Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 132: Thương đá, đây là sinh vật gì
Hắn đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên mặt đá phía trước lại xuất hiện một cơn chấn động mãnh liệt, khiến cho khu vực xung quanh nơi đây rung chuyển không ngừng.
Cao Phong thấy vậy thì vội lùi lại mấy bước, phát hiện mặt đá phía trước hình như đang tách ra làm hai, để lộ ra một vật gì đó được đặt ở bên trong.
Khi cơn rung chấn dần qua đi, hắn mới tiến lại gần để quan sát, vừa nhìn vào đã vô cùng ngạc nhiên.
“Thứ này..” Cao Phong ngỡ ngàng.
Mà Thiết Thiệt càng nhanh hơn, nó đã ngay lập tức bắn tới phía trước, hạ xuống mon men xem thử là vật gì vừa mới xuất thế. Vừa đưa thần thức nhìn vào, phát hiện phía trước có một vật gì đó, hình như là một cây thương bằng đá.
“Cây thương này làm bằng đá, ai lại đặt nó ở đây cơ chứ!” Thiết Thiệt lên tiếng thắc mắc.
Hai mắt nó ngừng lại, nhìn từ đầu tới cuối của cây thương, phát hiện nó chỉ là một cây thương bằng đá bình thường. Bộ dáng cây thương này cũng rất quái dị, giống như đã được chôn ở đây rất lâu rồi.
Mà điều kỳ lạ hơn là, khi nãy mặt đá này tách ra để lộ cây thương đá, từ bên trong liền phát ra một mùi tanh nồng nặc, rõ ràng là thứ mùi tanh của máu mà ban đầu Cao Phong đã cảm nhận được.
Hắn có chút không hiểu, tại sao cây thương bằng đá lại phát ra thứ mùi tanh tà dị này, liền cẩn thận từ từ đưa tay lại gần. Bàn tay của hắn nắm chặt trên đó, nhất lên một cách dứt khoát, nhưng mà quái lạ, cây thương đá kia vẫn không hề nhúc nhích, giống như đã được niêm phong chặt vào mặt đá vậy.
Cao Phong thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn là không hiểu nổi những thần vật trên đời này, liền lùi lại mấy bước. Hắn định là sẽ tiến sâu vào bên trong hoặc đi xung quanh nơi đây, biết đâu còn có thứ gì cho hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp quyết định, đã nghe tiếng Thiết Thiệt ở một bên hô lên, sau đó liền cảm ứng có thứ gì đang tới gần.
“Quái vật, quái vật Cao Phong, chính là bọn yêu thú đã t·ấn c·ông Văn Khang!”
“Cái gì!” Cao Phong thất kinh, vội vàng bay lên không trung lùi ra sau.
. . .
Về phần đám người của nhóm Quốc Trinh, hình như bọn họ cũng gặp chuyện gì đó, rõ ràng thấy bọn họ đang vừa chạy vừa đánh trả thứ gì đằng sau.
Khi nhìn lại gần thì mới thấy rõ, mấy người này đang bị một đàn sinh vật t·ấn c·ông, chúng có tốc độ nhanh đến rợn người. Lấy tu vi ở mức Luyện Cân của hai người kia, cùng tu vi đã đạt đại cảnh Tâm Đức của Quốc Trinh mà di chuyển vẫn không cắt đuôi được bọn họ.
Bởi vậy nhìn qua nét mặt liền thấy ai cũng có vẻ âm trầm, không dám lơ là một giây phút nào. Ai nấy đều nhanh chóng huy động pháp bảo cùng sinh lực quanh người, cố gắng tìm đường để chạy ra khỏi đây.
“Khốn kh·iếp, sinh vật này là gì chứ, tại sao nó nhanh tới vậy!” Người thanh niên chạy bên trái nói.
Tay hắn cầm một cặp song đao, trên đó phát ra từng vòng ánh sáng tím xanh xen kẽ, trông vô cùng hung tàn. Hai thanh đao này của hắn có pháp lực vô song, nếu dùng nó để chém yêu thú thì cũng giống như chém vào đậu hũ.
Nhưng mà tốc độ của yêu thú phía sau lại quá nhanh, cộng với không gian chật hẹp nơi đây lại là địa bàn của bọn chúng, cho nên người này chỉ có thể cầm đao bảo hộ thân thể mà thôi.
