Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 129: Hồ Nhã
Triệu Hoài bây giờ, tình cảnh thê lương vô cùng. Phía sau là yêu thú t·ruy s·át, phía trước là một tương lai vô định hình. Hắn ta chỉ có thể, miễn cưỡng mà một đường chạy trốn lên thẳng đỉnh núi.
Dưới sự đuổi bắt gắt gao của Rắn Cạp Xích, Triệu Hoài không phút giây nào là được nghỉ ngơi. Lần này đổi lại, nó điên tiết thật rồi, dốc toàn lực mà đuổi theo, chỉ để ăn thịt cho bằng được con mồi.
Địa hình của hoang đảo có chút phức tạp, xung quanh bốn bề là biển. Rừng rậm khắp nơi, có chút um tùm, khó mà thấy được ánh nắng mặt trời. Điểm đặc biệt nhất phiến kể đến là, ngọn núi lửa nằm ngay trung tâm hoang đảo. Từ lúc tới đây, Triệu Hoài đã có một cái cảm giác. Đó là nơi ấy, nhất định không bình thường.
Vốn dĩ Triệu Hoài hoàn toàn không muốn tới nơi đó, nhưng đã không còn cách nào khác. Yêu thú cần mạng, hắn ta không thể không chạy. Thế là một đường thẳng tấp, tiến thẳng l·ên đ·ỉnh núi.
Rắn Cạp Xích truy đuổi phía sau, há miệng thật to mà cắn tới. Nếu không phải Triệu Hoài né nhanh, thì e là đã nằm gọn trong bụng đối phương. Theo đó, khói bụi dày đặc cứ thế bốc lên. Hắn ta liền nhân cơ hội này, ném ra Phích lịch hoả pháo. Nhằm tạo ra tình thế hỗn loạn, dễ bề thoát thân.
Yêu thú thấy thế, một hơi thổi mạnh. Đến khi nhìn xuống, đối phương đã biến mất từ bao giờ. Không có lưỡi, thị lực lại cực kém. Rắn Cạp Xích hiện tại, đã vô phương tìm thấy kẻ thù. Nó liền điên cuồng tấn công những vật gần đó, hòng ép kẻ địch hiện thân. Cho dù có làm như thế, cũng không sao tìm được tung tích đối thủ.
Triệu Hoài lúc này, đã rời đi thật xa, ba chân bốn cẳng mà chạy. Thân thủ nhanh nhẹn lại thêm vào khí của bản thân. Khiến cho hành tung của hắn ta, khó ai mà phát hiện cho được.
- Đã nói rồi mà, con rắn ngu ngốc đó làm sao mà ăn được ta!- Triệu Hoài bây giờ, dương dương tự đắc không thôi.
- Ngươi đấy, đừng có tự tin quá đáng, coi chừng tự tử lúc nào thì lại không hay!- DG một lời nhắc nhở.
Bỗng nhiên, từ trên trời một bóng người bay xẹt qua, cứ như cơn gió mà đi đến đỉnh núi. Thân ảnh ấy mặc dù có chút nhanh, nhưng Triệu Hoài vẫn kịp nhìn thấy. Hi vọng của mình, rời khỏi cái hoang đảo c·h·ế·t tiệt này.
- Đúng là sau cơn mưa, trời lại sáng mà!- Triệu Hoài không khỏi mừng thầm trong lòng. Ánh mắt ấy, đã dấy lên hi vọng mãnh liệt. Thứ mà hắn ta chờ đợi, cuối cùng cũng tới.
- Triệu Hoài chờ chút đã, ta cảm thấy có gì đó không đúng thì phải. Ngươi khoan hãy vội đi!- DG cất tiếng ngăn cản.
- Ngươi nói gì thế, cơ hội rời khỏi hoang đảo trước mắt. Ngươi bảo ta ngó lơ nó, đây là muốn ta vĩnh viễn kẹt lại nơi này à?- Triệu Hoài ngay lập tức, nói lời phản đối.
- Không phải, chỉ là khí tức mà người đó mang tới. Không bình thường cho lắm, ta sợ là có nguy hiểm trong đó!- DG đưa ra lời cảnh báo.
- Vậy thì... Chúng ta âm thầm quan sát là được. Nếu như là người tốt thì nhờ người ta giúp đỡ, còn nếu là kẻ xấu thì chuồn đi là được!- Triệu Hoài trầm ngâm suy nghĩ, nhất thời đưa ra quyết định.
- Dựa vào việc đối phương có thể Ngự khí mà bay, việc phát hiện ra ngươi không phải là việc dễ như trở bàn tay hay sao? Còn muốn quan sát, đó là tự mình tìm đường c·h·ế·t đấy!- DG ra sức khuyên can.
- Ngươi quên rồi à? Khí của ta đâu phải để chưng chơi!- Triệu Hoài lúc này có phần tự phụ mà nói.
- Khí của ngươi, thứ đó thì làm được gì?- Nghe được lời này, DG không khỏi thắc mắc.
- Làm được gì, thì một chút nữa thôi ngươi sẽ biết. Bây giờ thì cứ tin ở ta, chúng ta quan sát đối phương trước đã!- Triệu Hoài tự quyết mà hành động, bắt đầu di chuyển lên đỉnh núi.
Thế là mặc kệ sự cảnh báo của DG, Triệu Hoài tự mình quyết định, xông pha lên đỉnh núi. Đến ngay cả hắn ta cũng không biết vì sao, bản thân nhất định phải làm như vậy. Dường như có một thứ gì đó, đang sai khiến lấy người thiếu niên này. Muốn biết được chân tướng, chỉ có thể tự mình khám phá.
