Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Bình dị

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Bình dị


Lục Cảnh cười nhạt, là người biết trước tương lai, cũng thừa biết Trung Quốc thời gian này đầu tư mặc dù rất nhiều là thật, nhưng muốn vô địch phải còn lâu nữa, thế nhưng cũng không có rảnh rỗi đi giải thích cái gì, dù sao có nói cũng không ai tin tưởng.

Về phần món súp lơ xào thịt xem như khá ổn, đối với Lục Cảnh là thế, không đòi hỏi quá nhiều, ngược lại không dở tệ là được.

"Học với chả hành, cuối cấp rồi chỉ biết ngủ, một lần nữa anh biết tay tôi"

Vũ Quang Lê không hài lòng câu trả lời này, định mở miệng phản bác thì Phạm Hà Vi đã trước tiên hỏi: "Trò Liên Minh Huyền Thoại sao? Giải thế giới à, có đội Việt Nam tham gia không?"

Cô giáo ở trên bảng đen say sưa chấm viết phấn trắng, học sinh trong lớp không ngừng ngước đầu cúi mặt cặm cụi viết lại bài giảng, xong xuôi lại tập trung tinh thần nghe cô giảng bài.

Cả đất nước Trung Quốc rộng mênh mông với gần một tỉ năm nhân khẩu, mà phải mất đến gần mười năm mới cầm đến quán quân, vậy mới biết muốn vô địch thế giới không dễ dàng chút nào, không phải cứ có lượng người chơi đông đảo là sẽ mạnh nhất.

Trong mộng, Vũ Quang Lê mộng thấy chính mình đang cầm chuột máy tính, thao tác Yasuo bay múa thần sầu, tích cực cùng đồng đội phối hợp giao tranh, không ngừng chiến thắng từng trận đấu, cuối cùng hắn giành chiến thắng trận cuối cùng, chuẩn bị vui vẻ bước chân lên bục nhận giải thưởng...

Lục Cảnh gãi gãi cái ót, ngại ngùng nói: "Món trứng con nấu chắc hơi mặn một chút"

Thời điểm ở trường học, Lục Cảnh luôn có thói quen tắt âm điện thoại, nếu trong giờ học làm ảnh hưởng người khác cũng không tốt.

Nấu cơm vừa xong, ba mẹ lập tức kịp thời đi trở về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giáo viên Vật Lí khuôn mặt không hề cảm xúc, chỉ là giọng nói lại hàm ẩn tức giận trêu chọc: "Vũ Quang Lê, em ngủ thì cũng thôi đi, còn ngáy lớn như vậy ngay cả phòng học xung quanh nghe hết rồi"

"Hàn Quốc, ngoại trừ hai năm đầu để Châu Âu với đội bên Đài vô địch, mấy năm nay quán quân đều là người Hàn cả" Vũ Quang Lê giải thích.

"Không sao, ba mẹ không kén ăn, con biết tự nấu ăn là mẹ vui lắm rồi" Hốc mắt Hồ Ngọc Vân hơi đỏ lên, sau đó ngay lập tức quơ tay cười ha ha: "Để xem đồ ăn con trai của mẹ nấu như thế nào?"

Nói thật là Lục Cảnh đã hơn một tháng không cần nấu cơm, cái này khiến hắn có hơi thiếu tự tin, bởi vậy đầu tiên nấu qua món cà chua trứng có chút không hài lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì hôm nay là thứ sáu cuối tuần, Lục Cảnh theo thường lệ trở về nhà.

Nhìn xem các bạn học nghiêm túc nghe giảng, nhìn hàng hoạt công thức nhảy lên múa xuống không đâu vào đâu, Vũ Quang Lê đầu óc mù mịt, hắn phảng phất hư đi vào thế giới mờ ảo nào đó.

Minh chứng đơn giản nhất là dù cho đến lúc Lục Cảnh vẫn còn ở trước kia, rank Hàn vẫn là cụm xếp hạng khắc nghiệt nhất.

Lục Cảnh vừa nhìn liền biết, cái tên này chắc chắn là fan cứng của Uzi rồi.

A? Đây không phải là cô giáo dạy Vật Lí của mình sao? Làm gì ở đây?

