Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 159: Vượt tầng

Chương 159: Vượt tầng


Bàn tay hắn dùng pháp thuật Huyền Minh thủ bao bọc, lại có sấm sét tích tụ xung quanh, giống như đang nắm lấy thiên uy mà đánh tới một quyền.

Ầm!

Quyền của Cao Phong đã đánh trúng người Trần Dụ, nhưng đã được hắn giơ tay lên chống đỡ, cho nên uy lực công kích cũng giảm đi nhiều phần.

Thân thể của Trần Dụ bị một quyền của Cao Phong đẩy cho lùi ra xa, liền xoay người tiếp tục công kích. Lần này hắn bị Cao Phong làm cho có chút tức giận, cho nên thấy khí thế trên người nhất thời được tăng cao.

Nhưng mà điều này, Cao Phong vốn là muốn như vậy, để cho khí thế hắn lên tới cực điểm, sau đó tìm cách phá hỏng đi công kích của hắn. Từ đó Cao Phong mới phản công, sẽ khiến tinh thần hắn bất ngờ mà chịu thiệt.

Cao Phong đưa mắt nhìn tới trước, chẳng biết từ khi nào sau lưng của Trần Dụ đã xuất hiện một sinh vật lớn hình chim, toàn thân được đúc kết từ lửa.

Con chim này có cái đầu b·ốc c·háy hừng hực, lửa trên người nó bắn ra, tạo thành ba đợt sóng lửa khổng lồ bao trùm lấy không gian.

Trần Dụ triệu hồi ra bảo thuật, bất ngờ chỉ tay tới trước một cái, chim lửa sau người cùng lúc rống lên giận dữ, liền vỗ cánh bay nhanh về phía Cao Phong.

Chim lửa phá không bay đi vun v·út, đi qua nơi nào đều làm cho không gian chỗ đó nóng lên, hoa lửa liên tục tỏa ra. Thần thuật chim lửa này chỉ vừa hiện diện, đã khiến cho tầng kiến trúc này bị một màu đỏ thẫm bao trùm, cảm giác nhiệt độ tăng lên nhanh chóng.

Nhìn thấy chim lửa của mình tạo ra mạnh như vậy, Trần Dụ cũng cảm thấy đắc chí. Hắn đã mang gần như toàn bộ sinh lực tập trung vào chiêu thức này, vốn không thể để quá tam ba bận được.

Nhưng mà còn chưa kịp xem kết quả, đột nhiên từ phía trước vang tới một tiếng rống lớn. Con chim lửa khổng lồ của hắn bất ngờ b·ị c·hém thành hai phần gần bằng nhau, tan thành vô số hoa lửa, biến mất ngay lập tức.

Ánh mắt của Trần Dụ không khỏi thất thần, nhìn thẳng về phía Cao Phong, lại tập trung trên cánh tay của hắn. Chỗ cánh tay Cao Phong còn có khí tức pháp thuật lượn lờ, nhìn như hóa thành bàn tay của một con mãnh long.

Lại nói chỗ bàn tay giống mãnh long của Cao Phong còn có từng tia từng tia lôi điện tràn ngập, khiến cho tinh thần của Trần Dụ b·ị đ·ánh đến tê dại.

Trần Dụ không biết, nhưng thực sự vừa rồi Cao Phong đã đánh ra một chiêu rất mạnh mẽ, đó là trảo Lôi Long.

“Đã phá được ba chiêu, giờ tới lượt ta phản công!” Cao Phong mở miệng nói lớn.

Mục đích của hắn là phá đi ba đòn công kích của Trần Dụ, làm cho tinh thần hăng hái của hắn bị suy giảm. Giờ đây khi đã thực hiện xong mục đích, cũng là thời khắc để Cao Phong bắt đầu phản công.

Hắn giậm mạnh chân, bay lên một cái đánh thẳng về phía trước. Bàn tay được ánh điện đan xen, gây nên những tiếng xẹt xẹt, lao nhanh tới chỗ Trần Dụ đang đứng trên không.

Nhìn thấy thân ảnh Cao Phong phá không lao tới, tròng mắt Trần Dụ như ngừng lại, cảm giác được một cỗ khí tức hung tợn như mãnh thú đang đi tới phía mình. Vừa rồi tinh thần hắn sau ba lần đánh trước đều thất bại, khiến hắn có sự suy sụp, giờ đây càng bị đả kích dữ dội hơn.

Cao Phong chưa đánh tới hắn, nhưng rõ ràng tinh thần của Trần Dụ đã bị Cao Phong làm cho chấn động rồi.

Trần Dụ thấy vậy thì không chần chừ, liền nhanh chóng xoay người bay khỏi đây, muốn giữ khoảng cách để tìm cơ hội phản đòn.

Nhìn thấy hắn bay đi, ánh mắt của Cao Phong cũng không có sự thay đổi, lại nhanh chóng dồn sức mà truy đuổi đối phương.

Cao Phong cũng không muốn chần chừ thêm nữa, qua mấy đòn vừa rồi, hắn cảm nhận được thực lực của người này cũng không quá mạnh.