Bất chợt yêu thú phía sau phóng lên một cái, nhất thời khiến người thanh niên cầm song đao không kịp chú ý mà phòng bị. Lập tức hắn ta lùi lại giơ song đao lên phản kích, nhưng bất ngờ thấy trước mặt đã có một thanh phi kiếm dài bắn ngang qua, xuyên qua đầu hai yêu thú kia.
“Nhanh đi ra khỏi đây!”
“Cảm tạ chị ra tay trợ giúp!”
Thì ra thanh phi kiếm vừa rồi là của Quốc Trinh, cô ta thấy tình huống nguy cấp cho nên liền xuất thủ yểm trợ cho hắn. Khả năng khống chế trường kiếm của cô ta rất cao, cho nên dễ dàng tiêu diệt yêu thú mà không để lại một chút khó khăn.
Ba người sau tình huống nguy hiểm vừa rồi lại tiếp tục đi nhanh, hai người nam bên cạnh đều đang khống chế pháp khí của mình để mở đường. Chỉ một lát sau, trước mặt bọn họ đã xuất hiện một khe ánh sáng, khiến cho bọn họ càng vui mừng mà phóng đi.
Cả ba phóng người vọt qua, phát hiện lối đi này dẫn ra một hang động lớn, mà ở bên dưới đêm đen kia có thứ gì đó, cho nên liền đi xuống dưới xem xét. Từ thần thức đang tỏa ra của mình, cả ba phát hiện dưới kia chính là một tòa kiến trúc rộng lớn, được xây dựng bên trong hang động.
Vừa đáp xuống mặt đất, Quốc Trinh đã lấy ngay pháp khí mà Đăng Quang đưa cho để kiểm tra. Thì ra nơi này chính là khu vực được ghi lại trong pháp khí, chính xác mà nói nó là di tích nằm ngay chính giữa, có một đường thông với hai di tích dưới lòng đất xung quanh.
“Cuối cùng cũng tìm ra nơi này rồi, chúng ta nhanh chóng đi kiểm tra, biết đâu tìm được thứ gì đó đáng giá!” Người thanh niên phía bên phải lên tiếng.
“Cũng được, ba người chúng ta chia ra, phải nhanh lên còn đi sang hai di tích còn lại!” Quốc Trinh lên tiếng nói.
Mấy người gật đầu với nhau, hẹn sau nửa canh giờ tiếp theo sẽ cùng nhau hội họp ở đây. Nơi đây nhìn rộng lớn vô cùng, cho nên Quốc Trinh liền điểm một điểm dưới đất, để lại một điểm ấn kí để có thể trở về đúng nơi.
Mấy người bàn xong mọi việc, lập tức hóa thành từng đường ánh sáng bay đi khỏi nơi đây, phóng về ba hướng khác nhau để tìm bảo vật. Ai cũng có cho mình những suy tính khác nhau, chẳng ai giống ai, càng khiến cho tốc độ của bọn họ tăng vọt.
Ngay khi bọn họ rời đi, từ trong bóng đêm ở chỗ họ vừa đứng, xuất hiện hàng chục cặp mắt đỏ lòm của sinh vật gì đó, đang lườm quan sát hướng bay của bọn họ. Một trong số chúng tự mình đi lên phía trước, trên đầu nó có một phần thịt nhô lên, tỏa ra ánh sáng nhiều màu.
Dường như đây chính là con đầu đàn, bởi vì từ khi trên đầu nó tỏa ra ánh sáng, lập tức khiến ánh mắt mấy con còn lại cũng sáng theo. Bọn chúng giao tiếp với nhau bằng cách đó, một lát sau lại thấy cả đàn yêu thú đã tản ra đi về mỗi hướng khác nhau.
. . .
Mà ở bên này, Cao Phong cũng đang đứng thủ thế, hai tay liên tục vận thần lực chạy khắp cơ thể. Trước mặt của hắn, xuất hiện nhiều cặp mắt đỏ ngầu đang từ trong bóng tối đi ra, nhìn chằm chằm về hướng Cao Phong.
Ánh sáng từ Ngũ Hỏa Đăng Quang vừa mới chiếu tới, đã khiến cho Cao Phong thất kinh. Hắn nhanh chóng triển khai năm ngọn lửa sáng rực quanh xung quanh người, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Sinh vật vừa mới xuất hiện kia, chính là giống loài yêu thú đã bắt Văn Khang đi, hiện tại lại xuất hiện ở khu vực này. Bọn chúng có tới năm con, khiến cho Cao Phong thoạt nhìn đã xây xẩm mặt mày.