"Con học ở trên mạng rồi nấu thử, ba mẹ ăn xem có được không, hình như chưa vừa miệng lắm"

"Đáng lẽ năm nay cầm quán quân phải là đội Trung Quốc, tiếc là Hàn Quốc lại may mắn chiến thắng" Vũ Quang Lê cứu vãn một tiếng, kì thực hắn xem hai đội hôm qua đánh cũng không hiểu chiến thuật gì cả, chỉ đơn thuần là ưa thích SHR hơn mà thôi.

Rất trùng hợp, chỉ đi thêm một đoạn, chuông thông báo nhận được điện thoại của mẹ.

...

"Súp lơ cũng ngọt" Hồ Ngọc Vân không quên bồi thêm một tiếng.

Bệnh của Trần Quốc Sơn dạo này phải thường xuyên theo dõi, thời gian chậm trễ tương đối cũng tương đối lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con trai mình thế mà lại biết nấu cơm?

"Không có" Vũ Quang Lê lắc đầu.

Dần dần, Vũ Quang Lê cảm thấy cả người nặng nề mệt mỏi, đầu của hắn chậm rãi hạ xuống, bất tri bất giác gục mặt xuống bàn ngủ một giấc êm ái.

"Xì, thế thì nhàm chán, xem vậy có gì hay đâu" Phạm Hà Vi bĩu môi.

Lục Cảnh cúp điện thoại, nghĩ đến lúc sáng ba mẹ đi rất sớm, vậy nên trong nhà rất có thể không có đồ ăn.

"Ồ, vậy năm nay đội nào vô địch?" Phạm Hà Vi hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 26: Bình dị

Lục Cảnh không có trực tiếp về nhà, mà là vòng lại siêu thị bên cạnh mua một ít đồ ăn mới đi về.

Nhưng bây giờ trọng sinh trở lại, nấu mấy món đơn giản với hắn thì không thành vấn đề.

"Trưa hôm nay ba mẹ về hơi muộn, con học về chịu khó đợi một lúc nhé"

Trên nửa đường về, hắn mở lại chuông điện thoại di động.

"Quang Lê, dậy đi học đi, trời sáng rồi..."

Ngay tại lúc này, bên tai Vũ Quang Lê vang lên một cái thanh âm khác:

Hồ Ngọc Vân đẩy cửa đi vào phòng bếp liền thấy được Lục Cảnh hì hục múc đồ ăn lên đĩa, tâm trạng của nàng rất là giật mình.

"Không mặn, ăn rất vừa miệng" Hồ Ngọc Vân khoát tay.

"Lê, Quang Lê, trời sáng rồi, mau dậy đi..."

"Lục Cảnh, hôm qua mày có xem chung kết Liên Minh không? Móa nó SHR vậy mà thua, Uzi không gánh được mấy con gà" Vũ Quang Lê ngồi xuống cạnh hắn, chưa hết tức giận nói.

"...Vũ Quang Lê...dậy đi...."

Hắn mơ màng ngẩng đầu lên dụi dụi con mắt, ngay sau đó lại nhìn thấy một phụ nữ trung niên đang mặt giày tức giận hung dữ nhìn chằm chằm hắn.

Lục Cảnh thoải mái ngủ được một giấc, mãi đến sắc trời tờ mờ sáng, tiếng gà trống gáy vang, màn đêm yên tĩnh b·ị đ·ánh vỡ, một ngày mới nữa lại bắt đầu.

"Ha ha.." Các bạn học truyền đến từng đợt tiếng cười đùa, dường như trong thời gian áp lực như vậy, đôi ba khoảnh khắc này lại làm cho bọn hắn nhẹ nhõm không ít.

"Dạ" Lục Cảnh nghe ba mẹ nói cũng cười, bắt đầu tập trung ăn cơm.

Vũ Quang Lê cảm giác dái tái của mình hình như bị giật một cái, ngay sau đó từ vành tai truyền đến một cơn đau rát làm hắn giật mình tỉnh dậy.

Nhưng mà mỗi lớp học hiển nhiên không thể thiếu được một vài người không ưa thích việc "mệt mỏi" này.

