Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 124: Nguy hiểm nơi hoang đảo

Chương 124: Nguy hiểm nơi hoang đảo


Triệu Hoài không cần cất công tìm kiếm, thức ăn liền tự mình dâng tới. Đúng là được ông trời ưu ái, thiên nhiên ưu đãi. Rất nhanh, mùi thơm của thịt nướng đã phản phất đâu đây.

- Chậc, chậc, nhìn thôi cũng đã thấy thèm. Ăn xong cái này, rồi lại tìm nơi nào đó mà đánh một giấc. Thì cuộc đời này, sướng như tiên!- Triệu Hoài nhìn về món thịt nướng kia, sự thèm thuồng theo đó hiện rõ trên mặt.

- Thái độ này của ngươi, rốt cuộc là sao đây? Ngươi đừng có nói với ta là, ngươi quên mất tình trạng hiện giờ của hai ta đấy. Chúng ta là đang lạc trên hoang đảo, chứ không phải là đi nghỉ dưỡng đâu. Còn không mau tìm cách, thoát khỏi nơi đây đi!- DG nói lời nhắc nhở.

- Gấp gáp cái quái gì chứ! Muốn rời khỏi nơi đây, đó là chuyện một sớm một chiều có thể làm được à? Dù sao cũng không thoát khỏi, dại gì mà không tận hưởng. Biết đâu ông trời thương tình, phái người tới giúp đỡ ta thì sao?- Triệu Hoài dáng vẻ ung dung, tận tình mà thưởng thức món ngon trước mắt.

- Lời như vậy có thể nói ra được, ta thật sự là hết cách với nhà ngươi. Thôi vậy, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không quản tới nữa!- DG bất lực ngôn từ, không tài nào khuyên nhủ được đối phương.

Thế là, Triệu Hoài thư thái dùng bữa, tâm trạng thoải mái vô cùng. Không chút ưu sầu, cũng chẳng hề lo lắng. Bởi vì hắn ta hiện giờ, đã có dự tính của riêng mình. Mọi việc tiếp theo, chỉ cần từ tốn triển khai là được.

Khung cảnh mùa thu, một màu thơ mộng. Thêm vào đó là từng cơn gió thổi nhẹ, liền mang đến cảm giác êm đềm đến lạ. Khiến cho con người ta, không khỏi đắm chìm vào nó, mà quên đi hiện thực xung quanh.

Ẩn ẩn hiện hiện trong khu rừng đó, là một bóng dáng to lớn. Nó nhẹ nhàng di chuyển, âm thầm tiếp cận Triệu Hoài. Chỉ thấy, hai mắt sáng rực mà nhìn về con mồi. Đợi cho khoảng cách vừa đủ, một miệng há to mà xông tới.

Tiếng 'ầm' phát ra thật to, chấn động cả một khu vực. Dựa vào phản xạ nhanh nhẹn của mình, Triệu Hoài vẫn kịp thời né tránh, thành công mà lách sang một bên. Từ trong khói bụi mù mịt đó, một thân ảnh cực kì to lớn xuất hiện.

Rắn Cạp Xích, thân to gấp mười lần cái cột đình, chiều dài tận 10m. Hai mắt đen ngòm, khiến cho người ta nhìn vào thôi cũng đã sợ. Răng nanh không chỉ dài, mà còn sắc nhọn, ẩn chứa trong đó là nọc độc c·hết người. Toàn thân màu đỏ, rực cháy như lửa. Lớp vảy phải nói là cứng cáp vô cùng, v·ũ k·hí bình thường khó mà xuyên thủng. Điều đặc biệt nhất, phải nói đến chiếc sừng dài khoảng 20cm trên đầu nó. Thứ đó, là biểu thị cho sức mạnh của loài Rắn Cạp Xích cũng như là nơi quý giá nhất trên người mỗi con. Sừng con nào càng dài, thì chứng tỏ thực lực con đó càng mạnh, phải càng dè chừng.

- Đây là cái thứ quái quỷ gì thế?- Triệu Hoài ngơ ngác mà nhìn về yêu thú trước mặt. Đây là lần đầu, hắn ta chứng kiến con vật to lớn đến vậy, nên có chút bỡ ngỡ.

- Thứ này đó à? Là Rắn Cạp Xích, một trong những loài yêu thú có lớp vảy cứng nhất. Con này, vẫn được coi là nhỏ. Nếu để chúng nó tự do trưởng thành, e là phải đạt đến kích thước của toà nhà 81 tầng!- DG tận tình giải thích.

Chưa kịp để Triệu Hoài hiểu rõ, Rắn Cạp Xích đã chủ động t·ấn c·ông. Nó đã coi đối phương là con mồi của mình, làm sao mà buông tha cho được. Chỉ thấy, thân hình to lớn đó trực tiếp xông tới hắn ta, tốc độ có phần hơi nhanh.

- Khởi giáp!

Đã lâu lắm rồi, chiến giáp mới một lần nữa xuất hiện. Mặc dù chỉ bao gồm bộ phận tay chân, nhưng sức mạnh của nó là không thể xem thường. Góp phần tăng thêm khí thế cho người dùng.

