Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 162: Tầng tiếp theo, quyết đấu chiêu thức
Trảo Lôi Long hiện thế, hình thành từ đường công kích của Cao Phong, liền ngay lập tức bắn tới phía trước. Nó mang theo thần lực hệ Lôi, trong ánh trảo liên tục có vô số sấm sét bắn ra, tựa như những con rồng sấm đang xoay tròn mà tạo thành đòn công kích.
Sức mạnh của Cao Phong truyền vào một trảo này là quá nhiều, cho nên khiến tốc độ của đòn đánh nhanh tới cực điểm. Chỉ ngay một khắc, liền thấy trảo Lôi Long tiếp cận tới người cây khổng lồ, oanh kích vào nó.
Ầm!
Đòn trảo đánh thẳng vào người cây, gây nên một cơn chấn động mãnh liệt, lan ra toàn bộ khu vực. Người cây bị trúng đòn, không còn khả năng duy trì thêm nữa, liền ngay lập tức sụp đổ.
Từng cái từng cái rễ dây leo theo nhau sập xuống, khiến cho không gian vang lên những tiếng động ầm ầm. Cả một người khổng lồ như vậy phân rã, tạo thành một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Mà ở trong đám rễ cây hỗn loạn này, đột nhiên thấy một tia sáng bắn ra bên ngoài, phóng thẳng ra khoảng không. Khi tia sáng dần tắt đi, mới lộ ra người bên trong, chính là cô nàng Lam Vy.
Ngay khoảnh khắc mà người cây bị trảo lôi long công kích, Lam Vy đã vội vàng bỏ sự kiểm soát mà thoát ra, nhờ vậy mới tránh được lực lượng t·ấn c·ông tới từ Cao Phong.
Giờ đây cô ta vừa mới ra bên ngoài, liền ngay lập tức hô hấp hấp thụ, muốn bản thân nhanh chóng hồi phục lại sinh lực đã mất, được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.
Bên phía đối diện, lúc này Cao Phong cũng đã thấy Lam Vy thoát ra ngoài, liền nhanh chóng đưa người phóng tới. Tay trái hắn vỗ vào túi trữ vật, tay phải nhanh chóng bắt quyết, dùng Ngũ Hỏa Đăng Quang thi triển pháp thuật công kích.
Hắn muốn nhân lúc cô ta chưa hồi phục sinh lực, dùng lợi thế của bản thân đè ép cô ta. Cao Phong niệm quyết một cái, năm ngọn lửa từ trong đèn lập tức bắn ra, lao về phía Lam Vy.
Nào ngờ Lam Vy thấy năm ngọn lửa bắn tới trước mặt, tinh thần có sự hoảng sợ nhưng vẫn không nao núng. Cô ta cũng lấy từ trong túi trữ vật ra một món bảo vật, liền dùng nó quật mạnh tới trước.
Xoẹt!
Một đường ánh sáng màu xanh lục xẹt qua, mang theo tiếng gió rít gào, lao thẳng đánh tới năm đường lửa trước mặt. Thì ra món pháp khí mà Lam Vy lấy ra là một cây roi lớn, như được từng mắc đốt tre kết lại với nhau vậy.
Đặc biệt trên những đốt tre này còn có vô số những mũi kiếm tựa như búp măng bám lên, vô cùng tinh xảo. Ngay khi Lam Vy quất ra, những kiếm khí này cũng ngay lập tức bay ra, tạo thành một cơn mưa kiếm khí bắn về phía trước.
Đám kiếm khí này nhiều như một cơn bão, phủ tới chặn đòn công kích hệ hỏa của Cao Phong. Hai thứ lửa và kiếm khí đối đầu với nhau, nhưng do thần lực của Lam Vy đã cạn, cho nên không cách nào phát huy tối đa uy lực kiếm khí của mình.
Vì lẽ đó mà ở đối diện, sinh lực của Cao Phong vẫn còn tràn đầy. Hắn liền đẩy tay một cái, gia tăng thần lực cho Ngũ Hỏa Đăng Quang, khiến cho nó trở nên mạnh càng thêm mạnh.
Bỗng chốc ánh lửa sáng tới cực điểm, thiêu hủy đi hết số kiếm khí đang chống đối, lại lập tức bắn tới chỗ Lam Vy.
Lam Vy thấy tình hình không ổn, cũng nhanh chóng bay đi tránh né, dùng cây roi trên tay quất về hai phía để chống đỡ. Hiện tại sinh lực của cô ta không đủ, không cách nào dùng công pháp chủ tu hệ Mộc, cho nên chỉ biết trốn chạy mà thôi.
