Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 137: Cứ thế rời đi

Chương 137: Cứ thế rời đi


Thế là, hai bên không nhiều lời nữa, trực tiếp giao chiến. Ngư Minh Côn liên tiếp t·ấn c·ông đối phương, những q·uả c·ầu l·ửa cứ thế mà bắn tới. Những nơi bị nó đánh trúng, khung cảnh hoang tàn đi không ít.

Hồ Nhã trải qua hai lần giao chiến trước đây, cơ thể đã b·ị t·hương không ít. Bây giờ cũng chỉ có thể, hiện ra chân thân, miễn cưỡng giao đấu một phen. Tình hình đối với cô ta mà nói, là cực kỳ bất lợi, thua thiệt đủ đường.

Triệu Hoài thì hay rồi, sau khi bị dư chấn của q·uả c·ầu l·ửa đánh bay. Hắn ta bây giờ, chân mắc kẹt trên cây, cả người lộn ngược mà đung đưa theo ngọn gió. Tình thế, phải nói là đáng thương vô cùng.

- Sao dạo này, ta cảm thấy bản thân xui xẻo quá vậy? Bị người đánh lén thì không nói, vứt tới đảo hoang thì không bàn. Bị yêu thú t·ấn c·ông thì chưa đủ, còn phải trở thành nô bộc cho người ta. Đã vậy, đi trộm đồ còn bị bỏng hết cả tay. Bây giờ thì hay rồi, tình cảnh cũng không khá khẩm hơn là mấy. Thậm chí, m·ất m·ạng lúc nào còn không hay nữa kìa!- Triệu Hoài một hơi cảm thán, khuôn mặt ưu sầu không thôi.

- Chắc là do ngươi ăn ở thế nào? Nên vận xui mới bám thân, khổ nạn cứ thế mà ập đến. Ngươi sau này, vẫn là hành thiện tích đức thì hơn. Biết đâu, mai mắn kéo tới thì sao?- DG một bên, khuyên nhủ hết lời.

- Ngươi nói như thế mà nghe được. Tâm ta trong như nước, sáng như gương. Tính tình hòa nhã, thân thiện vô cùng. Là người mà ai ai cũng yêu mến, hết lời khen ngợi. Ngươi nói xem, có ai được như ta không?- Lời này nói ra, Triệu Hoài nhịn không được mà còn phải tự mình bật cười.

- Xem ngươi kìa, lời như vậy mà cũng dám nói ra. Ta thật sự là chịu thua luôn ấy!- DG bất lực trước mức độ mặt dày của hắn ta.

- Quá khen, quá khen. Chuyện nhỏ ấy mà, không cần bận tâm làm gì. Trước mắt, vẫn là tìm chỗ trốn trước đã. Nếu không mai ăn phải một q·uả c·ầu l·ửa kia, e là c·hết không toàn thây!-Triệu Hoài xoay mình thoát thân, ẩn người vào trong khu rừng. Che dấu đi bản thân, không để lại chút dấu vết nào cả.

Hồ Nhã đối chiến Ngư Minh Côn, cho dù đã sử dụng đến chân thân. Cũng khó lòng mà trụ nổi, kẻ địch không ngừng t·ấn c·ông mạnh mẽ. Lại thêm vào v·ết t·hương trên người, ép cho cô ta phải rơi vào thế yếu.

Ngư Minh Côn thấy mình chiếm được lợi thế, càng điên cuồng ra sức t·ấn c·ông. Chỉ thấy trên bầu trời, toàn là những q·uả c·ầu l·ửa do nó bắn ra. Hoang đảo cũng vì thế, hoang tàn hơn nữa. Cây cối xung quanh, đa phần đều đã bị đốt cháy.

Trận chiến này, Ngư Minh Côn càng thêm phần thể hiện sức mạnh của bản thân. Chỉ có như vậy, mới có thể đoạt được bảo vật về tay. Dù sao thứ có thể tẩy luyện huyết mạch, không phải nơi đâu cũng có thể gặp. Trước đây đã từng tồn tại không ít, những cuộc đấu như thế này diễn ra.

Dưới mưa tên bão đ·ạ·n đó, thân ảnh của Hồ Nhã nhẹ nhàng di chuyển lướt qua tất cả. Những đòn đánh tới, đều được nàng xoay người mà tránh. Cứ như chim yến, bay lượn giữa mùa xuân. Không ai có thể làm hại tới được, nhưng cách này cũng không phải là cách hay. Nếu còn tiếp tục kéo dài, m·ất m·ạng trong tay đối phương là điều khó mà tránh khỏi.

Hồ Nhã ngay lập tức, đánh trả một đòn. Một tay nhấc nhẹ, giữa không trung đã xuất hiện vết chém mà tới. Hướng thẳng vào kẻ địch trước mắt, uy lực là không hề nhỏ. Tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đánh thẳng vào người đối thủ.

Một đòn này, không sao xuyên qua được lớp da dày của Ngư Minh Côn. Gãi ngứa còn không đủ nữa là, thì lấy gì làm b·ị t·hương được nó. Nhưng đó không phải là mục đích chính mà Hồ Nhã ra đòn.

