Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 135: Hai bên tranh chấp
Hồ Nhã đối mặt Ngư Minh Côn, không hề yếu thế. Thậm chí khí tức toả ra trên người, mạnh mẽ bội phần. Lần này trở lại, mục chính vẫn là Hoả Liên Hoa. Bảo vật xuất thế, chỉ dành cho kẻ mạnh.
- Con hồ ly nhà ngươi, đã bị ta đánh bại một lần. Vậy mà còn dám mạnh miệng như vậy, đúng là không s·ợ c·hết mà!- Ngư Minh Côn lớn tiếng mà nói.
- Nói nhiều như thế làm gì? Tiếp chiêu!- Hồ Nhã ngay lập tức, hiện ra chân thân của mình.
Hai bên không tiếp tục nhiều lời nữa, trực tiếp giao chiến. Hồ Nhã có được sự hỗ trợ của bản thể, yêu hồ sáu đuôi. Mỗi một đòn công kích đánh xuống, uy lực đều là kinh người. Khiến cho dung nham phía dưới, chấn động không thôi.
Ngư Minh Côn dựa vào lớp da dày của bản thân lại cộng vào địa hình nơi đây. Không hề kém cạnh thậm chí còn chiếm phần hơn. Chẳng cần tốn sức, đã có thể đánh tay đôi với kẻ địch. Nó ngậm một miệng lớn dung nham, liền phun mạnh về đối thủ.
Trước đòn t·ấn c·ông của đối phương. Hồ Nhã ngay lập tức, dùng bản thể bảo vệ lấy bản thân, nên mới có thể không chút thương tổn. Sau đó thì thuận thế mà phản công, sáu đuôi cùng lúc đánh xuống. Sức mạnh ấy là không thể xem thường.
Ngay cả Ngư Minh Côn, cũng phải ẩn mình dưới dòng dung nham nóng chảy kia. Mới tránh được một đòn, nếu không thì cho dù có lớp da dày đi chăng nữa, b·ị t·hương là điều không thể tránh khỏi. Dù sao bây giờ cũng là thời khắc quan trọng, né được thì hơn.
Hồ Nhã đưa mắt nhìn tới, tìm kiếm lấy tung tích đối thủ. Lại không ngừng từ trên cao t·ấn c·ông xuống, mỗi một chưởng xuất ra, khí tức trong đó là không hề nhỏ. Cảnh vật phía dưới càng thêm phần hoang tàn. Cô ta làm như vậy, chính là muốn ép kẻ địch phải tự mình hiện thân.
Bỗng chốc, lớp mặt của dung nham phía dưới, đã bị cô ta đánh đến mức chấn động. Nhưng không tài nào ép được Ngư Minh Côn xuất đầu lộ diện. Thấy cách này không phải là cách hay, Hồ Nhã đã dừng tay mà chuyển sang tư thế quan sát.
Tất cả những chuyển động xung quanh, từ những gợn sóng lớn cho đến sự đi chuyển nhẹ nhàng nhất có thể, đều không sao thoát khỏi tầm mắt của Hồ Nhã. Nhưng thứ mà cô ta muốn thấy nhất, lại không sao xuất hiện.
Hồ Nhã ngay lập tức chớp lấy thời cơ này, dùng tốc độ nhanh nhất có thể. Bay thẳng tới Hoả Liên Hoa, ý định hái nó. Nếu đối phương đã không chịu lộ diện, chi bằng c·ướp lấy bảo vật rồi sau đó rời đi. Đó so với việc đánh bán sống bán c·hết với đối thủ, không phải là chuyện nên làm hay sao.
Mắt thấy tay đã sắp chạm tới, nào ngờ từ xa xuất hiện một q·uả c·ầu l·ửa bắn đến. Ép cho Hồ Nhã phải tránh sang một bên, không tài nào tiếp cận Hoả Liên Hoa được nữa. Ngư Minh Côn cứ như thế, bắn liên tiếp những q·uả c·ầu l·ửa, t·ấn c·ông đối thủ liên hồi.
Hồ Nhã phải dùng đến khí tức hoá bản thể, mới có thể bảo vệ được bản thân trước sự t·ấn c·ông dồn dập của đối phương. Nếu không, e là thương thế trên người. Không m·ất m·ạng thì cũng trọng thương khó mà chữa khỏi.
Trước tình hình này, Hồ Nhã không ngừng di chuyển, tránh lấy công kích của kẻ địch. Cô ta cũng không hề kém cạnh, liên tục ra đòn đánh trả từ xa. Trận chiến của hai bên, cứ thế mà trở nên căng thẳng không thôi.
Triệu Hoài bên này, đã bắt đầu hành động. Hắn dựa vào khí của bản thân, âm thầm quan sát một bên, từ từ tiến lên. Dù sao muốn tiếp cận Hoả Liên Hoa trước mặt Yêu Linh cường đại như thế, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
- Nhìn tốc độ này của ngươi, thật sự là chẳng buồn nói tới. Nói không chừng đến lúc Hoả Liên Hoa bị người ta hái đi, e là ngươi còn chưa đi được bao xa!- DG một bên nói lời chế giễu.
