Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 157: Đại hội tranh tài diễn ra

Chương 157: Đại hội tranh tài diễn ra


“Chuyện môn pháp Ngũ Diệp bị tiêu diệt hoàn toàn ấy vậy mà cũng không bàn tán xôn xao, có phải tông chủ và các trưởng lão đã giấu chuyện này xuống không?

“Đoán chừng là vậy, bởi vì nếu để lộ thông tin này ra, sẽ khiến cho không ít học trò trong tông phải chịu cảnh hoang mang, ảnh hưởng đến cuộc tranh tài đó!”

Thiết Thiệt đáp lại lời của Cao Phong, nhưng nó bỗng nhìn ra nét mặt Cao Phong có gì đó không ổn, bèn tiếp tục nói:

“Ngươi sao vậy, còn lo lắng sao?”

Cao Phong nghe Thiết Thiệt hỏi thì cũng hơi ngây người, sau đó thở ra một hơi rồi mới đáp:

“Đương nhiên là lo rồi. Ta không có nhiều kinh nghiệm thực chiến với cường giả, chỉ từng chiến đấu với yêu thú và hư ảnh trong Thái Hư Hóa ảnh mà thôi, làm sao không lo được!”

“Cũng đúng thật, lòng người đủ trăm ngàn mưu mô, phong cách chiến đấu mỗi người cũng sẽ khác biệt, không biết như nào mà lần!” Thiết Thiệt gật gật đầu đồng ý với Cao Phong, lại nói tiếp.

“Nhưng mà ngươi cũng đừng quá lo, cứ cố gắng hết mình, tới đâu thì tới đó!”

Cao Phong nghe xong câu này thì cũng gật đầu trầm xuống mà không nói gì, hắn thầm nghĩ tới quá trình tu luyện của mình vừa qua.

Khoảng thời gian qua tu vi của hắn tăng tiến rất nhanh, mặc dù vậy hắn cũng chưa có cơ hội thực chiến, sợ rằng không phát huy được tối đa sức mạnh của mình, không có kinh nghiệm trong chiến đấu thực thụ.

Việc này khiến hắn đau đầu mấy bữa nay. Càng nghĩ đến việc phải giành được vị trí cao càng khiến hắn lo lắng hơn. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng không còn cách nào khác, bèn tự trấn an bằng một câu thầm nói.

“Không, ta không nên nghĩ nhiều nữa, càng nghĩ càng khiến tinh thần của ta tệ hơn thôi, chỉ có vào tranh tài thì mới biết rõ!”

Vừa mới nói như vậy, đột nhiên phía trước vang tới tiếng động xôn xao, lại thấy bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Cao Phong ngước mặt lên nhìn, bỗng chốc thấy được một cái bóng lớn bay qua, khiến cho mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cái bóng khổng lồ này nhìn như muốn che đi cả tông môn, liên tục lượn qua lượn lại, khiến cho không chỉ Cao Phong mà ai là học trò mới đều phải hết hồn. Một số người thì như quen thuộc với chuyện này, sắc mặt liền trở nên hứng thú.

Cái bóng này chính là của một loài yêu thú đang bay trên trời, bằng vào thần thức của mình, Cao Phong có thể nhìn thấy mấy người đang ngồi trên đó.

Thì ra đây là vật cưỡi của môn phái trực thuộc phía Đông, tên là phái Vạn Tượng. Họ cưỡi lên lưng một con yêu thú trông như cá đuối nhưng lại có kích thước khổng lồ, ngay khi chờ đại trận hộ tông mở ra đã vô tình che cả ánh sáng của bầu trời nơi đây.

Thân hình nó vỗ vỗ, tạo ra những trận sóng gió khổng lồ nổi lên, oanh kích vào pháp trận mà gây nên những tiếng động ầm ầm.

Ngay khi đại trận mở ra, những người thuộc phái Vạn Tượng liền từ trên lưng con yêu thú kia mà hạ xuống. Bọn họ được một vị trưởng lão trong tông ra tiếp đón, sau đó cũng trở về nơi ở của mình.

Một lát sau, lại có thêm hai môn phái trực thuộc khác cũng đưa học trò của mình tới tham dự tranh tài. Bọn họ lần lượt là phái Thần Tài và phái Âm Dương, đều là những môn phái ở vùng phía Bắc và Nam của tông môn Thất Huyết.