“Nếu không phải che giấu tu vi thì ta có thể giải quyết hắn trong đòn tiếp theo!”

Cao Phong lập tức tập trung huy động toàn bộ thần lực trong cơ thể, dồn vào một đòn tiếp theo. Trong cơ thể của hắn, viên sinh mệnh phát ra ánh sáng hoàng kim bao trùm, tỏa sinh lực cuồn cuộn bồi thêm cho hắn.

Hắn đưa tay lên một cái, từ sau lưng bất ngờ hiện ra một đầu thần Hổ khổng lồ màu đỏ. Thần Hổ này vừa ra đã gầm lên một tiếng, khiến cho không gian trong tầng tháp vang lên những tiếng chấn động kinh hoàng.

Hai tay Cao Phong có sấm sét b·ạo đ·ộng, cùng với thần Hổ sau lưng bất ngờ bức tốc lao tới chỗ Trần Dụ. Hắn bất thình lình đấm ra một quyền, liền thấy thần Hổ sau lưng ngay lập tức bắn tới trước.

Bảo thuật thần Hổ mang theo uy lực như một tòa núi cao đánh tới, khiến cho Trần Dụ cũng phải chịu sự bất ngờ. Hành động đang bay của hắn cũng chợt dừng lại, bàn tay lập tức chắp vào, hai đường lửa liền nhanh chóng kết lại rồi phóng ra, chống lại sự công kích của thần Hổ.

Ầm!

Ngọn lửa từ sau bên trong cơ thể Trần Dụ tuôn trào, bất ngờ hóa thành một ấn chưởng khổng lồ, bay ngay tới trước. Loại ấn chưởng tạo từ lực hỏa hùng mạnh, khiến cho hai thứ vừa đối đầu đã tạo ra từng đợt s·óng t·hần năng bắn ngược về hai phía.

Nhưng mà thần Hổ của Cao Phong có uy lực mạnh hơn, cho nên đã ép cho Trần Dụ chống đỡ từ trên cao phải đi xuống mặt đất. Sắc mặt Trần Dụ nhăn nheo méo mó, huy động toàn bộ sức lực để chống đỡ, cuối cùng cũng miễn cưỡng phá giải được đòn này của Cao Phong.

Thần Hổ sau khi đối đầu một lát cũng tan ra, hóa thành hàng trăm mảnh sáng đỏ bay ngược trở về với Cao Phong. Trãi qua một lần đối chiến nữa, Cao Phong cũng đã phần nào đánh giá được đối thủ trước mặt.

Đúng như hắn nghĩ người này vẫn còn đang che giấu thực lực, tuy trãi qua việc bị công kích tinh thần, khi Cao Phong phá giải ba chiêu thức của hắn hết sức dễ dàng. Nhưng cũng không vì vậy mà Trần Dụ lại chấp nhận chịu thua Cao Phong.

Bỗng cánh tay của Cao Phong đan vào, bắn ra một đường lôi điện cực mạnh hướng xuống phía dưới. Đường lôi điện này lập tức như có linh tính, hóa thành một tràn mưa sét khác nhau, đánh thẳng về phía Trần Dụ.

Nhìn thấy vậy, trong mắt của Trần Dụ liền hiện lên vẻ cảnh giác, liên tục đưa người né tránh. Hắn lại đưa tay kết ấn pháp thuật, ngay trước mặt liền hiện lên một bức màn từ lửa, tạm thời có thể chống lại cơn mưa sấm sét đang ập xuống.

Mà bên trên, men theo đường sấm sét đánh xuống, Cao Phong cũng đang di chuyển lại gần đối phương. Hắn bất ngờ lấy ra lại Ngũ Hỏa Đăng Quang, muốn dùng lửa để đánh lửa, đánh bại ý chí lẫn bản thân Trần Dụ.

“Ngũ Hỏa Đăng Quang, mở!” Cao Phong thầm niệm một tiếng.

Từ trong Ngũ Hỏa Đăng Quang, lập tức có năm tia lửa cuồn cuộn phóng ra, hóa thành năm con rồng lửa khác nhau. Chúng mang theo thần lực bạo phát, dồn dập kết hợp mà đánh về phía trước.

Chuyện này đối với Trần Dụ đang vừa chống đỡ mưa sấm sét lại cực kì kinh hồn, hắn cũng nhanh chóng lấy ra một tấm khiên lớn để chống đỡ. Bên trên tấm khiên này có khắc các loại họa tiết kì diệu, ngay khi đi ra liền trở nên hóa lớn bảo vệ trước người Trần Dụ.

Trần Dụ biết mình vào thế thụ động, liền tìm cách xoay chuyển tình thế, hắn đột nhiên lao lên phía trên, muốn bay lên cao để tạm thời tránh né công kích. Mà ở một bên, Cao Phong cũng biết hắn muốn làm gì, liền điều động Ngũ Hỏa Đăng Quang đuổi theo, chỉ chốc lát đã bám được vào người hắn.