Đến khi lớp khói tan đi, lại không thấy bóng dáng của đối phương ở đâu. Ngư Minh Côn lúc này mới thật sự biết rằng bản thân đã bị đối phương lừa. Đó rõ ràng chỉ là hoả mù, để cô ta thoát thân.

Sau khi đánh ra đòn đó, Hồ Nhã đã ngay lập tức. Dùng tốc độ nhanh nhất mà rời đi, dù sao có giao chiến tiếp đi chăng nữa. Lợi ích là hoàn toàn không có, thậm chí còn có khả năng mất đi Hoả Liên Hoa. Không phải là những gì bản thân đã bỏ ra trước đó, điều là công cốc hay sao?

- Con hồ ly c·hết tiệt kia, dám lừa ta!- Ngư Minh Côn giận dữ hét lớn, ngay lập tức truy cùng đuổi tận kẻ địch. Thân thể to lớn đó, lả lướt như bay, di chuyển không chút chậm chạp. Chớp mắt, nó đã biến mất không thấy tung tích.

Hoang đảo bây giờ, thật sự là đúng với chữ 'hoang'. Hơn nữa hòn đảo, đã hoang tàn đến mức cây cỏ c·hết hết, một màu xơ xác. Lửa cháy nghi ngút, thú rừng cứ thế mà chạy loạn khắp nơi. Khung cảnh phải nói là sinh linh lầm than.

- Cuối cùng cũng đi rồi sao? Nếu còn đánh tiếp, e là nơi đây tất cả đều bị hủy diệt dưới sức mạnh của bọn họ!- Triệu Hoài xuất hiện từ đ·ống đ·ổ n·át đó, một hơi thở dài. Ánh mắt đúng là có chút ưu sầu.

Rồi Triệu Hoài há cái miệng thật to của mình mà cắn lấy chiếc đùi gà nướng trong tay. Đây là do trong trận chiến vừa nãy, thứ này vô tình bay thẳng vào người hắn ta. Lộc ăn từ trên trời rơi xuống, làm sao mà bỏ lỡ cho được.

- Ngon thật đấy!- Triệu Hoài một lời cảm thán.

- Ngươi thật sự là vẫn còn tâm trạng ăn uống?- DG nhìn về cảnh này, không khỏi ngao ngán.

- Thì sao? Ta bây giờ còn có thể làm được gì? Không c·hết đã là mai lắm rồi, ngươi còn đòi hỏi gì ở ta?- Triệu Hoài thản nhiên mà nói, không chút bận tâm chuyện đời.

- Vậy chúng ta... Làm sao thoát khỏi nơi đây?

- Vốn dĩ còn muốn nhờ con hồ ly đó giúp ta trở về đất liền. Không ngờ tới, cô ta vậy mà còn chạy nhanh hơn cả ta. Chuyện này, e là còn phải mất thời gian dài dài rồi đây!- Triệu Hoài lắc nhẹ cái đầu, quay người về sau thì không khỏi hết hồn.

Hồ Nhã vậy mà, không biết từ đâu lại xuất hiện ngay phía sau hắn. Ánh mắt ấy, đúng là có chút doạ người. Triệu Hoài đã không tự chủ, mà tự mình quỳ xuống dưới chân đối phương. Làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, nhằm cứu lấy bản thân một mạng.

- Eee, sao cô lại ở đây?- Triệu Hoài niềm nở mà nói, giả tạo không ít.

- Ngươi... Hình như đang nói xấu ta thì phải? Có đúng vậy không?- Hồ Nhã nhẹ cất tiếng, lời đó nói ra giống như lưỡi dao sắc bén mà cứa vào tim hắn ta.

- Người xinh đẹp như hoa, tính tình hiền dịu. Ta khen còn không hết, lấy đâu ra lời để nói xấu được chứ?- Triệu Hoài phản ứng nhanh nhẹn, nói ra lời nịnh nọt đối phương.( Sao con hồ ly này vẫn còn ở đây vậy, ta đã chính mắt nhìn thấy cô ta rời đi rồi mà?)

- Vậy sao?- Hồ Nhã khẽ động môi, thanh âm có chút lạnh lùng.

- Thật, 100%! Ta nào đâu dám lừa cô!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, hùng hồn không ít.

Thật ra, cái mà Triệu Hoài nhìn thấy, đó chỉ là phân thân do khí của Hồ Nhã tạo thành. Nhằm lừa gạt Ngư Minh Côn đuổi theo, còn bản thân thì nán lại nơi đây. Từ đó mà tránh được sự t·ruy s·át của đối phương.

- Con cá c·hết tiệt đó, đợi ta hấp thụ Hoả Liên Hoa xong. Nhất định sẽ tìm nó, trả lại thù này!- Hồ Nhã nhìn về phía xa, có phần kiên định.

Triệu Hoài bây giờ, không dám phát ra tiếng động. Âm thầm từng bước, mà lùi người về sau, ý định bỏ trốn. Dù sao hiện tại, cô ta đối với hắn ta mà nói, là sự nguy hiểm cực kỳ lớn.

- Ngươi... Đây là muốn đi đâu?- Hồ Nhã nhận ra điểm bất thường, không khỏi nghi hoặc.

- Đi đâu? Nào có đi đâu! Ta vẫn là ở đây, nghe lấy sự phân phó của người!- Triệu Hoài gượng cười mà nói.

Chương 137: Cứ thế rời đi