Thất Huyết là một trong năm tông môn hùng mạnh nhất của vùng phía Nam đại lục, cho nên diện tích cai trị cũng rộng đến không tưởng. Những môn phái dưới trướng cũng rất nhiều, nhưng chỉ có bốn môn phái lớn trực thuộc bốn phương là được sự cho phép tham gia tranh tài học trò.

Nhưng mà hiện tại lại thiếu đi một môn phái, đó là môn phái Ngũ Diệp, khiến cho rất nhiều người trong tông không khỏi thắc mắc. Dần dần thắc mắc này chuyển thành tiếng nói bàn tán, khiến cho không gian đâu đâu cũng nghe nói chuyện về sự vắng mặt kỳ lạ này.

Cao Phong ở một bên cũng nghĩ ngợi gì đó, bất ngờ cảm thấy ở phía sau có một bàn tay đặt lên vai. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện chủ nhân của bàn tay kia hóa ra lại là Quốc Việt.

Ngoài Quốc Việt, Cao Phong cũng thấy Quốc Tiến đang đi từ đằng sau tới, nhìn thấy Cao Phong thì ánh mắt như cười một cái.

Bỗng lại nghe Quốc Việt lên tiếng.

“Sao vậy, ngươi lo lắng sao. Đừng có lo, chỉ cần có mặt trong thứ hạng một ngàn là đủ nhận thưởng của tông môn rồi, còn không thì với tu vi của ngươi cũng rất khó để vào thứ hạng hai trăm!”

Quốc Việt cười cười nói, cách nói của hắn không có vẻ gì muốn trêu chọc Cao Phong, mà đang nhìn vào thực tế tu vi lúc này của hắn. Đúng như Quốc Việt nói, để một người ở cảnh giới Tôi Thể có thể bước vào xếp hạng hai trăm, việc này khó khăn vô cùng.

Có điều Quốc Việt không biết, tuy rằng bề ngoài của Cao Phong là vậy, nhưng thực tế hắn đã đạt đến tu vi Luyện Cân sơ kỳ đỉnh rồi, chỉ một bước nhỏ nữa là có thể tiến tới trung kỳ.

Cao Phong nghe Quốc Việt nói thì gật gật đầu, hắn bỗng nghe Quốc Tiến đứng bên cạnh lên tiếng:

“Gần đây ngươi có thấy Văn Khang không Đăng Quang, ta không thấy hắn, có khi nào hắn không tham gia kỳ tranh tài lần này không!”

“Ta cũng không biết, anh Quốc Tiến có gì cần gặp Văn Khang sao?” Cao Phong lên tiếng hỏi lại.

Quốc Tiến bỗng nhiên nhìn về phía Cao Phong, đôi mắt đột ngột thay đổi, từ vẻ bình thường chuyển thành nghiêm nghị, từ từ nói.

“Ngươi có thấy Văn Khang có gì đó lạ không, ta có cảm giác nó đã thay đổi gì rồi. Ngay cả hôm nay ta đến thăm Triệu Khai, cũng không thấy anh của nó đâu nữa!”

“Triệu Khai sao, những chuyện này Đăng Quang không biết, mong anh Quốc Tiến có gì xin nói rõ hơn!”

Lời này từ miệng của Cao Phong nói ra, khiến cho trong mắt Quốc Tiến cũng hiện lên một sự phiền muộn. Hắn giống như bất đắc dĩ, lại mở miệng.

“Tuy chúng ta không tiếp xúc nhiều nhưng cũng coi như đồng môn, ta muốn dặn dò một chút. Ngươi tuyệt đối phải cảnh giác với Văn Khang, nếu có gì không ổn cứ đến tìm ta!”

“Thưa, Đăng Quang xin nghe theo lời Quốc Tiến!”

“Được rồi, tập trung về tu luyện đi, sáng mai phải tới sớm tham gia tranh tài rồi đó!”

Quốc Tiến nói một hồi dài, hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị như trước, khiến cho không gian trò chuyện có chút không thoải mái. Sau khi nói xong, hắn cùng Quốc Việt mới rời khỏi đây, tự mình Cao Phong lại trở về.

Hắn đi về phòng của mình, bắt đầu đặt nghi vấn tới Văn Khang. Nhưng nghĩ lại chuyện trước mặt không được phân tâm, lại bỏ hết tất cả suy nghĩ tạp nham trong đầu, tiếp tục tranh thủ tu luyện trước trận chiến ngày mai.

Thời gian ngày mai nhanh chóng đến, hôm nay trời chuyển biến lạ thường, những tia sáng nắng ấm đã lâu không thấy ở mùa đông, nay bỗng chiếu xuống thẳng xuống tông môn.

