Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 121: Giao hữu kết thúc
Vũ Văn Không một đòn xuất ra, uy lực kinh trời. Trong đó bao gồm sự tức giận của hắn ta cũng như sự thống khổ của Bảo Ngọc. Vì trả thù cho người con gái mình thương, cho dù phải trả cái giá nào đi chăng nữa, thì có xá chi.
Nhìn về chiêu thức này, Triệu Hoài cũng chỉ có thể nhảy sang một bên mà tránh. Nào ngờ, mới vừa chớp mắt Vũ Văn Không đã xuất hiện ngay bên cạnh, một rìu chém xuống. Đòn này so với đòn ban nãy, còn mạnh mẽ hơn bội phần. Cũng mai là dùng thân thương đỡ kịp, nếu không thì thảm rồi.
- Nhìn khuôn mặt của ngươi kìa, như khỉ ăn ớt vậy. Cay lắm sao?- Triệu Hoài đưa mắt đảo quanh một lượt, tìm kiếm cơ hội phản công. Nhưng không quên khiêu khích đối thủ.
- Không g·iết được ngươi, khó mà hả được cơn giận trong lòng. Chịu c·hết điiiii!- Vũ Văn Không mỗi một chữ nói ra, đều bao hàm sự bực tức cực điểm trong đó.
Chỉ thấy, Vũ Văn Không dùng sức mà ghì chặt lưỡi rìu. Gân tay cùng với cơ mặt đều nổi gân xanh, lực bộc phát thấy rõ. Dồn sức ép lên người Triệu Hoài, khiến cho hắn ta không ngừng khom người xuống. Bất giác, một chân đã khụy dưới đất.
Mắt thấy, còn tiếp tục tình hình như vầy, quả thật là bất lợi. Thế là, Triệu Hoài nghiến răng nghiến lợi, dồn sức mà phản kháng, thành công trong việc nâng người lên. Nào ngờ hai chân chưa kịp đứng vững, đã bị đối phương dùng sức đè xuống.
Bây giờ là cuộc đọ sức, xem ai mạnh hơn giữa hai người bọn họ. Vũ Văn Không dựa vào khí, nghiền ép lấy đối thủ. Triệu Hoài dùng đến, chỉ là sức mạnh thuần tí của cơ bắp, không tránh khỏi việc thua thiệt trong tay đối thủ. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, trải qua những ngày tháng khổ luyện trước đây. Thực lực của hắn ta, tất nhiên sẽ không giống với người bình thường.
Thời gian càng lâu, cách biệt càng được thu hẹp. Trên trán của Vũ Văn Không, đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở đã bắt đầu mất nhịp. Thấy thời cơ đã tới, Triệu Hoài ngay lập tức phản công, chuyển bại thành thắng.
Vận dụng linh hoạt cơ thể, hất văng kẻ địch. Lại nhân lúc đối phương bất ngờ, xuất ra vô vàn mũi thương. Mặc dù Vũ Văn Không đã dùng tới khí để bảo vệ bản thân. Nhưng trải qua cuộc đọ sức vừa rồi, cũng chẳng còn được bao nhiêu. Liền bị Triệu Hoài, đánh đến mức trọng thương khó mà đứng dậy.
- Thực lực của ngươi, cũng chỉ có như vậy. Yếu đuối!- Nhìn về đối thủ nằm dưới đất, miệng chảy không ít là máu, trên người lại là vô số v·ết t·hương. Triệu Hoài vẫn là có chút thương xót, nhưng lại không để nó biểu lộ ra ngoài.
Trở lại quần chiến bên này, với sự trợ giúp của đồng đội. Phan Hải từ từ có được lợi thế, trận đấu bắt đầu nghiêng dần về phía họ. Với hai người đồng cấp 3, thậm chí Vũ Phi còn là cấp 3 trung cấp. Tất nhiên là, hắn ta sẽ nghiền ép những người còn lại.