Bỗng đang phi hành tránh né trên không trung, Lam Vy bỗng nghe một tiếng phành cực lớn bên tai. Tiếp ngay sau đột nhiên thấy một đường sấm sét bắn tới, khi dừng lại mới thấy rõ đó là Cao Phong.
Cao Phong sau một lúc đuổi theo, cuối cùng cũng đã chặn được hướng đi của cô nàng. Hắn không khoan nhượng, dùng một chân dồn lực đá xuống. Các bó cơ trên người đều nổi hết lên, thể hiện cho uy lực của một đá này.
Ầm!
Lam Vy không kịp chống đỡ, cho nên cơ thể ăn một đá trực diện vào người, tạo thành một vết lõm lớn trên bụng . Chưa dừng lại ở đó, Cao Phong còn lao theo xuống phía dưới, định dùng một chưởng đánh bại luôn cô ta.
Nào ngờ đâu hắn còn chưa tiếp cận, đã nghe tiếng của Lam Vy vang lên bên tai. Giọng nói của cô ta đầy vẻ hoảng sợ, cất tiếng thất thanh.
“Ta thua, ta xin thua, đừng đánh nữa!”
Tiếng nói của Lam Vy ngập ngừng, có thể thấy rõ sự hoảng sợ trong mắt cô ta, giống như sắp khóc thành tiếng. Mà Cao Phong sau khi nghe cô ta nói vậy cũng không đáp lại gì, hắn chỉ quay đầu lại ra lễ chào cô ta một cái.
Tiếp ngay sau liền thấy một vòng sáng nhiễu loạn đưa Lam Vy đi khỏi đó, biến mất ngay lập tức. Lúc này Cao Phong mới nhìn ra sau, cuối cùng một trận chiến ròng rã, hắn đã chiến thắng được cô nàng Lam Vy.
“Thiết Thiệt, Huyết Mị, hai ngươi ra đây với ta, ta muốn nghĩ một lát, chắc cũng sắp tới giờ nghỉ trưa rồi!” Cao Phong bỗng nhiên nói lớn.
Hắn ngồi xuống mặt đất, ngay sau đó Thiết Thiệt cùng Huyết Mị liền từ túi trữ vật mà đi ra, cũng tới ngồi bên cạnh hắn.
Huyết Mị thì ngay lập tức nhảy chồm vào lòng Cao Phong, hỏi han xem thử hắn có b·ị t·hương ở đâu không. Mặc khác, Thiết Thiệt lại đang quan sát xung quanh, giống như đang đánh giá quy mô của nơi này.
“Cô nàng Lam Vy khi nãy có thuật phản đòn cực kì mạnh, nếu như người khác mà không phải ngươi chắc hẳn ăn một đòn hỏa cầu đã thua trận rồi Cao Phong!”
Thiết Thiệt nói với hắn, nó trong lúc nằm trong túi trữ vật cũng đã xem qua trận chiến đấu của hai người. Quả thực như Cao Phong từng nói, hắn tuy mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu chưa có nhiều, chỉ có thể mượn cơ hội lần này để phát triển.
Tuy vậy Thiết Thiệt vẫn thấy chưa đủ, bởi vì học trò dù sao chỉ là quyết đấu công bằng, không có gây ra sống c·hết. Nếu có thể để Cao Phong trãi qua sinh tử, từ trong chỗ c·hết tìm ra đường sống, mới khiến hắn trưởng thành, kinh nghiệm chiến đấu mới tăng Cao.
Nó còn nhớ rõ năm đó tuy Phạm Bá là một người rất thô lỗ, thường xuyên gây chuyện khắp nơi. Nhưng cũng nhờ đó mà kinh nghiệm của Phạm Bá cũng rất cao, sát khí lúc nào cũng như một người có thể sẵn sàng ăn tươi nuốt sống đối thủ vậy.
Đang nghĩ tới đây, đột nhiên ba người nghe từ đâu bên tai vang tới một âm thanh thật dài. Âm thanh này như tiếng trống hiệu, vừa nghe thì Cao Phong đã biết đây chỉ là tiếng báo hiệu cho giờ nghỉ trưa.
“Không ngờ mới mà đã qua nửa ngày, không biết tới ngày cuối cùng ta có thể lên được tầng hai trăm không?”
Trong lòng Cao Phong có chút phiền muộn này, nhưng hắn cũng không có chút bi quan nào, nghỉ ngơi một hồi cuối cùng cũng lấy lại được khí thế như ban đầu.
Chờ cho thời gian nghỉ trưa đi qua, Cao Phong mới đứng dậy, để hai người Thiết Thiệt và Huyết Mị vào túi trữ vật, hắn mới tiếp tục khiêu chiến. Lần này Cao Phong tiến vào tầng bốn nghìn trở lại, không biết chọn tầng nào, bèn chọn bừa tầng ba nghìn chín trăm tám mươi tám.
