Cao Phong có thể nhìn rõ ràng xung quanh hơn. Lúc này đây hắn đang cố nhớ xác định lại vị trí của mình, bèn mở miệng gọi Thiết Thiệt ra ngoài.
“Thiết Thiệt, ngươi có biết được chúng ta đang ở đâu không?” Cao Phong nói một cách gấp gáp.
Mà Thiết Thiệt sau khi ra ngoài, dùng thần thức cảm nhận địa thế xung quanh, nhưng đột nhiên lại nhận thấy thần thức của mình đi xuống dưới lại có thứ gì cản trở, hốt hoảng đáp lại:
“Có thứ gì bên dưới, ngươi cảm nhận được không Cao Phong!”