Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Quá đáng

Chương 13: Quá đáng


Sau một hồi cứ lặp lại y như thế, quật rồi lại ngã. Ý chí bừng bừng của khỉ đột lúc đầu đã bị Triệu Hoài thành công dập tắt. Nó bây giờ đã nằm yên bất động, tưởng chừng đã ngất.

Triệu Hoài bên này, phong độ còn cao, sức khỏe ngời ngời. Xem ra là huấn luyện một tuần trước đây, đối với hắn ta mà nói, giúp ít khá lớn. Thể lực cùng với phản xạ, cũng tăng lên không ít.

- Xem ra là kết thúc rồi, chúng ta đi lãnh thưởng thôi!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài không khỏi hài lòng. Vất vả hồi lâu, cuối cùng cũng có tiền.

Triệu Hoài bước ngang qua người yêu thú. Lúc mà con người ta đứng trên đỉnh vinh quang, cũng chính là lúc lộ ra sơ hở lớn nhất. Đối với hắn ta lần này cũng vậy, biến cố đã xảy ra. Nó chợt mở mắt bừng tỉnh, nhanh tay nắm lấy chân đối phương. Đến lúc bản thân nhận ra mọi chuyện, thì tất cả đã trở nên quá muộn.

- Nguy rồi!

Khỉ đột lập tức đứng dậy, nhấc bổng Triệu Hoài lên. Điên cuồng đập mạnh xuống sàn đấu, nó trút hết tất cả tức giận của bản thân lên người đối thủ. Mỗi lần đập xuống, dư chấn đều lưu lại trên người hắn.

Nhưng mà so với trước đây, những đòn đập của Suy mà nói vẫn là có chút kém xa. Đau thì có đấy, nhưng muốn đánh bại Triệu Hoài hoàn toàn là không thể. Những đòn ấy, cũng xem như là gãi ngứa mà thôi.

( Không ngờ nó còn biết giả c·hết, thông minh thật đấy. Ngươi biết giả c·hết, không lẽ là ta không biết à?) Triệu Hoài sau đó liền không còn bất cứ cử động nào cả, nằm yên mà chịu trận.

Sau khi thấy con mồi bất động, yêu thú hất văng Triệu Hoài ra xa. Đập mạnh vào ngực, sau đó gầm lên một tiếng thật lớn 'Hừ Hua'. Cả đấu trường bắt đầu hò hét, họ không ngờ kết cục còn có thể lật ngược như vậy. Chỉ có Bích Nhi phía trên là lộ ra một chút lo lắng nhưng rất nhanh sự lo lắng đó lại hoàn toàn biến mất.

- Chậc, đòn này của ngươi, còn kém xa cái tên đó. Xem ra là nhân từ không có tác dụng, đành phải nghiêm túc vậy!- Từ trong khói bụi mịt mù đó, có một âm thanh quen thuộc phát ra.

Theo sau đó, là bóng dáng của Triệu Hoài từ từ xuất hiện, tay cầm kim thương. Cái khí thế đó, xem ra đây là muốn nghiêm túc chiến đấu một phen. Nhìn về một màn này, cả đấu trường lại tiếp tục hò reo náo nhiệt. Nhưng mà đấu thủ của chúng ta, nào đâu quan tâm tới. Thứ mà họ quan tâm, chính là trận chiến của riêng bọn họ.

Khỉ đột thấy đối thủ vẫn đứng dậy, liền lập tức như phát điên mà xong tới. Chưa kịp tiếp cận đã bị Triệu Hoài một thương đánh bay. Nhân lúc nó còn choáng, hắn ta lập tức tiếp cận, liên tục ra thương. Mỗi đòn t·ấn c·ông đều chớp nhoáng không thôi, khiến cho yêu thú hoa hết cả mắt. Mặc dù không gây ra sát thương chí mạng nhưng cũng đủ gây ra thương tích. Mỗi một nhát thương đi qua, là một vết xước xuất hiện.

Yêu thú gầm lên một tiếng lớn, Triệu Hoài cũng lùi về xa. Xem ra là cả hai đều muốn tung đòn kết liễu với đối phương. Triệu Hoài hai mắt sắc lạnh, nắm chặt thương trong tay. Khỉ đột hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng gầm lớn,' Hừ Hua'. Tiếng gầm này, quả thật dọa không ít người.

Triệu Hoài dậm chân thật mạnh, lao đến với tốc độ nhanh nhất. Khỉ đột cũng không hề kém cạnh, sau khi hú hét cho đã. Nó cũng điên cuồng lao lên, trực diện đối chiến. Tại giữa sân, người khỉ gặp nhau.