“Đăng Quang, xin thách đấu tầng thứ ba nghìn chín trăm tám mươi tám!” Cao Phong dõng dạc cất cao giọng nói.
Vừa mới nói xong, trước mặt đã xuất hiện vòng sáng nhiễu loạn quen thuộc. Đợi Cao Phong tiến vào bên trong, vòng ánh sáng kia liền biến mất, đưa cơ thể hắn lên trên.
Cao Phong bước ra, đã thấy khung cảnh xung quanh lại trở nên khác biệt. Khung cảnh lần này như một mảnh sa mạc rộng lớn, đâu đâu cũng chỉ thấy toàn đất cát, chẳng có một cọng cỏ nào, khác xa với tầng bên dưới.
“Ngươi đến rồi sao, ngươi là Đăng Quang?”
Bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng nói, chờ Cao Phong nhìn tới thì lại nghe thêm một tiếng nói nữa.
“Chúng ta không cần nói gì, trực tiếp quyết đấu luôn đi!”
Người phía trước lại nói lớn, khiến cho Cao Phong có sự ngạc nhiên trong lòng. Hắn thấy trước mặt là một thanh niên không lớn, tuổi chỉ tầm dưới ba mươi, nhưng lại làm người ta cảm thấy sự già dặn trên khuôn mặt của hắn.
Người này nhìn tới Cao Phong, giọng nói vô cùng bình tĩnh, khí tức trên người lắng đọng, thật không giống như đang có âm mưu gì.
Nhìn thấy vậy, Cao Phong cũng bước lên một bước, hắn nói:
“Được, chúng ta quyết đấu luôn thôi!”
Cao Phong nghĩ người này không muốn kéo dài thời gian tìm hiểu, bởi vị sợ người khác nhìn ra sơ hở. Nhưng mà điều này chẳng phải đều có lợi cho đôi bên hay sao, thật khiến hắn khó hiểu.
Hắn đưa tay lấy ra cây trường thương, bắt đầu tư thế xuất thủ. Ánh mắt Cao Phong nghiêm lại nhìn chằm chằm tập trung, đột nhiên nghe người phía trước lên tiếng.
“Ta không muốn đấu kiểu này. Kẻ yếu mới quyết đấu lâu dài, mà ta chỉ cần quyết đấu so chiêu thức là được!”
“Ngươi muốn ta làm gì, cứ việc nói thẳng!” Giọng của Cao Phong bình tĩnh, hắn trở lại tư thế đứng thẳng người, nói.
Mà người bên kia bỗng nhiên nhìn hắn rồi gật gật đầu, lại tiếp tục nói tiếp:
“Ngươi dùng chiêu thức mạnh nhất của ngươi, ta dùng chiêu thức mạnh nhất của ta, hai bên cùng đánh. Nếu chiêu thức người nào có thể triệt tiêu chiêu thức của đối phương, vậy thì phần thắng sẽ thuộc về người đó!”
“Ngươi thấy sao?”
Cao Phong nghe xong lại có chút suy nghĩ, hắn không hiểu làm vậy để làm gì. Nhưng mà nghĩ làm sao cũng không thấy có gì lạ, lại thấy biểu hiện của người kia cũng không giống đang bày mưu tính kế gì lắm, bèn đáp lại:
“Vậy được, chúng ta bắt đầu đi!”
“Được, bắt đầu!”
Hai người nói xong câu này, đều không nói thêm lời nào nữa. Chỉ thấy khí tức trên người của Cao Phong cũng như tên đối diện bùng nổ lên cao, giống như hai cột sáng bắn thẳng lên không trung.
Cả hai thi triển nguồn lực vào cánh tay, bất ngờ tung ra hai đòn công kích đánh về phía nhau. Hai đòn công kích này cực mạnh, ngay khi v·a c·hạm đã khiến ánh sáng của nó tỏa ra, biến không gian như chìm vào một biển thần lực.
Ầm!
Lúc này ở bên ngoài đại sảnh của tông Thất Huyết, vị tông chủ đang ngồi đó cùng mấy vị trưởng lão xung quanh. Bọn họ dùng một loại bí pháp đặc biệt, nhìn vào trong tầng tháp khổng lồ trước mặt, đang quan sát từng học trò, đánh giá để chọn ra học trò ưu tú.
Bỗng từ đâu phía trước, một tia sáng sấm sét bắn tới, khiến cho mấy vị trưởng lão chốc lát đã tập trung tới đó. Tia sáng này lao nhanh về phía bọn họ, khi tới gần thì tản đi, hiện ra một người mặc bên ngoài chiếc áo bào trắng.