Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 119: Có chút bỉ ổi
Quần chiến bây giờ, đang diễn ra hai mặt trận đối địch. Một là Triệu Hoài ở trên bị người ta đánh, hai là Phan Hải ở dưới đánh người ta. Người so với người, đúng là khác xa một trời một vực.
Dưới sự vây công bốn người đối phương, Phan Hải vẫn tự tin đối chiến. Hắn sở hữu thiên phú đặc thù, cho phép nhìn rõ mọi chuyển động xung quanh. Việc này mang đến lợi thế rất lớn cho bản thân trong việc cận thân chiến đấu.
Giờ đây, Phan Hải đang đối mặt với Thanh Hằng. Từng nhát kiếm cô ta chém tới, đều được đối thủ nhẹ nhàng hoá giải. Mỗi một cử động của đối phương, đều nằm trong tầm mắt của hắn ta.
Vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, Thanh Hằng ngay lập tức thi triển kĩ năng: Nguyệt quang tử cực kiếm pháp, đem cảnh vật xung quanh, hoàn toàn rơi vào ảo cảnh. Mắt thấy, là cả một bầu trời đêm, trong đó lại có ánh trăng soi sáng, chiếu xuống mọi vật. Khiến cho khung cảnh nơi đây, trở nên huyền diệu khó nói.
Nhưng điều này, không tài nào làm khó được Phan Hải. Chỉ thấy, ánh mắt hắn ta xuất hiện một màu lam tức, hai mắt gần như phát sáng. Nhìn về cảnh vật xung quanh, liền có thể phân ra hư ảo trong đó.
Một kiếm từ đâu chém tới, Phan Hải nhịp nhàng mà tránh, sau đó một bước tiếp cận. Xuất ra một quyền, đánh thẳng vào người đối phương. Đem chiêu thức của Thanh Hằng, một đòn hoàn toàn phá giải.
- Không lí nào! Sao ngươi lại nhìn ra được vị trí của ta?- Thanh Hằng lúc này, không khỏi bất ngờ. Phải biết, kĩ năng này của cô ta, cực kì khó đoán. Nay lại bị đối phương một đòn hóa giải, trong lòng tất nhiên là có chút hoang mang.
- Kĩ năng này của cô, cũng phế quá rồi đấy. Về nhà, chịu khó mà luyện thêm đi. Mai ra, còn có khả năng đánh trúng được ta!- Phan Hải mười phần ngạo mạn mà đáp.
- Người về nhà, là ngươi mới đúng!- một âm thanh vang lên từ phía sau.
Thanh Đạt nhanh như chớp, đã xuất hiện sát sau lưng đối thủ. Ngay lập tức, tay đấm chân đá mà ra đòn. Mặc dù như thế, Phan Hải vẫn kịp thời né tránh. Hắn ta lộn nhào một vòng, bật người về sau, kéo dài khoảng cách với đối phương.
Chưa kịp tiếp đất, Thị Thu đã xông tới. Nhắm thẳng vào người kẻ địch, một đường chém ngang. Nào ngờ, Phan Hải lại lấy lưỡi kiếm làm điểm tựa, tiếp tục lộn nhào trên không. Chớp mắt, hắn ta đã xuất hiện trước mặt Văn Thành.
Hai người đối mặt, không nói nhiều lời, liền ngay lập tức động thủ. Phan Hải là người ra tay trước, mục đích bây giờ của hắn ta, là đoạt được tấm vải thủ lĩnh của đối phương. Từ đó mà giành lấy chiến thắng, tránh cho sự cố bất ngờ phát sinh thêm nữa. Ngay khi bàn tay Phan Hải sắp chạm tới, Văn Thành một bước tránh né. Sau đó thì xoay người, một cước phản đòn. Đá cho đối thủ, liên tục lùi về sau mấy bước.
Ngay khi thua trận lần trước, trong ba tuần chuẩn bị. Văn Thành đã tích cực luyện tập đấu đối kháng, mặc dù đây không phải là sở trường của hắn ta. Chỉ vì một đòn này, mà công sức bỏ ra nhiều không thể kể.
Ba tuần, là thời gian miệt mài khổ luyện. Cho dù có bị quật ngã bao lần, thậm chí còn b·ị đ·ánh đến mức thừa sống thiếu c·hết. Cả người đều là thương tích, Văn Thành một chút cũng không bỏ cuộc. Vì hắn ta hiểu rằng, thời gian dành cho mình sẽ không có quá nhiều. Đối phương thực lực lại mạnh mẽ, không liều mạng mà tập, lấy gì mà đánh với người ta.
Nay thành quả đổi lại, quả thật là xứng đáng. Trên miệng Văn Thành, bất giác xuất hiện nụ cười. Cũng xem như, trả được chút thù trước đây. Nhưng không vì thế, mà chủ quan xem thường kẻ địch.
- Thế nào? Một cước này, đủ để ngươi hài lòng chứ?- Văn Thành nhìn về đối phương, nói lời ẩn ý.
- Tốt lắm! Chúng ta tiếp tục đánh nào!- Phan Hải sắc mặt âm trầm, nộ khí thấy rõ.