Khỉ đột ra tay t·ấn c·ông trước, tung một đấm thật mạnh. Triệu Hoài dựa vào phản xạ, né nhẹ qua bên trái. Sau đó thì đáp trả một thương, một thương này hướng tim nó mà tới.

Nào ngờ, thương lại bị nó bắt được. Triệu Hoài muốn đem thương thu lại, lại bị đối thủ trực tiếp giật mạnh. Ném lên không trung, sau đó thì khỉ đột lại tung một đấm thật mạnh. Đấm này hắn ta xoay người né được, đấm ấy liền đi thẳng xuống mặt đất. Thế là một lỗ to ngay lập tức xuất hiện trên sàn đấu.

( Mai là ta né kịp, dính quả này thật sự là ốm đòn!) Không thể nghĩ nhiều, Triệu Hoài lợi dụng cơ thể to lớn của yêu thú. Lấy đó làm điểm tựa, bật nhảy lên cao.

Kim thương một lần nữa nằm trong tay, lợi thế đã trở lại. Hắn ta cầm chắc thương, mượn thế của trọng lực. Thông qua mắt của khỉ đột, trực tiếp một đòn xuyên thủng qua đầu của nó.

Máu của yêu thú trực tiếp bắn thẳng lên người Triệu Hoài. Từ đây mà hắn ta giành được chiến thắng. Đứng hiên ngang ở đấy, một tay chỉ lên trời. Tư thế ngạo nghễ mà ăn mừng chiến thắng. Bản thân đứng đó mà tận hưởng tiếng hò reo của mọi người.

- Xin chúc mừng tân binh, là người chiến thắng lần này. Xin mời người tiếp theo!- MC cất tiếng vang, giọng điệu hào hứng không kém. Nhưng rất nhanh, lại có người khác thay thế lấy vị trí của Triệu Hoài. Một vòng tuần hoàn, cứ thế mà diễn ra.

Người sau lên sân, chỉ là không biết là sống hay c·hết. Con người thường chạy theo đồng tiền, để rồi có ngày phải m·ất m·ạng. Nhưng mỗi người đều có góc khuất của riêng mình, và đó cũng là lựa chọn của chính họ.

- Ngươi không phải có ý định tha cho nó sao?- Nhìn về một màn vừa rồi, DG không khỏi thắc mắc.

- Tha cho kẻ có ý định g·iết mình, đó là quyết định ngu ngốc nhất mà ta từng đưa ra. Đi thôi, chúng ta đi lãnh thưởng. Tiền về, tiền về!- Triệu Hoài hớn hở mà nói, khó lòng mà giấu diếm sự vui vẻ của bản thân. Cuối cùng cũng có tiền để tiêu, không vui sao được.

Sau khi nhận tiền thưởng của mình, Triệu Hoài hài lòng không ít. Hiện tại, thì đến gặp Bích Nhi để nhận số tiền còn lại. Sự vui sướng của bản thân liền tăng lên gấp đôi. Nhưng đời mà, nào đâu có dễ như thế.

- Xem biểu hiện của ngươi. Thực lực quả thực là không tệ, thảo nào dám trêu ghẹo Ngô Dung!- Bích Nhi đã chờ sẵn trước cửa, thấy hắn liền buông lời mỉa mai.

- Chị đại, đừng trêu chọc ta nữa. Đặt cược thế nào rồi?- Triệu Hoài mong chờ mà nói, hai mắt còn là phát sáng.

- Ngươi đấy, cứ nghĩ đến tiền. Đây, phần của ngươi đây!- Nói rồi, Bích Nhi chuyển cho Triệu Hoài 1.000 đồng.

- Wa, số tiền này lớn thật đấy. Chị đại à, có lộn ở đâu không vậy?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài như là sốc ngang vậy, không tin vào tai mình. Nhìn về số tiền mà bản thân nhận được, khuôn mặt hắn ta liền lộ ra vẻ bất mãn.

- Phần ngươi chỉ có nhiêu đó, muốn nhiều hơn thì cần có gắng!- Bích Nhi bình thản mà đáp, không chút bận tâm.

( Muốn chia thì ít nhất cũng phải cho ta bốn phần chứ. Đằng này lại...) Triệu Hoài giận lắm nhưng chỉ có thể để trong lòng. Dù sao hiện tại, vẫn là phụ thuộc vào đối phương. Trở mặt, không phải là phương án tốt nhất.

- Vậy, chị đại có thể mua cho ta Urimi tinh luyện hay không?- Triệu Hoài gượng cười, nhỏ giọng mà làm ra bộ dáng đáng thương.