Mỗi côn xuất ra, sức mạnh đều là kinh người. Tốc độ cực nhanh lại cộng vào sự chuẩn sát, khiến cho mỗi đòn đánh đều trở nên đáng sợ. Không mai trúng chiêu, e là chỉ có từ b·ị t·hương cho tới c·hết. Chỉ là, thương nặng hay nhẹ thì không nói.
Tình thế càng ngày càng trở nên bất lợi, còn tiếp tục kéo dài. Thua cuộc, là điều chắc chắn. Vậy nên, đã tới lúc dùng đến tuyệt kĩ bí truyền của Triệu Hoài. Nhằm tìm về chút phần thắng nhỏ nhoi kia.
- Phích lịch hoả pháo!- một âm thanh vang lên, mang theo đó là sự nguy hiểm khó mà lường trước.
Chưa hiểu kiểu gì, một làn khói đỏ liền xuất hiện. Nó bao trùm lấy tất cả, khiến cho khung cảnh từ đó mà rơi vào hoảng loạn. Từ trong làn khói đỏ đó, một thân ảnh di chuyển nhịp nhàng qua lại, thoát ẩn thoát hiện.
Từng người trong đó, bao gồm cả địch lẫn ta. Đều bất ngờ mà b·ị đ·ánh qua một lượt. Chỉ biết, là có vật cứng đánh vào sau đầu, đến khi quay người nhìn lại h·ung t·hủ đã thoạt nhiên biết mất.
- Ai? Là ai thế? Còn không mau bước ra đây!- Vũ Phi hét lớn, cảnh giác mà nhìn về xung quanh.
- Ngươi có gan thì bước ra đây, lén lút như thế nào có phải là anh hùng!- Phan Hải đưa mắt quan sát một lượt, lại bị khói đỏ làm cay cả mắt. Khó lòng mà thấy rõ, đành bất lực trước tình hình này.
Trong lúc bọn họ cất tiếng, vô tình làm lộ vị trí của bản thân. Thế là kẻ ác, nhân cơ hội đó mà ra tay. Triệu Hoài ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói đỏ, miệng cười gian tà. Từng thương đánh xuống, đều là nhắm vào đầu đối phương. Dựa vào mặt nạ phòng độc, hắn ta tung hoành một cõi.
- Ai đánh ta thế, còn không mau cút ra đây!- Văn Thành ôm đầu mà lên tiếng.
Tất nhiên trả thù đồng đội là không thể thiếu. Dù sao ra tay, cũng chẳng ai biết là ai, ngại gì mà cử. Thù mới hận cũ, cứ tính hết vào một lần này. Chỉ thấy trong làn khói đỏ đó, vang lên tiếng cười tà ác, mất hết tính người.
Nghe được âm thanh lạ, mọi người không khỏi sợ hãi. Có người, muốn tìm cách thoát thân, liền nhanh nhẹn mà chạy ra. Nào ngờ lại b·ị đ·ánh ngược trở về, không tài nào thoát khỏi vòng vây.
Triệu Hoài tay cầm v·ũ k·hí, mặc kệ địch ta. Thuận thế mà đánh, dù sao kẻ nào ở đây, cũng đều có thù với hắn. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là phải kể đến hai người kẻ địch, luôn được hắn ta ưu tiên chăm sóc. Rất nhanh, Phan Hải không chịu được nữa, liền lăn ra ngất xỉu.
- Chậc, tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ có thế!- Triệu Hoài tiêu sái, nhẹ nhàng tiếp cận đối phương. Giờ chỉ cần lấy đi tấm vải thủ lĩnh của kẻ địch, mọi việc đến đây đều sẽ kết thúc.
Đúng lúc Triệu Hoài sắp chạm tới nó, biến cố liền xảy ra. Chỉ thấy, Phan Hải hai mắt bừng tỉnh. Ngay lập tức, đưa tay bắt lấy đối thủ. Xoay người một cái, liền dùng chân khoá chặt lấy cổ đối phương. Không chỉ khó thở, mà còn không tài nào cử động.
