Lol: Thời Đại Quang Vinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Cuộc phiêu lưu bắt đầu
"Dạ"
"Con quyết định đi thật sao" Sắc mắt Hồ Ngọc Vân nặng nề xen lẫn lo lắng mà nói, chỉ thấy nắm tay của mẹ lúc này đã căng thẳng nắm lại thật chặt.
Lục Cảnh khịt khịt mũi, một dòng nước ấm cứ thế chảy lên não, cười cười gật đầu: "Mẹ đừng lo, con sẽ chú ý sức khỏe, khi nào rảnh con sẽ gọi về, hơn nữa phải nửa năm nữa thi xong tốt nghiệp con mới đi mà, có phải bây giờ đâu" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả hai ba con trong lúc nhất thời trầm mặc thật lâu, Lục Cảnh đang đợi một câu trả lời chắc chắn, nếu như cuộc đời này đã không có nhiều thứ để hắn bận tâm, thì cảm thụ của ba mẹ là những lo lắng ít ỏi còn lại.
"Quyết định rồi? Đồng ý xong hợp đồng với người ta mà không nói cho ba mẹ một câu, ba mẹ không phải khắt khe gì, nhưng cái này không đơn giản, lỡ có vấn đề gì thì sao, con cũng không phải trẻ con gì nữa" Trần Quốc Sơn giọng đầy nghiêm khắc mà nói.
Bời vì, vừa mới lúc nãy, Lục Cảnh đã nói cho ba mẹ chuyện chính mình quyết định tham gia thi đấu điện tử chuyên nghiệp.
Không trăng, không sao, một bầu trời yên tĩnh trái ngược với không khí náo nhiệt ồn ào của thành phố, cảm giác chỉ cần đứng yên giữa lòng đô thi, trong phút chốc con người sẽ bị từng âm thanh hỗn loạn nhấn chìm.
Cuối cùng, ngay cả Trần Quốc Sơn đều nghe chán ngán, không nhịn được ngắt lời: "Được rồi, ăn cơm ăn cơm, nó cũng phải mấy tháng nữa mới đi, lo xa làm gì, chuyện đó cứ tính sau, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ chính là thi cử thật tốt rồi làm gì thì làm"
Nghe hắn giải thích một hồi, lại nhìn thấy thần sắc kiên định của Lục Cảnh, Hồ Ngọc Vân cuối cùng mới lộ một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, xoa xoa đầu vài cái, chầm chậm căn dặn.
"Tại sao lại phải đấu cái này ở Hàn Quốc, tại Việt Nam không được sao?"
Trần Quốc Sơn nhìn con trai của mình, kìm nén hồi lâu cuối cùng mới thở dài một hơi, trầm giọng khàn khàn: "Con đã chắc chắn rồi à"
"Thôi được rồi, ba không muốn quản con, con thích thế nào thì cứ cố gắng mà làm, thế nhưng sau này có vấn đề gì thì đừng trách ba không khuyên con" Nghe được lời nói có vẻ hời hợt như thế, Lục Cảnh lại cười cực kỳ vui vẻ, tuy nhiên ngữ khí cứng nhắc, nhưng Lục Cảnh lại biết ba đã đồng ý chính mình.
"Con muốn thi đấu ở Hàn Quốc, ở đó có rất nhiều người xuất sắc, thi đấu ở đấy có thể giúp cho con có thể tiến bộ, vả lại còn kiếm được rất nhiều tiền, mà đánh giải trong nước địa điểm không cố định, tiền lương còn không cao" Lục Cảnh chậm rãi giải thích.
Cái giá của sự thành thục phải trải qua quá nhiều, đó vừa là thành quả, cũng là trách nhiệm, ba mẹ hắn không thích mạo hiểm, luôn vì hắn mà suy nghĩ, cái này rất mệt mỏi, nhưng đối với bọn họ thì luôn là đáng giá, nhưng Lục Cảnh muốn một lần liều mạng với nhiệt huyết trong con người của mình, muốn được sảng khoái mà tổ điểm phong phú cuộc đời, hắn không muốn chính mình dần dần già đi, sau đó mới hối hận tuổi trẻ vô tri của mình.