- Ngươi cần thứ đó để làm gì?- Nghe được tên của thứ đồ đó, Bích Nhi liền sinh ra sự hoài nghi.

- Ta cần thứ đó để tu luyện, càng nhiều càng tốt!- Triệu Hoài vẫn là cái dáng vẻ đó, thậm chí còn làm ra biểu cảm đáng yêu nữa. Đúng là kinh tởm mà.

- Để xem đã, nếu như có. Ta sẽ tìm cách đưa cho ngươi. Còn bây giờ thì trở về thôi!

- Vậy thì phải nói cảm ơn với chị đại trước. Chị đại là người vừa đẹp vừa tốt nhất mà ta từng gặp!- Ý đồ đã thành, Triệu Hoài liền nói lời nịnh hót.

Những ngày tiếp theo, Triệu Hoài trở lại với học viện. Bắt đầu tiếp tục với phần học lí thuyết khô khan kia. Do sự cố lần trước với Ngô Dung, tiếng xấu đồn xa. Hộ hoa của cô ta, đều tìm đến hắn để gây sự.

Nói rằng, vì nàng mà tìm một cái công đạo. Phải t·rừng t·rị loại người bại hoại như hắn. Để trả thù cho nữ thần của họ. Hôm nào cũng đến trước cửa, tìm Triệu Hoài để trả thù. Nhưng kết quả ấy mà, thật là thất vọng.

- Tên khốn nạn kia, mau ra chịu c·hết!

- Phải dạy dỗ cho hắn một bài học mới được!

- Dám làm ô uế nữ thần, lại không dám chịu tội! Tên khốn kiếp!

Những lời mắng nhiếc, ngày nào cũng có.

Nhưng mỗi lần như thế, Triệu Hoài đều tìm được đường thoát thân, cho đến nay bọn họ vẫn là không làm được gì. Hắn cứ thế nhởn nhơ mà sống, mặc kệ sự đời.

Trong học viện vẫn có quy tắc của nó. Nghiêm cấm các hành vi h·ành h·ung đồng học, muốn t·rừng t·rị Triệu Hoài. Không phải là không có cách. Thật ra học viện vẫn cho phép học viên giao lưu võ thuật, rèn luyện bản thân.

Bọn họ muốn Triệu Hoài chấp nhận thách đấu, từ đó mà dạy dỗ hắn ta. Nhưng đến cái bóng của tên đó còn tìm không được, lấy gì mà đấu. Phục kích trước cửa, là điều hoàn toàn vô ích.

Hôm nay vẫn như thường lệ, đám người kia tìm đến. Vẫn là cách cũ, đứng chặn trước cửa. Chờ đợi trong vô vọng, quả thật là kiên trì mà. Chuyện này, đã diễn ra hơn một tuần, mọi người đều quá quen với nó rồi.

- Đám người kia lại tìm đến ngươi để gây sự nữa kìa. Đúng là ngu ngốc thật mà!- Thanh Đạt nhìn về một màn này, nhịn không nổi mà buông lời mỉa mai.

- Ta thật sự là sợ. Không phải vì họ đông, mà là vì họ không có não. Sợ nhất bọn này!- Triệu Hoài cũng không kém, b·iểu t·ình còn có phần chê bai.

- Đúng thật, cứ đứng chờ trước cửa trong vô vọng thế này. Mà vẫn làm được, thì thật sự là không có não. Ngươi không định giải quyết sao?- Thanh Đạt nói với đối phương, ánh mắt còn lộ ra một chút tò mò.

- Cảm giác luôn có người chờ đợi, ngươi không hiểu được đâu!- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, không chút bận tâm.

- Lời như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra. Ta ngàn lần bội phục!

- Quá khen, quá khen!

Tiếng reng vang lên, giờ học kết thúc. Học viên trong lớp cũng bước dần ra cửa. Đám người kia thấy vậy, liền vội trở nên nghiêm túc. Đây là thời gian tốt nhất để bắt Triệu Hoài, thì làm sao mà bỏ qua cho được.

- Đứng thẳng lên, hắn ta sắp ra rồi!- Tên chỉ huy nói, giọng điệu hùng hồn không ít.

- Anh em vào vị trí, lần này nhất định phải bắt được đối phương!

Bọn họ bày ra một cái thiên la địa võng, nhằm tóm gọn Triệu Hoài. Mà không biết rằng, lúc này hắn ta đã hoà mình vào đám đông. Âm thầm mà chuồn đi mất, không để lại một chút dấu vết gì.

- Cứ ở đó mà chờ, chờ cho tới c·hết cũng được!- Triệu Hoài mỉm cười nham nhở, còn không quên nói lời cổ vũ kẻ địch.

Chương 13: Quá đáng