Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 131: Thất Huyết Phù Ma
“Đúng là có thứ gì thật, thứ này ngăn cản thần thức của ta, không cho ta thâm nhập vào sâu bên trong!” Cao Phong nghiêm nghị đáp lại.
Đôi chân mày của hắn nhíu chặt, tình huống này khiến hắn chợt nhớ lại việc xảy ra trong khu mộ cổ ở thành Ba Căng, trong đó cũng có một loại màn cấm chế bảo vệ đặc biệt, khiến cho thần thức của hắn cũng bị cản trở.
Nhưng mà từ những kiến trúc cùng di tích được ghi lại trên miếng da cổ, khiến cho Cao Phong biết được nơi đây không giống như vậy. Nó là một tòa kiến trúc của một gia tộc nào đó, trãi qua năm tháng dài đằng đẵng mới bị chôn ở đây.
“Tiến thử xuống dưới, nếu có gì bất thường thì rời khỏi đây, cùng lắm thì giả vờ như bị thứ gì t·ấn c·ông thôi!” Cao Phong nói.
“Ta cảm thấy có gì là lạ, mà công nhân ngươi có duyên với mấy thứ ở dưới lòng đất này thiệt nha, không biết lần này có thu được gì không nữa!” Thiết Thiệt đáp lại, trong giọng nửa đùa nửa thật.
Nghe thấy nó nói, Cao Phong cũng không đáp lại gì, chỉ khẽ vận động thần thức của mình, đưa năm ngọn lửa đang bay quanh người tiến về phía trước. Hắn dựa vào trí nhớ ngày đó được ông Ba Lưới hướng dẫn sơ qua, cũng như thời gian này luôn mày mò mà triển khai uy lực của Ngũ Hỏa Đăng Quang.
Năm đường lửa sáng rực, xoay vòng vòng rồi nhanh chóng dung hợp lại với nhau, biến thành một đường lửa có sức mạnh cực hạn. Nó đâm tới phía trước, dùng uy lực của mình phá tan đi mọi đất đá cản trở, khiến trước mặt nhanh chóng xuất hiện một lối đi dài.
Cao Phong dựa vào đó, nhanh chóng vận lực bay theo, không quên thu ngọn lửa lại bên mình để bảo hộ. Hắn liên tục dùng thần thức giá·m s·át xung quanh, dù là một động tĩnh nhỏ nhất cũng bị hắn bắt gọn.
Tuy đã nhớ rất kĩ bản đồ kiến trúc bên dưới được ghi trong pháp khí kia, nhưng giờ đây hắn lại chẳng tài nào định hình được bản thân đang ở phần nào. Cao Phong chỉ mường tượng bản thân có lẽ đã đến gần với kiến trúc bên dưới, nhưng thực chất thì hắn bay nãy giờ mà vẫn không thấy điểm đến đâu.
“Chẳng lẽ trận chấn động vừa rồi, vì nó mà khiến cho kiến trúc bên dưới này thay đổi, kì lạ vậy sao!” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn đột nhiên nghi vấn như vậy, nhưng mà hình ảnh trước mặt lại khiến hắn quên mà bác bỏ đi. Ngay phía trước kia, xuất hiện một thứ ánh sáng nhè nhẹ, khiến cho tâm thần Cao Phong phấn chấn mà phóng người vọt đi nhanh.
Phốc một cái, Cao Phong đi tới ngay chỗ tỏa ra ánh sáng, phát hiện ở chỗ này thế mà lại có một hang động khổng lồ. Ở bên dưới hang động kia có một mảng đất lớn được dựng lên cách với mặt đất tầm chục trượng, trên đó có các kiến trúc đều đã quá cũ kĩ so với niên đại hiện tại.
“Cuối cùng cũng tới, nhưng mà hình như đây cũng không phải toàn bộ di tích dưới lòng đất phải không!” Thiết Thiệt đứng bên cạnh khẽ nói.
“Đúng vậy, đây chỉ là một trong ba khu vực bên dưới mà pháp khí đã ghi lại được mà thôi, nếu ta đoán không nhầm là vậy!” Cao Phong đáp lại.
Hắn đứng trên cao, quan sát bao quát một lát cũng nhanh chóng hạ xuống, tiến tới ngay chỗ di tích kia. Trong lòng hắn chợt suy nghĩ, mong sao cho đừng có ai tới đây tranh đoạt với hắn, vậy sẽ phiền phức vô cùng.