- Đánh, tất nhiên là đánh rồi. Nhưng không phải là ta, mà là người khác!- Văn Thành miệng nở nụ cười quỷ dị, liền bật người mà nhảy về sau. Nhằm tạo khoảng cách an toàn với đối phương, dù sao có chuyện gì đi chăng nữa. Hắn ta cũng không cần mạo hiểm mà chiến đấu với kẻ địch. Việc đó, cứ giao cho người khác là được.
Lời nói vừa dứt, ba người còn lại đã chủ động vây công kẻ địch. Phan Hải ở giữa, chỉ có thể cực lực chống trả. Nhìn về tình hình này, không biết sẽ kéo dài bao lâu. Kẻ thắng người thua, dường như đã được phân định.
Phía trên, tình hình của một người khác, cũng không khá khẩm hơn Phan Hải là mấy. Triệu Hoài được bốn người của đối phương, kịch liệt chăm sóc. Nếu không phải vì hắn ta ra sức cắn lấy Bảo Ngọc, thì e là bây giờ khó mà toàn mạng.
- Ngươi còn muốn cắn đến bao giờ? Nhanh nhả ra đi, nàng ấy sắp không chịu được rồi kìa!- Vũ Văn Không cất tiếng, chứa đầy sự thành khẩn trong đó.
Triệu Hoài cố ngước mắt nhìn lên, khung cảnh trước mặt là Bảo Ngọc hai hàng lệ dài. Chiếc miệng nhỏ xinh xắn ấy không ngừng thúc thích vì đau. Nước dãi nước mũi, chảy tùm lum ra hết, trông đáng thương vô cùng. Nhưng chuyện đó, liên quan c·h·ó gì đến hắn, cắn là cứ cắn thôi.
Mắt thấy, tình hình này còn tiếp tục kéo dài. Người chịu ủy khuất nhất, cũng chỉ có Bảo Ngọc mà thôi. Vũ Văn Không lại không đành lòng nhìn về cảnh tượng trước mắt. Liền chủ động buông tay, không làm khó đối phương nữa.
- Nhả ra đi, coi như ta xin ngươi đấy. Nàng ấy đã đáng thương lắm rồi, ngươi còn cắn nữa thì còn gì là tay người. Ta thật sự là chịu thua ngươi mà!- Vũ Văn Không lần đầu chấp nhận hạ mình cầu xin, ánh mắt đưa tới Bảo Ngọc, lộ rõ vẻ thương xót đau lòng không thôi.
Vũ Phi cùng với Nguyễn Khiêm, cũng không thể làm gì hơn, đành bất lực mà buông tay. Bởi vì bọn họ biết, tình trạng này còn tiếp tục kéo dài. Dù thắng hay thua, người chịu thiệt luôn luôn là bọn họ. Xuất thân là danh gia vọng tộc, cuộc đời tất nhiên chưa từng gặp qua tên vô lại nào như vậy cả, chỉ đành bó tay mà chịu trói.
Thấy thái độ thành khẩn của đối phương lại có chút thảm hại trong đó, Triệu Hoài lúc này mới chịu nhả ra. Bàn tay của Bảo Ngọc, hằng lên dấu răng khó mà phai mờ. Máu tươi chảy ra, tất nhiên sẽ là không ít.
- Thế nào? Còn muốn đánh nữa không?- Miệng của Triệu Hoài, dính đầy máu tươi. Thế là trước con mắt của những người xung quanh. Hắn ta thản nhiên liếm mép, trực tiếp nuốt xuống. Khiến cho bọn họ, không khỏi kinh hãi. Đây là biểu thị cho đối phương biết, các ngươi tốt nhất là đừng chọc tới ta. Nếu không, chuyện gì ta cũng dám làm.
- Ngươi... ngươi...-Ngay lúc Vũ Văn Không định động thủ, đã bị Vũ Phi cản lại. Hắn ta liền ra hiệu cho người còn lại, không được manh động.
- Văn Không, tìm cách thoát khỏi đây trước đi. Đừng đôi co với hắn ta làm gì!- Sau đó, Vũ Phi ghé sát tai đối phương, thì thầm to nhỏ gì đó. Mới thành công dập đi cơn giận của Vũ Văn Không.
- Hắn ta nói đúng đấy. Ngươi còn manh động như thế, thì đừng trách ta làm liều. Đến lúc đó, có khóc lóc cầu xin cũng vô dụng, khà khà!- Triệu Hoài cười lớn, b·iểu t·ình khoái ý.
Trong cái bẫy lưới treo tòn ten trên không này, mỗi một cử động đều vô cùng khó khăn. Bây giờ năm người bọn họ, đều muốn tìm cách thoát ra ngoài. Có điều, việc này e là hơi khó. Dù sao chiếc bẫy này, nguyên liệu làm ra phải nói là cực bền.
Bây giờ, muốn thoát thân thì phải làm rách chiếc lưới trước đã. Vũ Văn Không ngay lập tức, dùng đến rìu chiến của mình. Không gian đã chật, nay lại càng chật chội hơn. Khó khăn lắm mới chém xuống một rìu, lại vì không gian không đủ. Khó lòng mà phát huy tối đa sức mạnh, chẳng mải mai mà tổn hại đến nó.