Bằng với tu vi của mình, hắn có thể cảm thấy sinh vật này rõ ràng là mạnh hơn hắn. Không chỉ vậy, thứ làm Cao Phong e ngại nhất, chính là tốc độ quỷ khóc thần sầu mà hắn đã nhìn thấy.
Cao Phong ngay lập tức lấy ra thanh trường thương của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước chuẩn bị chiến đấu. Năm ngọn lửa vẫn đang xoay tròn quanh người hắn, sẵn sàng yểm trợ bất cứ lúc nào.
Ở phía đối diện, hình như đám yêu thú kia cũng cảm nhận được sát khí ở người Cao Phong đang dần dâng cao, cho nên chúng nó cũng không chờ đợi nữa. Nó nhanh chóng nhảy vọt lên trước, mang theo tốc độ như khiến không gian vỡ nát mà t·ấn c·ông Cao Phong.
Phốc! Ầm!
Hai âm thanh liên tục phát ra, tiếng gió rít gào bao trùm xung quanh, năm cá thế kia tức tốc bắn vọt, không có chút e ngại mà t·ấn c·ông con mồi trước mặt.
Chúng nó có thân thể như con sâu, nhưng con nào cũng dài tầm hai trượng hoặc hơn, khiến cho Cao Phong thầm than trong lòng. Hắn quay người né tránh được một lần công kích, dùng thanh trường thương tạo thành màn sáng để chống lại, cuối cùng phải nhanh chóng vọt ra sau.
Hai tay hắn điều khiển Ngũ Hỏa Đăng Quang, chỉ ngọn lửa thần bắn nhanh về phía yêu thú, khiến một con trong đó không kịp chống đỡ mà bị dính phải công kích.
Kết quả thân thể của nó bị c·háy d·ữ d·ội, khiến bốn con còn lại nhìn thấy thế thì lại lao lên, quyết tâm trả thù cho đồng bọn. Bọn chúng đã có cảnh giác, cho nên ngọn lửa mà Cao Phong triển khai không còn dễ dàng đánh trúng nó nữa.
Nó bắn nhanh về phía trước, cong thân thể lại mà đánh một đòn cực mạnh vào người hắn, khiến Cao Phong ngay lập tức bắn vọt ra sau. Cơ thể của hắn b·ị đ·ánh bay đi một đoạn, lập tức tỉnh táo lại mà vọt tới chỗ yêu thú, giơ thanh trường thương lên cao, tung ra một trảo mang theo sấm sét cực hạn đánh xuống ngay giữa người nó.
Ầm!
Tiếp ngay sau đó, cảm thấy vẫn còn chưa đủ, Cao Phong liền giơ cây thương quay về trước mặt. Sau lưng hắn từ từ hiện lên một đầu thần hổ khổng lồ, khí tức trên người cũng chuyển sang một màu đỏ rực, tức thì liền bắn về phía trước.
Cao Phong dùng Long Tranh Hổ Đấu để gia tăng thần lực trong cơ thể, lại dùng thêm Thái Huyền chưởng, tung một chưởng về phía yêu thú kia. Yêu thú vừa nãy bị dính phải một đòn, lại chịu thêm một loạt tổ hợp công kích của Cao Phong, khiến nó ngay lập tức b·ị đ·ánh ra xa, chưa rõ sống c·hết.
“Thi triển một loạt thủ đoạn như vậy mà vẫn chưa chắc chắn g·iết c·hết một con, sinh vật này có thực lực cỡ nào vậy!” Cao Phong thầm nghĩ, hắn thở ra một hơi dài.
Không kịp để cho hắn có thời gian hồi sức, đám yêu thú còn lại mới cùng nhau tiếp tục công kích về phía hắn. Thấy thế, Cao Phong liền lập tức đưa Ngũ Hỏa Đăng Quang bay về trước mặt, xoay hai cánh tay một vòng giữa không trung.
Năm ngọn lửa trên đó giống như bị kích thích đến mức cực hạn, lại đột nhiên lóe lên sáng rực, tức thì bắn về phía đám yêu thú kia. Chúng như năm mũi tên lao đi trong đêm tối, cắt ngang qua mảnh tối đen này, đem công kích cực đại nhằm về phía những con đang lao tới kia.
Ánh lửa cháy lên trong màn đêm, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, khiến cho bọn yêu thú kia hình như cũng hoảng sợ. Chúng cùng nhau bắn từ trong miệng ra một đường năng lượng cực đại, mang theo uy áp để đối chiến với năm đường lửa kia.