- Gấp gì chứ! Nó còn chưa nở nữa là, thì ta cần gì phải nhanh? Dù sao món đồ đó, có đến lượt ta quái đâu mà cần phải liều mạng tranh c·ướp!- Triệu Hoài bây giờ, đang bò trườn dưới đất. Nhích từng chút một, dáng vẻ trông đáng thương vô cùng.
- Hazz, ta đúng là nói không lại ngươi mà...
Giữa sự yên bình đến từ vị trí của Triệu Hoài, đối lập với nó là trận chiến của hai Yêu Linh trước mắt. Đôi bên giao chiến, trời long đất lở. Khung cảnh đó mười phần náo nhiệt, ồn ào không thôi.
Hồ Nhã di chuyển nhanh lẹ, t·ấn c·ông chớp nhoáng. Có điều những chiêu thức nhỏ đó, không sao gây nên tổn hại đến kẻ địch. Còn nếu như sử dụng đến chiêu thức lớn, lại bị đối phương nhẹ nhàng né tránh. Trận chiến này đối với cô ta mà nói hoàn toàn là bất lợi.
Ngư Minh Côn mặc dù thể hình to lớn, nhưng nó không phải là tấm bia, tùy người đấm đá. Dựa nào địa hình nơi đây, thoát ẩn thoát hiện mà t·ấn c·ông kẻ thù. Bù vào phần chênh lệch thực lực một cấp nhỏ kia.
Giữa lúc hai bên giao chiến, Hoả Liên Hoa đã thật sự nở rộ. Chỉ thấy, những cánh sen xoè rộng, xinh đẹp vô cùng. Khí tức hoả thuộc tính từ trên người nó phát ra, phải nói là cực kỳ nồng đậm. Nhẹ hít lấy một hơi, đã cảm thấy nóng ran cả người.
Lúc này, trận chiến mới thực sự thêm phần gay cấn. Không những tốc độ ra đòn, lực công kích cũng theo đó mà tăng mạnh bội phần. Cả hai chỉ cần lơ là một chút, liền có thể mất đi cơ hội tẩy luyện huyết mạch của bản thân. Chuyện đó với họ mà nói, là cực kỳ quan trọng. Dù có ra sao, nhất định phải đoạt cho bằng được Hoả Liên Hoa.
Trái ngược với hai Yêu Linh, Triệu Hoài vẫn cứ là ung dung từ tốn mà di chuyển. Thứ đó đối với hắn ta mà nói, là vật ngoài tầm tay. Có lấy được hay không, cũng không đến lượt bản thân sử dụng. Âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ là được.
Hai bên giao chiến ngày càng ác liệt, Ngư Minh Côn liên tục bắn ra những q·uả c·ầu l·ửa. Uy lực mà nó mang tới, là vô cùng khủng kh·iếp. Cứ như thế mà tàn phá đi không ít, cảnh vật xung quanh.
Dưới sự t·ấn c·ông dồn dập của đối phương, Hồ Nhã chỉ có thể một đường tránh né. Đã đến lúc, nàng phải dùng đến cánh thức mà Triệu Hoài đã nói trước kia. Chỉ thấy, cô ta không ngừng di chuyển tiếp cận kẻ địch.
Ngư Minh Côn thấy thế, càng thêm phần t·ấn c·ông dữ dội. Miệng liên tục há rộng, bắn ra những q·uả c·ầu l·ửa. Hồ Nhã ngay lập tức, chớp lấy thời cơ này. Dùng tốc độ nhanh nhất, ném vào miệng đối phương một quả cầu nhỏ. Đây là Phích lịch hoả pháo phiên bản đặc biệt, chứa đầy nọc rắn trong đó.
Chỉ nghe một âm thanh 'ầm' phát ra cực lớn, miệng của Ngư Minh Côn b·ốc k·hói không ngừng. Cái cảm giác mà khi trúng độc của Rắn Cạp Xích mang tới, ban đầu chỉ là đau đớn bình thường. Sau đó thì những cơn nhức đến tê người không ngừng h·ành h·ạ lấy bản thân. Tiếp theo đó mới thực sự đáng sợ, ảo giác liên tục xuất hiện. Khiến cho con người ta rơi vào những ảo cảnh ghê rợn nhất, khơi dậy sự hãi trong lòng mỗi người. Đến lúc đó, kẻ bị trúng độc mới thực sự mười phần thống khổ. Nhưng đối với Ngư Minh Côn mà nói, thứ này cùng lắm là so với thuốc tê, thậm chí còn có phần yếu hơn.
- Con hồ ly c·hết tiệt nhà ngươi, chịu c·hết đi!- Ngư Minh Côn tức giận hét lớn, âm thanh theo đó vang vọng một vùng trời.
Ngay lập tức, nó há to miệng mình, tập trung năng lượng vào đó. Tạo thành một quả cầu khổng lổ, bắn thẳng vào kẻ địch. Chiêu thức này tốc độ cực nhanh nếu không phải là vì Hồ Nhã kịp thời né tránh. Thì e là mạng phải mất hơn nửa. Chưa kịp định thần, Ngư Minh Côn đã tự mình lao tới. Một đuôi quật mạnh, đem đối phương đánh đến mức trọng thương.