Có một con người đã âm thầm c·h·ế·t đi, người đó tên là Lục Cảnh, một người mới lặng yên sinh ra, con người đó cũng tên Lục Cảnh.
Đừng đùa, giải GPL lúc này đã sớm không phải là thời kì huy hoàng lúc Taipei Asassins thống trị, không nói đến trình độ đã sớm tụt hậu quá nhiều so với các khu vực khác, chỉ tính đến số tiền lương ít ỏi chưa đủ trả phí sinh hoạt đã là thảm rồi, mà trọng điểm nhất, gia nhập một đội tuyển Việt Nam thì tương đương với việc hắn phải từ bỏ MSI, CKTG.
Một mùa đông gần đến hồi kết thúc, một mùa xuân chuẩn bị tiến đến, quá khứ của hắn cũng nên đóng lại, hít một hơi thật sâu, mỉm cười và bắt đầu một chương mới trong cuộc đời a!
Hồi lâu sau, cả nhà ba người an tĩnh ngồi ăn cơm, tâm lý Lục Cảnh âm thầm cảm thấy ấm áp bốc lên.
"Vâng"
Liên Minh Huyền Thoại là trò chơi đồng đội năm người, Lục Cảnh tự nhận mình có thể chơi xuất sắc, thế nhưng cũng không dám nói một tay của hắn có thể giúp đội tuyển yếu ớt trở nên mạnh mẽ được.
Mẹ còn chưa kịp nói xong, ba đã vội vàng ngắt lời phiết mặt nói: "Nó cũng lớn rồi, không cần cái gì cũng phải lo lắng từ đầu đến chân như thế"
Ở trong mắt hắn, Trần Quốc Sơn kì thật cũng chỉ là một người ba quật cường mà ít nói, rõ ràng vẫn luôn yên lặng âm thầm đứng ở sau lưng trợ giúp hắn, nhưng chẳng bao giờ nói thẳng ra ngoài, thậm chí còn luôn che giấu bằng cách răn dạy, quở trách. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hừ, anh thì biết gì, con nó còn chưa học xong cấp ba thì lớn cái gì, mẹ nói cho con..."
Và chính ngay lúc này! Cuộc phiêu lưu sắp sửa bắt đầu !
Cũng chính vì vậy mà trước khi trùng sinh, quan hệ giữa Lục Cảnh cùng ba của mình một mực không tốt, dường như hai người bọn hắn luôn có một tầng cản khó mà phá vỡ. Cho đến sau này Lục Cảnh trưởng thành hơn, biết suy nghĩ đúng hơn, hắn kỳ thật đều hiểu, ba mình chỉ là đang yên lặng gánh vác lấy trách nhiệm của ba, muốn hỗ trợ hắn từng bước trưởng thành, như thế nào để làm một người đúng nghĩa, nhưng hắn lại không hiểu được một chút nào, cũng không cảm kích một chút nào, ấu trĩ là vô tội, nhưng đó lại cực kỳ đả thương ba mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng, con người mang tên Lục Cảnh này sẽ không bao giờ sợ hãi thêm dù chỉ là vẻn vẹn một lần nào nữa, tiếc nuối trước kia, hắn cam đoan sẽ liều mạng tận hưởng đến cùng.
Thế nhưng tại phòng khách, trong lúc nhất thời ba người ngồi trên bên bàn cơm đều giữ vững trầm mặc, bầu không khí tràn đầy nặng nề, áp lực.
"Vâng" Lục Cảnh ngước nhìn ba ậm ừ một tiếng, trừ cái đó ra hắn cũng không biết nên nói cái gì, bởi vì cũng không biết mở miệng từ đâu.