Trần Dụ bị năm đường lửa bám vào người, nhưng hắn cứ nghĩ đây là hỏa mà bản thân hắn tu luyện chủ yếu cũng là hỏa, ngọn lửa này sẽ không thể làm gì hắn. Nào ngờ ngọn lửa từ Ngũ Hỏa Đăng Quang ngay khi bám vào lại khiến Trần Dụ đau như muốn hét lên, rõ ràng còn mạnh hơn lửa trong người hắn.

Năm luồng hỏa diễm từ Ngũ Hỏa Đăng Quang bám chặt lấy Trần Dụ, khống chế sự di chuyển của hắn. Chớp lấy thời cơ này, Cao Phong từ phía xa mới vọt tới, tay nhanh chóng kết ấn, thấy rõ sấm sét như sóng biển ồ ạt đang từ trong người trào ra.

Hắn nhắm tới trước đánh ra một trảo, bàn tay như mô phỏng lại dáng vẻ của vuốt rồng, thi triển ra một trảo lôi long. Trảo lôi long này đánh về phía Trần Dụ, khiến hắn không thể né tránh, liền chịu một đòn công kích cực mạnh, cơ thể bay ngay xuống dưới.

Chưa dừng lại ở đó, Cao Phong còn không để cơ hội cho người này phản công, phải nắm chắc phần thắng. Hắn ngay lập tức lao tới phía Trần Dụ, tay phải xuất quyền đánh ra chưởng Thái Huyền, khiến cho trong miệng Trần Dụ ngay lập tức hộc máu.

Chịu phải hai đòn công kích trực diện, Trần Dụ không thể nào đánh tiếp được nữa, đành phải chịu thua. Hắn nằm trên mặt đất, bất lực hô lên hai tiếng ta thua, bất ngờ cơ thể được một tầng vòng xoáy nhiễu loạn hút vào, biến mất ngay lập tức.

Cao Phong sau đó cũng hạ xuống bên dưới, hắn thở ra một hơi dài, bắt đầu điều hòa khí tức của cơ thể. Thần lực trong người hắn vẫn đầy ắp như ban đầu, việc này khiến cho hắn vô cùng vui vẻ, có thể tiếp tục chiến đấu.

Hắn nhìn trên cao, bất ngờ mở miệng hô lên một tiếng dõng dạc.

“Đăng Quang tầng bốn nghìn ba trăm hai mươi ba, xin thách đấu tầng thứ bốn nghìn hai trăm!”

Hắn không muốn nghỉ ngơi, nhân lúc cảm giác chiến thắng còn chưa tan đi, lại tiếp tục khiêu chiến thử một tầng xem sao. Tầng thứ bốn nghìn hai trăm này Cao Phong cũng không có tính toán gì, chỉ thuận miệng hô lên như vậy mà thôi.

Cứ thế, hắn đánh lên tầng bốn nghìn hai trăm thì giành được chiến thắng, vượt qua vô cùng dễ dàng. Người ở tầng này là một thanh niên chỉ có cảnh giới Tôi Thể, hoàn toàn không phải đối thủ của Cao Phong.

Cao Phong tiếp tục khiêu chiến, đi lên tầng tiếp theo, cứ thế giao chiến đã được mấy trận liền. Trận thứ ba và trận thứ tư của hắn cũng gặp người vừa mới khiêu chiến nhưng bị thất bại, cho nên họ cũng nhanh chóng bị Cao Phong giành chiến thắng.

Trải qua một hồi, cuối cùng thứ hạng của Cao Phong đã nhảy lên tầng thứ bốn nghìn không trăm ba mươi lăm, còn cách một khoảng mới lên được khu vực của tầng thứ hạng ba nghìn chín trở lại.

“Trận tiếp theo, ta cũng phải thắng!” Cao Phong thầm nghĩ.

Hắn lại đưa mặt lên trời tiếp tục hô to một tiếng:

“Đăng Quang, tầng thứ bốn nghìn không trăm ba mươi lăm, xin thách đấu tầng thứ bốn nghìn!”

Cơ thể Cao Phong ngay lập tức được vòng xoáy nhiễu loạn đưa đi, hiện ra trong một tầng tháp có cảnh sắc bày trí vô cùng đẹp mắt.

Ở nơi này, không gian xung quanh giống như một cánh rừng già, có hoa có cỏ, thậm chí là mấy cây lớn, khiến cho Cao Phong còn tưởng hắn đã thật sự đang đi lạc tới một nơi rừng núi nào đó.

Đột nhiên từ phía trước, Cao Phong nghe được một tiếng cười khúc khích, tiếp ngay sau liền thấy một bóng người hiện ra. Trước mặt hắn là một cô gái có vẻ mới lớn, thân thể đầy đặn nhấp nhô, khuôn mặt hồng hào trông vô cùng dễ lấy cảm tình.

Bỗng cô gái này nhìn tới trước, phát hiện Cao Phong ra là một người trung niên thì hình như có vẻ thất vọng, ngáp một cái thở dài nói.

“Chán thật, còn tưởng là thanh niên đẹp trai nào, vốn định dùng kỳ tranh tài này để chọn chồng, nào ngờ xui xẻo gặp toàn người gì đâu. Haizzz!”

Chương 159: Vượt tầng