0
Trên đỉnh núi tuyết, đám đệ tử Tuyết Kiếm Tông vẫn còn nghe thấy âm thanh rung chấn dữ dội bên dưới, đồng nghĩa t·iếng n·ổ lớn từ đâu vang vọng bên tai.
Bọn họ đã đứng đây được một lúc, chưa biết nên làm gì tiếp theo để thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc này.
Việc không thể phi hành khiến bọn họ không nghĩ ra cách nào khác, nếu nhảy xuống dưới thì chắc chắn thịt nát xương tan, mà nếu ở lại đây thì sớm muộn gì thú triều cũng kéo tới, dẫm đạp lên bọn họ.
Loay hoay một hồi, Chu Minh Khải bỗng đứng ra phía trước, bình tĩnh nói: "Thú triều bao vây bốn phương tám hướng, muốn đột phá lao xuống nhất định không làm gì được chúng, ngược lại còn tự hại bản thân. Ta nghĩ ra một cách thế này, các ngươi có muốn nghe thử không?"
Cả đám người nhìn nhau với dáng vẻ ngạc nhiên, rõ ràng mới nãy Chu Minh Khải còn bực tức khó chịu, bây giờ lại bình tĩnh lạ thường, trước đây cũng chưa từng nguyện ý giúp đỡ người khác, thật sự có chút không đáng tin.
Nhưng mà, giờ không phải lúc quan tâm tới chuyện quá khứ, dẫu cho hắn ta có ích kỉ, luôn tự nghĩ cho bản thân, thì hắn vẫn là đệ tử có thiên tư tương đối cao trong tông môn, tốc độ tu luyện lẫn học hỏi đều hơn hẳn một số người.
Dĩ nhiên việc nghĩ ra phương pháp thoát khỏi tình huống hiểm nghèo này không khó đối với hắn ta, quan trọng phương pháp hắn nghĩ ra có hữu ích hay không, còn mấy việc khác đều không quan trọng.
"Chúng ta cũng chẳng ra được cách gì, ngươi nghĩ ra rồi thì cứ nói thẳng đi, làm được thì chúng ta sẽ làm theo." Một người đại diện cho đám người kia thẳng thắn nói.
Chu Minh Khải nghe xong gật đầu một cái, nói: "Bởi vì chúng ta quá sợ hãi trước thú triều nên mới không nhận ra, quy tắc chỉ áp dụng lên cảnh giới của tu hành giả, cũng như ngăn cản không cho sử dụng thuật phi hành. Thực chất chúng ta vẫn có thể sử dụng võ kỹ như bình thường. Đơn giản mà nói, chúng ta chỉ cần dùng Hàn Băng Chi Thân, hoặc các loại võ kỹ phòng ngự tương tự áp dụng lên cơ thể, cuối cùng nhảy xuống núi, chắc chắn không thể chết được."
Đám người nghe xong liền cảm thấy bản thân thật sự ngu ngốc, rõ ràng vẫn còn phương pháp đơn giản như vậy, lại không cách nào nhớ ra, nhưng may mắn thay, tình thế vẫn chưa quá mức nguy hiểm, vẫn còn đủ thời gian để thực hiện phương pháp này.
Con người thường bị nỗi sợ lấn át, khiến họ không thể chuyên tâm nghĩ ra những phương pháp thoát khỏi tình huống khó khăn, và hiển nhiên trên đời này chẳng chuyện gì là không có giải pháp cả, quan trọng bản thật có thật sự bình tĩnh nhận ra.
Lúc này, cả đám người di chuyển về phía trước, nhìn xuống vực sâu bên dưới, từ đỉnh núi tới chân núi cao hơn ba ngàn sáu trăm trượng, lại chẳng có nhiều cây cối nên việc giảm tốc độ lao xuống rất khó khăn, sai sót một tí thôi cũng thịt nát xương tan.
Hơn nữa, đất trong bí cảnh vô cùng cứng cáp, không phải đất phong bình thường bên ngoài, chúng cứng như hắc thiết, nhiều khả năng với võ kỹ phòng ngự, lại rơi từ khoảng cao đến như vậy, có thể không chống đỡ được.
"Chậc! Dù biết khả năng thành công tương đối cao, nhưng cũng không loại trừ linh lực hao hụt nhanh khi cố gắng giảm trọng lượng cơ thể. Chẳng qua là, hiện tại chúng ta chỉ còn duy nhất phương pháp này để sống sót trước đợt thú triều bên dưới." Một người tặc lưỡi nói, trông dáng vẻ hắn đang rất lo lắng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, tiếp tục nói: "Chúng ta phải làm thôi, phải làm gì đó để sống sót, cho dù tàn phế thì vẫn có cách hồi phục, chết đi rồi sẽ không còn sống lại được!"