Ngước mắt nhìn lên màn đêm tối đen như mực, từng tảng mấy đen đêm nay dường như nhiều đến mức che lấp đi cả ánh trăng chiếu rọi, cả một bầu trời đen sẫm không có đến nổi một ánh sáng dù chỉ là một ngôi sao nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Để mà so sánh với mẹ thì khác xa hoàn toàn, mẹ sẽ trực tiếp biểu đạt tình yêu của mình, ngay thẳng mà ấm áp, tình yêu toàn tâm toàn ý, từng li từng tí. Có lẽ, sự trái ngược này mới là đúng đắn để duy trì một gia đình.
"Cảm ơn ba" Lục Cảnh nhẹ giọng trả lời, hai cha con yên lặng nhìn nhau, hết thảy lời nói đều truyền ra từ ánh mắt.
"Đúng đúng, mẹ yên tâm" Lục Cảnh gãi đầu một cái, cũng bất đắc dĩ tiếp lời.
Lục Cảnh nhớ kỹ trong một quyển sách hắn từng đọc có viết như thế này: "Những gì đang có hiện tại luôn tốt hơn những gì đã mất trước kia"
"Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng, con từ nay cũng có thể kiếm tiền tự nuôi sống bản thân rồi, ba mẹ đừng bận tâm" Lục Cảnh bỗng nhiên mở miệng đánh vỡ bình tĩnh.
Chương 41: Cuộc phiêu lưu bắt đầu
"Vâng, vâng"
"Nghĩ kĩ rồi? Không hối hận?" Trần Quốc Sơn trầm ngâm chậm nói.
Tại dưới ánh mắt nghiêm nghị của ba mình, Lục Cảnh tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Con tin tưởng con sẽ làm được, trước khi quyết định con cũng đã nghĩ kĩ lắm rồi"
Chỉ là thời đại đô thị dần phát triển hiện đại hóa, liếc mắt quanh khắp ngõ phố, từng tia ánh sáng đèn điện chớp lóe trên các tòa nhà hiển hiện lên một thế giới đầy khác biệt.
"Ừ, vậy là được rồi, ba mẹ ủng hộ con, sống bên đó nhớ..."
Người ta thường nói, con gái trưởng thành thường chỉ trong chớp mắt là xong, mà con trai muốn thành thục, làm một người đàn ông thì cần trải qua quá trình dài dẵng góp gió thành bão, nhìn qua tang thương của cuộc đời thì mới hiểu được ý nghĩa của nó, Lục Cảnh cũng thế, hắn từng trải đau, từng trải khổ, nguyên cớ mà hắn thấu được sự hi sinh thầm lặng mà lớn lao của ba. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ba, con biết mà, nhưng mà con cũng đã lớn rồi, nghề điện tử Esport đang phát triển, con cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội, con sợ..."
"Chắc chắn không hối hận" Lục Cảnh ánh mắt tràn đầy bình tĩnh nhìn đối mặt chăm chú ba mình kiên trì gật đầu đáp.
"Sợ nói ra trước thì ba mẹ không cho con quyết định đúng không, nhưng con có biết hậu quả nếu như thất bại chứ" Thanh âm của Trần Quốc Sơn càng lúc càng nghiêm khắc răn dạy.
Lục Cảnh thừa hiểu tính cách của mẹ, muốn dặn dò cái gì mà nhắc đến không hết thì mãi không dừng được, nên Lục Cảnh chỉ đành phải một mực vâng dạ gật gù nghiêm cẩn nghe mẹ mình căn dặn gần mười phút đồng hồ.
"Lục Cảnh" Đúng lúc này bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc của mẹ.
Cuối cùng, sắc mặt Trần Quốc Sơn cũng rốt cuộc hòa hoãn trở lại, mà Lục Cảnh cũng đã nghe được câu trả lời mong muốn của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.