- Cuối cùng cũng để ta bắt được ngươi, cái tên khốn kiếp này!- Phan Hải tức giận đến cực điểm. Cũng phải thôi, trên đầu hắn ta giờ là hàng chục cục u, không hận Triệu Hoài thì không được mà.
- Ặc ặc... ngươi đừng quên, đây là trận đấu... ặc ặc... mang tính đồng đội đấy... ặc ặc...- Triệu Hoài khó thở, ngắt quãng từng hơi. Nhưng trên khuôn mặt, lại lộ ra nụ cười xảo trá.
Lời nói vừa dứt, Thanh Đạt không biết từ đâu xuất hiện. Nhanh tay c·ướp đi tấm vải thủ lĩnh của Phan Hải, lại nhân cơ hội hắn ta khó mà cử động. Còn đạp vài cú vào thẳng mặt đối phương.
Đến khi làn khói đỏ tan đi, chỉ thấy Thanh Đạt giơ cao tấm vải thủ lĩnh của kẻ địch. Báo hiệu cho trận quần chiến đến đây là kết thúc, chiến thắng thuộc về Học viện Long Cơ.
- Các người nhìn đây! Thắng rồi, chúng ta thắng rồi!- Thanh Đạt hào hứng mà nói.
Đến đây, mọi người mới chịu dừng tay. Nhìn về Thanh Đạt, vẫn là có chút bối rối. Không ngờ trận chiến này, diễn ra lâu đến thế. Cuối cùng lại kết thúc, bằng một cách không thể ngờ đến như thế này.
- Dùng thủ đoạn mà thắng, có gì để khoe khoang!- Vũ Phi nét mặt, toàn là vẻ không cam tâm.
- Thua thì im!- Thanh Đạt khinh khỉnh mà nói lớn.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói ngươi đấy, thua thì ngậm cái mồm lại!- Hai bên vì thế, mà so xát với nhau. Xém tí thì đánh lớn một trận nữa, dù sao cũng có những bất hòa trước đó làm ngồi nổ, thì cần gì phải nhịn. Đương lúc đánh nhau tới nơi, hai người thầy liền xuất hiện. Lên tiếng ngăn chặn, bọn họ mới chịu dừng tay.
- Đánh bao nhiêu đó còn chưa đủ hay sao, bây giờ còn muốn tiếp tục nữa à?- Uy thế mà hai người thầy toả ra, khiến cho học viên của mình biết khó mà lui.
Lúc này, thầy Mạnh cùng với thầy Thắng đồng thời xuất hiện với hai thái độ, hoàn toàn trái ngược nhau. Một người mỉm cười thỏa mãn, người còn lại khuôn mặt tối sầm như đêm 30 tết.
- Đúng là thầy nào trò nấy, muốn thắng thì không từ thủ đoạn mà!- Thầy Thắng lộ rõ vẻ bực tức.
- Thắng là thắng mà thua là thua. Tức giận thì làm gì được đây, chỉ có hại thân mà thôi, he he he!- thầy Mạnh cười lớn một trận, cười cứ như là được mùa.
Chỉ thấy, hai người bọn họ chia ra hai hướng. Đi về phía học viên của mình, liền phát cho mỗi người một viên Dưỡng Nguyên, điều chỉnh lại cơ thể một chút. Trải qua trận chiến lần này, mỗi một người đều có cảm nhận của riêng mình. Con đường phát triển mai sau, nhất định sẽ bay cao.
Người vui kẻ buồn lẫn lộn vào nhau, kẻ thắng người thua là điều không thể tránh khỏi. Triệu Hoài với nét mặt nham nhở của mình, thành công để lại ấn tượng với đối phương.
- Thầy, là lỗi của em, nên mới khiến chúng ta thua cuộc!- Phan Hải cất tiếng, có chút hổ thẹn trong đó.
- Đây đâu phải là lỗi do em, chỉ là các em không đê hèn bằng đối thủ mà thôi. Các em cứ tịnh dưỡng cho tốt, mọi việc còn lại cứ để thầy lo liệu là được!- thầy Thắng nói lời an ủi học viên của mình.