Chu Minh Khải nhíu mày nhìn bọn họ, khó chịu nói: "Các ngươi bị điên hay sao mà nghĩ lung tung gì thế? Cứ việc nhảy xuống như bình thường, khi cảm thấy khoảng cách gần chạm mặt đất thì dùng linh lực giảm trọng lượng cơ thể, kết hợp với võ kỹ phòng ngự, sau đó chỉ cần tiếp đất an toàn!"
Mẹ kiếp! Đám người này làm thế nào có thể tu luyện tới Địa Tạng cảnh chỉ với chút tư duy nhỏ như hạt đậu?
Ngay sau đó, Chu Minh Khải thả lỏng cơ thể, chuẩn bị nhảy xuống núi và làm giống với những điều hắn vừa nói, chấp nhận trở thành chuột bạch cho đám người đó xem, dù sao hắn cũng tự tin bản thân không chết, vả lại rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Lập tức, Chu Minh Khải nhảy khỏi vách núi, trước sự ngỡ ngàng của đám người bên cạnh, không ngờ đến hắn lại liều lĩnh như vậy, vừa dứt lời liền hành động, không một chút động tác thừa nào.
Đám người đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, chứng kiến hắn lao nhanh như thiên thạch, chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn, ngoại trừ một dòng linh lực lúc ẩn lúc hiện giữa khoảng không.
Rất nhanh, một âm thanh chấn động nhẹ bỗng vang lên bên dưới chân núi, ngọc giản trong tay đám người bỗng chốc phát ra giọng nói quen thuộc từ Chu Minh Khải.
"Ta thành công rồi, các ngươi chỉ cần căn chuẩn khoảng cách hai ba mươi trượng so với mặt đất, rồi làm theo những gì ta nói thì nhất định sẽ an toàn tiếp đất, không gặp chút vấn đề nào!"
"Hắn, hắn thật sự thành công rồi? Chúng ta cũng nhanh chóng làm theo hắn đi!"
Cả đám người phấn khởi, lập tức giữ vững tinh thần, hướng về phía vách núi, chuẩn bị lao xuống dưới.
Tuy nhiên, còn chưa kịp bước một chân khỏi vách núi, thanh âm rung chấn dữ dội do thú triều tạo ra đã biến mất, giờ đây chỉ còn sự tĩnh lặng, len lõi một chút tiếng động nhỏ nhoi.
Bọn họ nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc, vừa rồi còn lo sợ thú triều kéo tới đỉnh núi, khi mà thanh âm càng lúc càng lớn, thì lúc này lại chẳng nghe thấy tiếng động từ chúng nữa, như thể chúng đã bốc hơi khỏi thế giới này.
"Chuyện gì vậy? Thú triều dừng lại rồi sao?"
"Ngoài việc thú triều dừng lại, ta không nghĩ còn chuyện nào khác xảy ra."
"Các ngươi nhanh nhìn xuống dưới, đám dị thú đều đứng yên bất động rồi, dường như còn đang quỳ trước một người nào đó."
Giọng nói từ một người vang lên, những người còn lại nhanh chóng hướng về phía ánh mắt của hắn, chứng kiến thú triều bên dưới quy phục trước một người, toàn bộ đều mặc cho hắn điều khiển.
Nhưng người đó không làm gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt chúng, dưới ánh mắt như lạnh lùng sắc đá, đám dị thú run rẩy dữ dội, liên tục dập đầu xuống đất.
"Người đó chẳng phải người đã ra tay giúp chúng ta ngăn cản quỷ vật sao?"
"Quả thật rất giống, nhưng mới nãy quỷ vật lên được đỉnh núi, đáng lý ra hắn phải bị giết rồi mới đúng, thật sự vẫn còn sống và đang điều khiển thú triều dừng lại?"
"Không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, dù sao hắn cũng cứu chúng ta thêm một mạng, nhất định phải tìm cách báo đáp, bằng không lương tâm ta sẽ cắn rứt đến chết!"
"Đúng vậy, may lần này có hắn giúp đỡ, bằng không trước lúc chúng ta nhảy xuống như Chu Minh Khải, chúng ta đã trở thành thức ăn của quỷ vật rồi!"
Đám người liên tục lẩm bẩm và tỏ ra kính trọng hắn, dường như đang có ý định xuống dưới tìm gặp hắn.
...
Sau khi lắng nghe lời thỉnh cầu của thiếu niên, Trần Viễn Phương đã đồng ý với thỉnh cầu của hắn, đồng thời nhìn hắn tan biến thành những đạo ánh sáng nhỏ như hạt cát, mặc cho gió lớn cuốn trôi về phía chân trời.