Thân thể hắn bừng lên, hóa thành một tia sáng mà bay xuống phía bên dưới, tỏa thần thức đề phòng xung quanh. Ở nơi đây tối đen như mực, khác xa so với khung cảnh cổ mộ ở khu vực thành Ba Căng.
Vả lại từ khi đến đây, Cao Phong ngửi được có cái mùi tanh tanh gì đó, mà hắn đoán là mùi máu. Điều này khiến cho Cao Phong hết sức đề phòng, nếu như xuất hiện nguyên một bầy yêu thú như lúc trước thì hắn thật sự không chống đỡ nổi.
Bước chân hắn chạm đất, nhanh chóng cẩn thận đi vào bên trong di tích, theo bên cạnh là Thiết Thiệt cũng đang cực kì ảnh giác. Hai người bọn hắn giống như hai con mắt của một cá thể, chỉ có điều có thể luân phiên nhìn hết bên này tới bên khác, không có thứ gì qua mắt được bọn họ.
“Hả!”
Cao Phong đột nhiên phát ra tiếng nói, vừa rồi hắn mới bị vấp phải thứ gì đó trên đường đang đi. Bàn tay hắn đưa Ngũ Hỏa Đăng Quang lại gần, liền phát hiện có một thứ gì đó nhô lên khỏi mặt đất.
“Trên này có chữ nè Cao Phong, trên này có chữ!” Thiết Thiệt nhanh nhẹn lên tiếng.
“Sao lại có chữ ở trên nền đất, chẳng lẽ đây không phải nền đất hay sao!” Cao Phong đáp một cách khó hiểu.
Hắn cũng nhìn lên phía trước, cố tìm ra điểm bất thường, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, liền lập tức đứng dậy. Hai tay hắn tụ thành quyền, chưởng ra một chưởng về phía trước mặt. Một chưởng của hắn mang theo sinh lực cuồn cuộn, như một con mãnh long lao nhanh, cuốn bay mọi thứ vật cản trên đường.
Nó cũng làm lộ ra một khoảng đất đá lớn, trên lớp đá này có vô số chữ viết được khắc lại, khiến cho Cao Phong liền có sự vui vẻ.
Hắn vừa rồi đã nhận ra gì đó, chỗ này không phải mặt đất đá bình thường, mà là một cái bật được tạo nhô lên, cho nên vừa rồi mới khiến hắn vấp phải. Ở trên cái mảng đất này, đã được ai đó khắc chữ lại, nhưng mà trải qua thời gian đã khiến nó bị phong ấn bên trong đất đá.
Giờ khắc này nó đã được Cao Phong dùng chưởng phá đi, mang trở lại những chữ viết đã bị c·hôn v·ùi hàng trăm năm qua. May mà không có nhiều chỗ khắc trên đá bị hư hỏng, vẫn còn có thể bằng mắt thường mà đọc được.
Cao Phong cười với Thiết Thiệt một cái rồi ngồi xuống, khẽ đưa tay đặt xuống mặt đá này. Thần lực trong người hắn chợt động, truyền từng dòng sinh lực đi xuống dưới, chảy vào trong các kí tự được khắc kia.
Những dòng chảy sinh lực như không có điểm dừng, thấm hết vào trong từng con chữ được khắc trên đá. Chúng nhanh chóng sáng lên, hiện rõ trong đêm tối, như một bộ cổ kinh vô thượng tồn tại trong bóng tối vĩnh hằng.
Đợi cho toàn chỗ chữ viết được khắc trên đá đã sáng lên, Cao Phong mới dừng chuyện này lại. Hắn đứng dậy đi sang một bên, cùng với Thiết Thiệt đọc những chữ trên đó, cũng không quên cẩn thận để ý xung quanh.
Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn lên mặt đá, từng chữ sáng chói đang từ từ dung nhập vào trong ánh mắt hắn. Vừa nhìn vào trong biểu tượng được khắc trên cùng, đọc mấy chữ đầu, đã khiến cho tinh thần của Cao Phong chấn động.
“Ta tên Vũ Huyết Quang, người lập ra Thất Huyết, nơi đây là một trong bảy nơi an táng của ta!”
“Không... không thể tin được, đây vậy mà lại là một trong bảy nơi an táng của lão tổ của Thất Huyết, không phải theo bản đồ để lại, đây là một di tích cổ của một dòng họ cường giả hay sao!” Thiết Thiệt ngỡ ngàng, nó lên tiếng mà không tin nổi, lập tức lấy ra bản đồ da cổ xem xét.
