Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 98: Gặp gỡ mối họa

Chương 98: Gặp gỡ mối họa


“Không biết không gian tâm thức của mấy vị cường giả cảnh giới cao sẽ thế nào nữa!” Cao Phong thầm nghĩ.

Hắn từng nghe nhiều người nói, trong đó có cả Hoàng Tuyền, nói rằng một khi tiến vào cảnh giới cao hơn, không chỉ có thể đưa người khác vào không gian của mình, mà chính mình còn có thể đem không gian đó ra bên ngoài, tạo thành một nơi riêng biệt.

Chính vì thế mà từ lúc đó, Cao Phong đã không ngừng xuất hiện những suy nghĩ bâng quơ. Hắn có khi lại nghĩ rằng thế giới này thật ra là một không gian tâm thức của một vị đại năng nào đó thì thật là quá ảo diệu.

Cao Phong ngồi trong không gian tâm thức tu luyện suốt một đêm, khi thấy trời gần sáng thì hắn mới trở ra bên ngoài. Hắn định thu xếp đồ đạc, sẽ xuống dưới rồi đi ngay.

Bước chân hắn vô cùng nhanh nhẹn, sinh lực sau một đêm đã hồi phục rất nhiều cho nên giờ hắn đã có thể đi tiếp. Cao Phong đi xuống dưới quầy, định ngồi lại ăn một chút rồi mới rời đi.

Hắn vừa ngồi xuống bàn, đột nhiên liền có một thanh niên lạ mặt nào đó cũng ngồi xuống chung bàn với hắn. Thấy vậy, Cao Phong chỉ cười nhẹ rồi gật đầu chào hỏi xã giao.

“A, ta ngồi chung một bàn sao, hân hạnh được làm quen!” Người bên cạnh Cao Phong đưa tay ra chào hỏi.

Người này là một thanh niên còn trẻ, nhìn tướng tá bên ngoài cũng độ tầm tuổi với Cao Phong. Nhưng mà áo quần trên người hắn vô cùng sang trọng, giống như mấy vị cậu ấm của các gia đình quyền quý.

Nhìn bộ dạng của hắn so với Cao Phong đúng là một trời một vực, như là người nhà quê so với người sống ở thành đô lớn.

Thấy hắn đưa tay ra lễ, Cao Phong cũng đưa tay ra đáp lại nhưng mà hắn cũng không có nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống gọi món.

Chưa kịp để Cao Phong cất tiếng gọi thì người bên cạnh hắn đã nói lớn.

“Chủ quán đâu, cho ta cùng với anh đây gọi vài món ăn!” Người thanh niên mở miệng nói to.

Tiếng của hắn vừa dứt, lập tức có âm thanh của chủ quán bên trong đáp lại.

“Tới liền tới liền!”

“Nhanh đi!” Thanh niên kia lại nói lớn.

Hắn ta nói xong liền quay về phía Cao Phong, trên mặt nhanh miệng nói tiếp:

“Ta và anh đây mới sáng đã gặp nhau, coi bộ có duyên đó nha, không biết tên tuổi của anh là gì?”

“Ta tên Cao Phong, là tán tu đi ngang qua đây!” Cao Phong cười đáp.

“Ta tên Nguyễn Đăng Quân, là người vùng này.”

“Chà chà không nghĩ anh cũng là một tu sĩ đó nha. Ta nghe nói tán tu là nhóm người mà luôn che giấu thực lực, thì ra hôm nay mới được gặp tận mắt. Đúng là được mở mang đầu óc mà!” Người xưng Đăng Quân đáp lại, miệng mồm vô cùng hoạt bát.

Hắn ta trong thời gian chờ đợi món ăn cứ liên tục hỏi dồn về Cao Phong, khiến cho Cao Phong cũng có chút khó xử. Hắn với mọi chuyện mà người này hỏi, đều cố gắng trả lời nhanh gọn để cho qua.

Một lát sau, khi mà món ăn đã ra tới bàn, bấy giờ mới thấy người này im lặng một chút để mà tập trung ăn uống. Nhưng mà chỉ chốc lát sau, đã thấy người này tiếp tục mở miệng:

“Cao Phong ta nói anh nghe nè, tán tu như anh thật ra ta rất ngưỡng mộ. Bọn anh luôn đi đây đi đó, biết rất nhiều nơi, tự do vô cùng. Đăng Quân ta cũng muốn sau này được trở thành người như anh, muốn đi đâu thì đi, muốn tới đâu thì tới!”

Hắn vừa gắp đồ ăn sì sụp, lại vừa nói cho nên tiếng phát ra được chữ không chữ có, vô cùng buồn cười.

Thấy bộ dáng hắn thân thiện tỏ bày tâm tình như vậy, Cao Phong cũng bỏ bớt sự đề phòng. Hắn nhìn về phía xa xa, trên mặt bỗng nhiên giãn ra giống như muốn nói điều gì.

“Làm tán tu có gì khó đâu, chẳng phải chỉ cần bỏ đi là xong hay sao!”