"Ôi chao." Trần Quốc Sơn vừa đi vào cũng có chút ngơ người, mãi cho đến ngồi vào bàn ăn, Lục Cảnh bới cơm lên, hai người vẫn tràn đây khó tin, ánh mắt Hồ Ngọc Vân liếc qua đồ ăn trên bàn: "Những món này là con làm à?"

"Dạ, con biết rồi"

....

Lục Cảnh nhìn thấy mẹ đi vào, vui vẻ cười nói: "Mẹ, dạ ba mẹ rửa tay rồi ăn cơm luôn"

Trước tiên vo gạo nấu cơm xong xuôi, sau đó mới lấy ra bọc trứng gà, súp lơ thêm thịt bò rửa sạch sẽ đặt lên bàn.

Về đến nhà, trở vào phòng bếp, Lục Cảnh bắt đầu lo liệu nấu cơm.

Đưa muỗng lên ăn thử một miếng, có chút mặn, còn may không quá đáng kể, vẫn ăn được.

Lục Cảnh nghe vào liền cười khinh thường, dội cho tên bạn học này một gáo nước lạnh: "May mắn cũng là yếu tố chiến thắng, hơn nữa SamSung thắng Royal hoàn toàn bằng thực lực vượt trội, chả có may mắn gì ở đây cả, thua là thua, biện lí do nhảm nhí thế"

Nếu như là lúc trước, Lục Cảnh hiển nhiên sẽ thành thật đợi mẹ về nấu ăn.

Quãng đời học sinh là vậy, đôi khi áp lực thành tích, nhưng luôn vui vẻ ngập đầy tiếng cười, và ít ra, bọn hắn vẫn còn chưa phải lo về cơm áo gạo tiền, còn có ba mẹ ở phía sau chăm lo.

Để lại một câu, cô giáo cuối cùng mới bỏ qua mà quay lên bảng đen tiếp tục sự nghiệp giảng dạy của mình.

Vác sách ngồi xuống bàn đã nhìn thấy Vũ Quang Lê đi tới, một mặt chán nản bực tức lẩm nhẩm.

Trần Quốc Sơn gặp thêm một miếng thịt bò, không kìm được khen ngợi:

"Ai đây?"

"Mặn chút cũng được, dễ ăn với cơm, ha ha" Trần Quốc Sơn cũng cười ha ha nói.

Mọi người xung quanh cũng thức dậy ăn uống bắt đầu một ngày mới bận rộn, Lục Cảnh cũng nhanh nhẹn rời khỏi giường, chạy xuống nhà rửa mặt đánh răng, ăn uống qua loa một hồi rồi nhanh chóng xách cặp đi tới trường...

Thế giới này như là mộng cảnh, lại hết sức chân thật, lại phút chốc hư ảo...

Khối lớp 11, phòng học tiết Vật Lí.

Chỉ đáng tiếc cho Vũ Quang Lê, cuối cùng lại mơ màng diễn một tiết mục hài hước.

Dù sao thời gian này cũng đã kề cận thi cuối kì học, kiến thức trọng điểm làm tiền đề thi tốt nghiệp năm nay, nó quyết định phần lớn kết quả bọn hắn có đậu vào trường đại học mong muốn hay không, vậy nên không ngu gì khi mà không cận thận ghi chép học tập kĩ càng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Quang Lê không có ngoại lệ, hắn ngồi lặng ở trên bàn học, tai nghe từng chữ cô giáo giảng giải trên bảng, nhưng tâm thần không có đọng lại một tẹo nào.

"Thịt bò ăn rất ngon, vừa miệng không dai"

Vũ Quang Lê duỗi tay, giải thích nói: "Việt Nam mình trong khu vực Đông Nam Á cùng Đài, mà Đài rất mạnh, giải vừa rồi bọn họ còn vô địch" Vũ Quang Lê tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Giải chung kết thế giới do Riot tổ chức mỗi năm cũng chỉ có 16 đội có vé tham dự thôi, cả khu vực GPL thì chỉ có nhà vô địch có vé, vậy nên Việt Nam muốn giành vé cũng rất khó có cơ hội"

...

"Ây, chỉ tại Uzi... nói thì nói như thế, gần đây giải bên Trung nghe nói là đang đầu tư rất nhiều, năm sau rất có hi vọng vô địch"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Bình dị