Lúc này, thú triều đã lao tới trước mặt Trần Viễn Phương, trong khoảng thời gian ngắn không thể đếm hết số lượng của chúng, mặt khác chúng bao vây hắn lại, nhìn chằm chằm vào mắt hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Sự điềm tĩnh tuyệt đối hiện lên trên vẻ mặt Trần Viễn Phương, hắn không hề lo sợ một chút nào, thậm chí còn dâng trào cảm giác hưng phấn trong lòng, muốn ăn tươi nuốt sống hết tất cả đám dị thú có mặt tại đây.
Tuy nhiên, đám dị thú bỗng chốc quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu, tựa như đang thể hiện sự kính trọng đối với vị vua của mình, khiến hắn cũng bất ngờ trước tình huống kỳ lạ này.
"Bởi vì ta luyện hóa trái tim băng thú vương, nên chúng mới nghĩ ta là vị vương kế vị?"
Trần Viễn Phương có chút suy đoán đối với tình huống này, quả thật chẳng còn điều gì khác hợp lý hơn, hắn bây giờ chính là vương của dị thú trong bí cảnh Tuyết Chi Sơn.
"Các ngươi sẽ nghe theo mệnh lệnh từ ta?"
Nghe thấy lời nói của Trần Viễn Phương, đám dị thú ngẩng đầu hú hét lên một tiếng, dường như muốn nói bọn chúng đồng ý nghe theo mệnh lệnh từ hắn.
Bây giờ thú triều dừng lại, đám đệ tử các tông phái cũng chết hết cả rồi, chỉ còn lại đám đệ tử Tuyết Kiếm Tông, thời gian tiếp theo chắc chắn không gặp chút vấn đề gì, nếu có thể hấp thụ hết lực lượng từ đám dị thú này, chắc chắn cảnh giới sẽ tăng lên rất nhiều.
Trần Viễn Phương hiện lên một suy nghĩ táo bạo, bọn chúng hành động như thể nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn, không có lý do gì hắn không lợi dụng việc này để hấp thụ hết lực lượng của bọn chúng.
Hơn nữa, sau khi hấp thụ xong, lực lượng của bản thân tăng cao, vậy thì khi tiến vào trung tâm bí cảnh, hắn sẽ không sợ những vấn đề phát sinh bên trong, thoải mái tìm kiếm tài nguyên.
Vừa rồi trong lúc đưa thân mình cho sinh mệnh quỷ hấp thụ sinh cơ, hắn đã bảo Tiểu Hắc Kê cầm theo chìa khóa đi tới trung tâm bí cảnh trước, tiếp theo hắn chỉ cần hấp thụ lực lượng của đám dị thú, rồi di chuyển về hướng trung tâm bí cảnh đã được mở là được.
"Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ hơn tưởng tượng, bây giờ ta gần như vô địch thiên hạ rồi, chẳng có loại lực lượng nào đánh chết được ta, đương nhiên ta phải tận dụng thứ sức mạnh này đứng đỉnh nhân sinh!"
"Chậc, nghe hơi hoang đường, nhưng quả thật ta đủ sức làm được chuyện này, trừ khi có người thật sự giết được ta, ta sẽ cho hắn giết, bằng không ta chỉ cần tiến về phía trước, tiếp tục đi trên con đường tu hành."
Trần Viễn Phương lẩm bẩm vài lời, hai chuyện này đều nằm trong quyết định của hắn trên con đường tu hành dài đằng đẳng phía trước, và chắc chắn hắn sẽ không thay đổi nó, chết thì chết, sống thì sống, không việc gì phải dừng bước cả.
"Được rồi, ta không nên nghĩ nhiều, trước mắt cần phải giải quyết cho xong đống lực lượng khổng lồ này."
Trần Viễn Phương vứt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn qua một bên, hướng ánh mắt về đám dị thú, nhìn qua một lượt, đinh nói lời gì đó với chúng.
Thế nhưng, lời còn chưa nói ra, đột nhiên hắn nhìn thấy miệng của đám dị thú há lớn, nguồn linh lực khổng lồ tuôn trào trong miệng chúng, ngay lập tức vô số nguồn linh lực như vũ bão phóng thẳng vào cơ thể hắn.
Đám dị thú không hề công nhận hắn là vương của chúng, cũng như phục tùng mệnh lệnh từ hắn, chúng chỉ đang giả vờ, và bất ngờ tung đòn tấn công hắn, khiến hắn không kịp trở tay.
Không ngờ đến, đám dị thú này lại có tư duy như con người, biết dùng thủ đoạn đánh lừa người khác, ta công nhận các ngươi!