“Anh không hiểu đâu, ta và anh hai cuộc sống khác nhau, chẳng thể nào mà nói rõ được!” Đăng Quân đáp lại.

Hắn nói xong liền đưa cái bình rượu bên cạnh mà rót ra hai chén, đưa cho Cao Phong cùng với hắn.

“Mời!”

“Được, xin cảm tạ!” Cao Phong đáp.

Hai người cầm chén rượu lên uống xuống, lập tức cảm thấy cơ thể có một cột khí nóng dâng lên, len lỏi đến từng ngóc ngách.

“À mà ta còn có chuyện muốn hỏi, không biết...” Đăng Quân lại hỏi tiếp.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên ở phía cửa tiệm có tiếng người bàn tán vọng vào, khiến cho tâm tình Đăng Quân chợt động mà nhìn ra ngoài đó.

Ở phía hắn nhìn thấy, có một bóng dáng của người phụ nữ nào đó, trông dáng vẻ bên ngoài vô cùng tuyệt đẹp. Cô ta khoác lên người một bộ trang phục sặc sỡ, hơi ôm vào người, chỉ cần nhìn vào đã biết thân phận không thể nào bình thường.

Đi bên cạnh cô ta là một đám đàn ông, người nào người nấy cũng có khí chất khác người, rõ ràng không phải người thường. Nhưng mà cả đám lại như e sợ trước người phụ nữ này, đều tình nguyện để cô ta sai bảo.

“Ây, Trương Minh Tuyết, cô chủ của dòng họ Trương đến rồi kìa, mau mau gọi người ra đón cô ta quào!” Vị chủ cửa tiệm vừa thấy thì nói, giọng điệu hấp tấp tới nỗi phát âm ngọng.

Lập tức liền có mấy người đi ra chào đón cô chủ của dòng họ Trương, người thì đưa tay dìu dắt, người thì lấy áo mình lau chỗ ngồi, lấy khăn vàng lau bàn cho cô ta, ai cũng tỏ ra vẻ kính sợ.

Nhưng mà ở bên phía Cao Phong, lại thấy hắn chẳng có điểm gì chú ý tới người trước mắt, chỉ mải mê thưởng thức món ăn rồi sau đó đi khỏi nơi đây. Bỗng nhiên nghe Đăng Quân ngồi đối diện nói.

“Thì ra đây là trưởng nữ của dòng họ Trương, xinh đẹp quá mà. Ta phải đi đến làm quen mới được!”

Vẻ mặt Đăng Quân lộ rõ vẻ háo sắc, trên miệng không ngừng chép chép, giống như thèm thuồng đến không chịu nổi. Hắn ta vừa nói thầm, đột nhiên nhớ tới Cao Phong bên cạnh lại quay sang nói.

“Chúng ta chia tay ở đây, sau này có dịp sẽ gặp lại, cảm tạ anh đã uống với ta mấy chén!”

“Được, sau này gặp lại!” Cao Phong đáp, vẻ mặt chỉ khẽ cười mỉm.

Tuy hắn nói như vậy nhưng trong lòng chẳng mong gặp lại người này, bởi vì nhìn vẻ bề ngoài của hắn, có sao cũng giống với người dễ mang tới phiền phức tai họa.

Cao Phong sau đó cũng không ăn gì nữa, lập tức buông đũa mà rời đi ngay cho kịp tiến độ. Hắn đi ra ngoài cửa tiệm, định đi bộ một đường để xem trong thành này có gì có thể kiếm kim sinh thạch hay không.

Thời gian trôi qua khoảng một canh giờ, Cao Phong cuối cùng cũng đi hết một vòng ở thành Phát Đạt này.

“Không có gì để kiếm đá kim sinh hay sao, chẳng thấy được có việc gì làm cả!” Cao Phong thầm nói với Thiết Thiệt.

“Sợ là khó rồi, chắc chỉ có việc săn bắt yêu thú, sau đó bán cho người cần mua nguyên liệu mà thôi!” Thiết Thiệt đáp lại.

Nghe nó nói như vậy, bỗng nhiên Cao Phong chợt nảy lên suy nghĩ, lại hỏi tiếp.

“Săn yêu thú, không phải yêu thú trong đại lục luôn bị kiểm soát hay sao?”

“Không phải, nơi đây rộng lớn như vậy làm sao mà kiểm soát hết, có rất nhiều vùng đất mà yêu thú làm bá chủ đó!” Thiết Thiệt đáp.

“Vậy được, chúng ta tiếp tục đi, có gặp yêu thú cảnh giới yếu thì sẵn săn luôn!” Cao Phong khẳng định.

Cao Phong nói xong mấy câu đơn giản, định vận lực bay lên trên kia rồi mới tiếp tục đi về hướng Nam. Nhưng mà hắn vừa đi ra khỏi thành, còn chưa kịp bay đi thì đã nghe sau lưng có tiếng người la lên.