Triệu Hoài vận dụng lấy khí của bản thân, hoàn toàn bao bọc cơ thể lại. Tạo thành một lớp màn chắn xung quanh cơ thể. Che dấu đi hơi thở lẫn sự hiện diện của chính mình. Trong lúc giao đấu với Rắn Cạp Xích trước đây, khi mà mỗi lần dùng đến khí. Dường như yêu thú, đều ra đòn đánh hụt. Ngay lúc đó, hắn ta đã nhận ra điểm bất thường mà khí của bản thân mang tới.
Để nghiệm chứng suy nghĩ cũng như làm rõ khí của chính mình. Triệu Hoài không ngại nguy hiểm, âm thầm tiếp cận đối phương. Nếu an toàn không bị phát hiện, chẳng phải là nói khí của hắn có công dụng che dấu hơi thở hay sao? Việc này, ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của bản thân, hắn tất nhiên là không thể bỏ qua.
Trước mặt Triệu Hoài giờ đây, là một cảnh tượng mà hắn ta ngàn lần cũng không dám nghĩ tới. Một người con gái xinh đẹp, thân hình kiều diễm, từng đường cong trên cơ thể, ẩn hiện trong lớp áo, không khỏi mê hoặc người nhìn. Nhan sắc phải gọi là điên đảo chúng sinh, đỉnh cao của đời người. Khuôn mặt đó, có thể được coi đặc ân của tạo hóa. Không chút khiếm khuyết, thậm chí còn có phần lấn át mọi vật xung quanh. Một cái chớp mắt động môi, đã khiến cho người thiếu niên này, nhìn đến ngẩn người.
Trên tay nàng, là một tấm bản đồ, có chút cũ kĩ. Chỉ thấy, chiếc môi xinh xắn đó nhẹ cử động, âm thanh phát ra có chút ngọt ngào. Nhưng lạnh lùng không kém lại kèm theo đó là sự quyền uy khó mà cưỡng lại.
- Là nơi này sao? Hoả Liên Hoa thực sự sẽ xuất hiện tại đây!- Hồ Nhã cất tiếng, sắc mặt có chút thăng trầm. Nhưng tư thái đó, đúng là khí chất hơn người.
Triệu Hoài bên này, tự mãn không thôi. Cuối cùng hắn ta cũng cảm thấy, quyết định bản thân lên đây là một điều đúng đắn. Người có tâm hồn vừa to vừa tròn thế kia, chắc chắn chính là người tốt. Lần này, thật sự là 'mai mắn' mà.
- Triệu Hoài à, không ổn rồi. Ngươi mau rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt!- DG lên tiếng, kéo hắn ta về lại thực tại.
- Đi đâu chứ? Người tốt thế kia, chúng ta không mau cầu giúp đỡ. Ngươi lại muốn ra rời đi, rốt cuộc là có chuyện gì đây?- Triệu Hoài lên tiếng phàn nàn.
- Ai nói với ngươi, đó là con người? Yêu linh đấy! Còn không mau chạy nhanh, ngươi đây là muốn mất mạng à?- DG cực lực giải thích.
- Yêu linh? Đó lại là cái thứ quái quỷ gì nữa đây? Mà tại sao chúng ta phải chạy, trong khi ở đây rất an toàn?- Triệu Hoài lúc này, thắc mắc hiện rõ trên khuôn mặt.
- Yêu ma sau khi khai thông linh trí, trí tuệ sẽ không thua kém gì con người. Ví dụ về cô gái trước mắt ngươi, đó không phải là người, mà là Yêu Linh hoá hình. Chúng ta hiện tại đánh không lại cô ta đâu, rời đi trước vẫn là hơn!- DG ra sức khuyên nhủ.
- Ngươi nói Yêu Linh là Yêu Linh sao? Ta thấy cô ta so với người thường, cũng đâu khác biệt là bao? Ngươi nói thử xem, làm sao chứng minh đây?- Triệu Hoài bây giờ đã bị con mắt làm mờ lí trí.
- Ngươi nhìn kĩ vào tai cô ta mà xem, không thấy nó nằm ngang à? Lại nhìn vào khí tức trên người đối phương, đâu đâu cũng là yêu khí. Ngươi không thấy rõ hay sao, còn đòi ta chứng minh?- DG ngay lập tức chỉ ra điểm bất thường của cô gái kia.
- DG à, ngươi như vậy là không được đâu. Mặc dù tai cô ta bị tật thật, nhưng ngươi cũng không thể chụp lên đầu đối phương cái gọi là Yêu Linh được. Còn yêu khí trên người, ta thấy cũng rất bình thường mà. Có gì mà khác lạ, biết đâu được đó là thiên phú đặc thù của người ta thì sao? Ngươi sau này bớt kì thị người khác lại đi!- Triệu Hoài ngay lập tức, dạy cho DG một khóa học đạo đức.
- Triệu Hoài ơi là Triệu Hoài, ngươi đã bị sắc đẹp làm lu mờ lí trí. Ngươi của trước đây, sát phạt quyết đoán, không từ thủ đoạn. Nay tại sao lại ngu ngốc đến mức độ này, sự thật rành rành trước mắt mà còn không tin? Ngươi muốn làm thì làm đi, ta không quản tới nữa!- DG bất lực trong lời nói, liền từ bỏ khuyên can.
Đang lúc hai người bọn họ cãi nhau hăng say. Thì ngọn núi lửa trước mắt đã bắt đầu hoạt động, không ngừng trào dâng dung nham nóng hổi lên trên. Mặc dù đã ở phía xa, nhưng Triệu Hoài vẫn cảm nhận được cái nóng khủng khiếp mà nó mang tới.