Trong Thất Huyết, nơi đây đã có vô số các học trò đứng chờ sẵn, không khí náo nhiệt vô cùng. Tại một góc, Cao Phong cũng đang đứng tại đó, trong lòng vẫn còn chút hồi hộp lo lắng.

Sự lo lắng này cứ kéo dài từ trước cho tới nay, đến hôm nay mới bộc phát mạnh mẽ. Cao Phong bỗng nhiên thở ra một hơi dài, cố gắng điều hòa thần lực, muốn giảm sự căng thẳng này xuống dưới đáy.

Hắn thầm cầu khấn ông nội phù hộ cho mình, cho hắn có thể suông sẻ tiến vào trong xếp hạng vừa đủ để thăm dò nội tình người kế thừa độc huyết. Có vậy hắn mới có cơ hội ra tay c·ướp đoạt nó về cho Phạm Bá.

Đang trong lúc suy nghĩ mông lung, chợt nghe trên đầu truyền tới một tiếng kèn dài, tiếp ngay sau lại nghe một tràn ông thanh t·iếng n·ổ ầm ầm, giống như pháo hoa.

Đây là tràn pháo hoa mở màn, báo hiệu ngày hội tranh tài đã mở ra. Ngay sau tràn pháo hoa dài, bóng hình của mấy vị trưởng lão và các vị môn chủ của các phái trực thuộc đã hiện ra.

Đặc biệt ngay giữa đại sảnh của Thất Huyết, bóng hình của vị tông chủ cũng từ từ hiện ra trên không trung. Đây là lần đầu tiên Cao Phong thấy qua vị tông chủ này, cho nên hắn mới đưa mắt cố gắng nhìn thật kỹ..

Thoạt nhìn người này tướng mạo trông cực kỳ bình thường, khí chất thanh cao cũng chẳng có. Lại nói ông ta cũng chẳng có điểm gì đặt biệt, điều đặc duy nhất là trên ngực có một trái ấn màu đỏ thật lớn, tượng trưng cho địa vị tông chủ của Thất Huyết mà thôi.

Tông chủ Tôn Hoàng Văn hiện ra bên đầu trời, ngay lập tức có vô số tiếng reo hò xung quanh hiện ra. Đáp lại sự nhiệt tình của học trò, vị tông chủ liền cười một cái, mở miệng nói.

“Hôm nay là ngày diễn ra cuộc tranh tài học trò. Ta, Tôn Hoàng Văn xin chúc các học trò thuận buồm xuôi gió, tìm ra đâu là kỳ tài cho tông Thất Huyết chúng ta!”

Tiếng nói của ông chấn động bốn phương, ngay lập tức lại khiến cho không khí nhiệt huyết càng thêm sôi trào thêm. Nói xong vị tông chủ này mới lấy từ trong túi ra một cái tháp nhỏ, cầm trên tay.

Ông ta như khẽ truyền thần niệm vào trong tháp, đồng thời giơ nó lên ném tới phía trước. Ngay khi được ném ra, cái tháp này liền đột nhiên lóe sáng, lại từ từ phát triển trở nên khổng lồ.

Chỉ một cái chớp mắt, một tòa tháp khổng lồ đã hiện ra trên không trung, được vị tông chủ đặt một cái, nằm ngay giữa một chỗ trống lớn trong tông môn.

Tòa tháp này có tới cả ngàn tầng hoặc hơn, Cao Phong dùng thần thức nhìn lên còn không thể đếm được có bao nhiêu tầng. Chỉ thấy thần thức của hắn dò được con số hai trăm tầng, lại không thể dò xét thêm nữa.

Đột nhiên, tông chủ Tôn Hoàng Văn lại lên tiếng.

“Đây là tháp luận võ, tất cả học trò cần phải vào tháp để chiến đấu. Ngọn tháp này số lượng tầng không cố định, phụ thuộc vào số lượng học trò tham gia, cho nên các học trò yên tâm!”

Nói xong chuyện này, ông ta lại phóng người bước một cái trên không, cơ thể dịch chuyển mất hút, lại thấy ngồi ngay chính giữa chỗ ngồi của các bậc cao trong tông.

Tôn Hoàng Văn hất tay, lập tức có một vị trưởng lão từ trong đó đi ra, sẽ là người giải thích thể lệ cùng với các quy định cho cuộc tranh tài học trò lần này.

Chương 157: Đại hội tranh tài diễn ra