“Đứng lại!”

Tiếng người đằng sau nghe rõ là của người nam, mà không chỉ một người mà cả một đám người cùng nói. Âm thanh này ngay lập tức làm Cao Phong chú ý, khí tức trên người cũng thu lại mà đáp xuống xem xét.

Hắn quay người ra sau, trong mắt liền hiện lên năm thân ảnh của năm người đàn ông, mà bộ dạng của những người này có chút quen mắt.

“Là người ở quán ăn lúc nãy, hình như thuộc dòng họ Trương. Bọn họ cần gì ở ta chứ?” Cao Phong nghĩ thầm, hắn cũng nhận ra đám người này.

Đám người trước mặt dáng vẻ không bình thường, mặt người nào người nấy cũng đỏ bừng bừng, giống như đang tức giận chuyện gì vậy.

“Các vị cần gì ở ta, ta đang vội đi nên...” Cao Phong đưa tay ra làm lễ hỏi.

Nhưng mà chưa đợi hắn nói xong, bỗng có một trong năm người liền bước lên một bước mà nói.

“Đừng có nhiều lời, nói cho ta biết tên đồng bọn của ngươi ở đâu!”

Người này nói bằng giọng điệu hiện rõ sự tức giận, giống như đang tra xét hơn là hỏi một cách bình thường.

Nghe hắn nói như thế, đôi chân mày của Cao Phong cũng trở nên níu chặt, nhưng mà hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh đáp.

“Ta chỉ có một mình đi qua đây, làm gì có đồng bạn nào khác?”

“Ngươi nói láo, không phải ngươi vừa từ quán ăn đã ngồi với hắn hay sao?” Lại một người nữa từ trong năm người bước ra chất vấn.

“Người đó, thì ra là hắn. Nhưng mà ta và hắn không có quan hệ gì?” Cao Phong lúc này mới nhớ ra, hóa ra người mà bọn chúng nhắc tới chính là cái tên Đăng Quân kia.

Nghe Cao Phong nói rằng không quen biết, đám người phía trước liền trở nên tức giận hơn. Mặt tên nào tên nấy cũng đỏ bừng, cùng đồng thanh mà hô lên.

“Đừng có chối leo lẻo nữa, rõ ràng hai ngươi là đồng bọn với nhau, ta đã thấy hắn chạy về đây và sau đó phát hiện ra ngươi cũng ở nơi này.”

“Nói cho ngươi biết, tên đó dám trêu đùa cô chủ nhà ta, cho nên hôm nay bọn ta phải bắt hắn về. Nếu ngươi biết điều thì giao hắn ra đây, ta sẽ tha tội cho!”

Đám người hùng hùng hổ hổ, đứng một bên liên tục chỉ chỏ về phía Cao Phong.

Thấy tình hình không mấy khả quan, ánh mắt Cao Phong cũng trở nên lạnh nhạt.

“Ta nói rồi, ta không có quen hắn, chúng ta chỉ tình cờ gặp mặt trong quán ăn!” Cao Phong nói.

“Vậy ngươi có bằng chứng gì để chứng minh?” Bọn người kia hỏi lại.

“Ta...” Cao Phong định nói, nhưng mà đúng thật hắn không có gì để chứng minh, nếu chỉ nói suông thì bọn người này lại nhất định không tin.

“Vậy các ngươi có chứng cứ gì?” Cao Phong hỏi.

“Bọn ta thấy ngươi ngồi ăn cùng hắn” Có một tên trong chúng đáp lại, liền có một tên đứng cạnh nói xen vào “Phải, chúng còn trò chuyện với nhau rất thân thiết nữa!”

“Chúng ta còn thấy hắn chạy tới đây thì biến mất, không phải ngươi bao che thì còn ai!” Còn có một tên khác nói vào.

“Các ngươi không tin ta, vậy thì ta cũng hết cách. Các ngươi tự mình mà hỏi xung quanh đi!” Cao Phong đáp lại, làm hắn mất thời gian cho nên giọng điệu cũng hơi bực bội.

Nhưng mà thần thức của hắn tản ra, phát hiện nơi đây cũng kỳ lạ khi không có ai qua lại, chỉ có một ông cụ đang ngồi bên đường, mà ông ta cũng không có chú ý lắm tới bên này.

Nghe Cao Phong nói thế, bọn người kia cũng quay sang tìm kiếm, chúng cũng nhanh chóng nhìn về ông lão mà hỏi.

“Ông kia, có thấy ai đi qua đây không?”

“Già này không biết, không biết gì hết, chỉ đan rọ bán ở đây thôi!” Ông lão đáp.

Lúc này khi vừa nghe ông lão nói xong, đám người trước mặt mới nóng giận tới cực điểm. Bọn chúng hình như không muốn nói suông nữa, liền đưa người vận lực đi lên.

“Dám cấu kết che giấu đồng bọn, chắc phải cho ngươi ăn đòn mới nói đúng không!”

Chương 98: Gặp gỡ mối họa