Dưới sự hỗ trợ của Long Cơ, Triệu Hoài liền đánh ra một thương. Uy lực phải nói là vô song, trực tiếp đem yêu thú, một đòn đánh văng ra xa. Nhìn thân hình to lớn đó cựa quậy, đã đủ biết độ đau đớn mà đòn này mang tới.

- Xem ra con này, cũng không mạnh mẽ là bao? Hôm nay, e là nó phải chịu khổ rồi, khà khà!- Triệu Hoài bây giờ, vẫn là có chút tự đắc.

- Nhìn về kích thước sừng của nó, thực lực đoán chừng là khoảng từ cấp 4 sơ cấp đổ lên. Người chịu khổ là ai, thì phải nói lại mới được!- DG có chút mừng thầm trong lòng. Dù sao trước đây Triệu Hoài luôn che bai nó là không có tác dụng, lần này liền cho hắn ta nếm một chút đau khổ cũng không tính là tệ.

- Khoan đã, ngươi nói vậy là sao? Tên khốn nhà ngươi, dám chơi ta!- Triệu Hoài lúc này mới nhận ra, bản thân đã bị DG xỏ lá.

- Chơi chiết gì? Không phải bây giờ, ngươi vẫn còn tốt chán đó sao? Chỉ là một chút nữa thôi, ngươi có lẽ sẽ chịu không ít là khổ!- DG bây giờ, thoả mãn vô cùng.

Hai người bọn họ, chưa kịp nói hết. Rắn Cạp Xích đã rống lên một tiếng thật lớn, lộ ra nét hung tàn, uy áp toả ra là hơn người. Triệu Hoài đã thành công trong việc chọc cho nó tức giận. Chỉ thấy, yêu thú lao đến với tốc độ cực nhanh, mắt thường khó mà theo kịp.

Triệu Hoài mắt thấy không thể đỡ được, ngay tức khắc mà tránh sang một bên. Nào ngờ, chiếc đuôi to lớn của nó liền mạnh mẽ quất tới. Đem hắn ta đánh văng ra xa, từng thân cây lớn cứ như thế mà đổ gục xuống.

Tầm khoảng làm đổ mười cây, lại lăn lộn dưới đất vài vòng. Triệu Hoài lúc này, mới loạng choạng đứng dậy. Cả người bê bết là máu, đâu đâu cũng là v·ết t·hương. Dù sao thực lực hai bên, cách biệt rất là rõ ràng. Cũng mai là có chiến giáp hộ thân, nếu không tình trạng hiện tại của hắn, e là còn thê thảm hơn giờ gấp bội phần.

- Cái con yêu thú c·hết tiệt này, có cần ra đuôi mạnh như thế không?- Triệu Hoài lớn tiếng mà mắng. Điều này càng khiến cho Rắn Cạp Xích, thêm phần tức giận.

Trên thân Rắn Cạp Xích, liền phát ra khí tức một màu đỏ thẩm, phần đen vậy mà chiếm nhiều hơn là phần đỏ. Màu sắc trên thân rắn, cũng vì thế mà thay đổi. Nó lại hướng mặt về phía Triệu Hoài, rồi rống lớn một tiếng. Liền mang đến cho hắn ta cái cảm giác mới, giống như đang đối mặt với trận một cuồng phong bão tố vậy.

Mắt thấy, không đánh lại đối thủ, Triệu Hoài liền tung ra hết tất cả sức mạnh mà bản thân đang có. Ngay lập tức quay đầu, ba chân bốn cẳng mà chạy. Phải nói là từ lúc sinh ra tới giờ, đây có lẽ là tốc độ cao nhất mà hắn ta từng sở hữu.

Triệu Hoài vừa chạy, vừa hét lớn: ' Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Ngày sau gặp lại, chính là lúc ta trả lại thù này!' Bản lĩnh hiện giờ của hắn ta, cũng chỉ có vậy mà thôi.

- Ta e là, không có ngày sau đâu?- DG lên tiếng cảnh báo Triệu Hoài.

Đánh Rắn Cạp Xích một thương, giờ lại muốn bỏ chạy. Trên đời này, đâu ra chuyện ngon ăn như thế. Không nói nhiều lời, nó ngay lập tức dí sát ngay phía sau Triệu Hoài. Thù của hắn ta có báo được hay không thì không biết. Nhưng báo ứng, chắc chắn là có.

Mặc dù thể hình có phần to lớn, nhưng tốc độ lại cực kì nhanh. Chớp mắt, Rắn Cạp Xích gần như đã đuổi kịp con mồi. Triệu Hoài với thương thế trên người, tất nhiên là không bằng nó. Giờ đây mà b·ị b·ắt được, c·ái c·hết là điều khó mà tránh khỏi.

Giây phút yêu thú định há miệng t·ấn c·ông, Triệu Hoài liền thét lớn:' Gia tốc!' Lúc này, chiến giáp liền phát huy công dụng của mình. Chỉ thấy, cơ giáp dưới chân Triệu Hoài phát sáng. Tốc độ vì thế, mà tăng nhanh đến mức đáng kể. Vì thế mới mai mắn thoát khỏi một đòn của đối phương.

Chương 124: Nguy hiểm nơi hoang đảo