“Đây là... chẳng lẽ ông ta là người của dòng họ cường giả mà bản đồ nhắc tới?” Thiết Thiệt coi lại bản đồ, phát hiện gì nó lại nói.
Nó thấy được biểu tượng được khắc trên mảnh đá có chút quen mắt, liền nhìn lại vào trong tấm bản đồ, phát hiện hai biểu tượng này rõ ràng là giống nhau y đúc.
“Bình tĩnh, để ta đọc xem thử trên này viết gì, nơi này là một trong những nơi an táng của ông ta, không chừng sẽ được xem ký sự của ông ta viết lại!” Cao Phong thầm nói, đây là lời nói xuất phát từ suy nghĩ của hắn.
Hắn đã đọc qua nhiều điển tịch cổ, biết được rằng người xưa có một tục lệ, đó là viết lại kí sự của cuộc đời vào bên trên bia mộ. Việc này giúp những người hậu thế có thể mãi nhớ về ông ta, cũng như ai đó hữu duyên đọc được kí sự này.
Cao Phong đưa mắt về phía mặt đá, tiếp tục đọc những dòng chữ sáng rực trên đó, vừa đọc vừa cố gắng ghi nhớ.
“Ta được biết đến với tên Huyết Ma, được người đời xưng tụng là đệ nhất ma đạo sư vùng phía Nam đại lục. Cả cuộc đời ta gắn bó với một thứ công pháp sinh mệnh, được gọi là Thất Huyết Phù Ma...”
Hắn đọc xong một hồi, rốt cuộc cũng từ từ thấm nhuần được chữ viết trên đó, hiểu được rằng đây là một trong những ký sự của vị cường giả sáng lập ra tông Thất Huyết.
Người này có một bộ thần thông sinh mệnh rất lợi hại, dùng sinh huyết trong người để làm vật dẫn thi triển, được ông ta đặt với cái tên Thất Huyết Phù Ma. Nhờ có thần thông này mà ông ta đã đánh g·iết không biết bao nhiêu cao thủ, được người đời tôn kính gọi với cái tên Huyết Ma.
Để cho sức mạnh của bản thân càng thêm lợi hại, ông ta lại bỏ ra mấy mươi năm nghiên cứu sâu vào loại thần thông sinh mệnh của mình, cuối cùng cũng tìm ra cách để cải tiến. Nhưng mà cách này có chút tà dị, phải dùng máu huyết của bảy người cường giả khác nhau, luyện chế thành bảy giọt thần huyết để dung nhập vào trong cơ thể.
Huyết Ma không chút chần chừ, liền đem bảy người học trò của mình luyện thành bảy giọt thần huyết kia, điều này khiến cho không ít người căm phẫn mà phản bội ông ta. Nhưng không một ai có thể hạ sát ông ta nổi, với bảy giọt thần huyết trong người, đã có không biết bao nhiêu người đã nằm lại dưới bàn tay đầy máu kia.
Chính vì vậy mà lúc sắp tọa hóa, Huyết Ma mới chọn cách để lại bảy giọt thần huyết cho bảy người học trò khác của ông ta, coi như trả mối duyên nợ năm xưa mà ông ta gây ra.
Cũng bởi vì g·iết quá nhiều người, cho nên lại lập nên rất nhiều ngôi mộ giả trong các di tích khác nhau, mà chỗ này cũng là một trong số đó, được xây dựng trên di tích cổ dòng họ Vũ của ông ta.
Sau khi đọc xong hết mọi chữ được khắc trên đá, cuối cùng trong lòng hắn mới sáng tỏ, biết được mối liên quan của vị tổ tông Thất Huyết này. Theo như hắn đọc được, trên này còn có ghi lại rõ sự thần kì của bảy giọt thần huyết, giúp cho ai sở hữu truyền thừa liền trở nên bất phàm.
“Vậy giọt thần huyết này, nếu có công dụng hại người, vậy có thể dùng nó để làm cách cứu người bị hại hay không?” Cao Phong suy nghĩ.
Vấn đề này đã nằm trong đầu hắn rất lâu, từ khi hắn nghe được trưởng lão Mai Tráng cũng có cho mình giọt độc huyết này. Mặc dù vậy, hắn vẫn không có cách nào xác định chính xác, điều này khiến cho Cao Phong rất phiền lòng.