Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 149: Cảnh Hoà
Nào ngờ, chưa được bước nào, cái áp lực đó đã không ngừng tăng lên. Đến mức, bọn họ đã không tự chủ mà quỳ xuống. Hơi thở nặng trĩu, cả người đều bị đè nén. Vốn dĩ còn muốn nhân lúc thầy Nghiêm phân tâm mà rời khỏi nơi đây. Nào đâu ngờ tới, đối phương vậy mà không một chút lơ là.
- Hai tên các em, nghĩ cũng hay thật đấy. Muốn chạy, nào đâu dễ đến như vậy!- Thầy Nghiêm lạnh giọng mà nói, đúng là có chút đáng sợ trong đó. Da gà của đối phương, đã không tự chủ mà nổi lên.
- Hai người các ngươi, đúng là sống thì hại người, c·hết thì hại bạn mà!- Văn Thành hét lớn, trút xuống toàn bộ sự tức giận.
Từ trong người lấy ra một viên Dưỡng Nguyên, ngay lập tức để đối phương sử dụng. Cộng thêm việc thầy Nghiêm vận khí giúp Cảnh Hoà điều chỉnh lại cơ thể. Những v·ết t·hương trước đó, cũng dần dần hồi phục. Sắc mặt của hắn ta cũng vì thế mà trở nên hồng hào đôi phần.
Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, nhìn thấy thời cơ đã đến. Một lần nữa, muốn nhanh chóng chuồn khỏi nơi đây. Tránh cho tai hoạ ập xuống, đến lúc đó mới chạy thì đã quá muộn. Lần này đổi lại rút kinh nghiệm từ lần trước, không âm thầm nữa, mà là dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp rời đi.
- Trật tự đi! Hai người các em đúng là cực phẩm trong cực phẩm mà! Trên trần đời này, chắc không ai bằng được hai đứa đâu!- Thầy Nghiêm lắc đầu ngao ngán, khuôn mặt ưu sầu thấy rõ.
Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, sau khi gây ra hoạ lớn. Muốn nhân cơ hội không ai chú ý đến, âm thầm chuồn đi. Nào ngờ, những hành động này của họ, không sao thoát khỏi ánh mắt của thầy Nghiêm. Theo đó là một trận quát mắng của Văn Thành, khiến cho hai người bọn họ rút vào một chỗ, yên lặng thinh thích mà nghe chửi.
Chớp mắt, bọn họ đã đặt một chân lên cửa sổ, chỉ cần đem chân còn lại bật nhảy là có thể thoát khỏi nơi đây. Thiên đường hay địa ngục, cách nhau chỉ có một cánh cửa. Nhưng cuộc sống mà, nào đâu đơn giản như thế.
- Đừng nhiều lời nữa, đứng sang một bên đi. Nếu Cảnh Hoà có chuyện gì, thì thầy sẽ hỏi tội hai người các em!- Thầy Nghiêm gằn giọng mà nói, nhưng không quên ra sức chữa trị cho đối phương.
- Không lẽ chỉ vì hắn ta là cháu viện trưởng, thì có thể rửa sạch tội danh biến thái à? Các ngươi làm như vậy, có cảm thấy hổ thẹn với chức vị mà mình đang mang không?- Triệu Hoài nói lời âm trá, khuôn mặt đó thật sự là gợi đòn mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chạy gì chứ? Bọn em thấy nơi đây không còn việc của mình. Nên là muốn rời đi trước ấy mà, tránh làm phiền đến thầy!- Triệu Hoài gượng cười mà nói, nhưng khuôn mặt đó đâu đâu cũng là nhăn nhó.
- Hai thằng nhóc các em nói nghe hay ý nhỉ? Nào là công tư phân minh, diệt trừ cái ác. Vậy, đối với kẻ ra tay đánh người, thì nên xử lí sao đây?- Giọng nói của thầy Nghiêm, trầm ngâm không thôi. Điều này làm cho đối phương không khỏi sợ hãi.
- Tất nhiên là khen thưởng rồi! Có công bắt trộm, bảo vệ trị an. Nâng cao tinh thần làm việc tốt của mọi người, là hành vi đáng để học tập. Chuyện này làm sao mà phạt cho được, đúng không hả thầy?- Thanh Đạt nhanh nhảo mà đáp, đổi trắng thay đen. Làm cho hành vi của bản thân, từ sai trở thành đúng.
Chỉ thấy, Triệu Hoài dùng tay ra hiệu. Hai người ngay lập tức hành động, dùng khí làm nguồn năng lượng. Bức phá tốc độ, hướng thẳng đến cửa sổ mà chạy. Thành hay bại, đều nằm trong một khoảnh khắc.
( Hai cái thằng nhóc này, muốn trốn tránh trách nhiệm à? Sau đó thì đẩy qua người ta, biến ta trở thành ma c·hết thay. Cái tâm tư ấy, cũng ác độc quá rồi đấy!) Thầy Nghiêm ánh mắt sắc lạnh mà nhìn về bọn họ, dáng vẻ đó đúng là dọa người mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứng trước hai con người vô sỉ này, thầy Nghiêm cũng không biết nói gì hơn. Ngàn lần không ngờ tới, da mặt của đối phương so với mặt đường mà nói. Còn dày hơn mấy lớp, khó mà xuyên thủng cho được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái cảm giác mà từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục đó. Khó ai mà chấp nhận cho được, hai người bọn họ cũng như thế, vẫn tiếp tục mà chày cối. Gia khí lên bản thân, miễn cưỡng mà bước tiếp.
Chương 149: Cảnh Hoà
Nếu để cho hai con chuột nhắt đó dễ dàng rời khỏi nơi đây như thế. Thì uy danh của thầy Nghiêm, biết để ở đâu. Mắt thấy, một uy lực vô hình cực lớn, ghì chặt lên cơ thể bọn họ. Không sao nhúc nhích cho được, nói chi đến di chuyển.
Thầy Nghiêm chậm rãi, bước từng bước nhẹ, nhưng tâm tư thì vô cùng nặng nề. Hướng thẳng tới hai người đối phương, một đường tiến đến. Bầu không khí cũng vì lẽ đó, âm trầm đến đáng sợ.
- Vậy thì... Phải xem kẻ b·ị đ·ánh là ai? Nếu là tên biến thái người người khinh bỉ, thì đánh là đáng. Còn nếu như là người vô tội, thì phải trừng phạt thật nặng. Em nói như vậy, có đúng không hả thầy?- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, hắn ta đang cố gắng làm dịu đi bầu không khí phần nào.
- Lời như vậy mà hai người các ngươi còn nói ra cho được. Đúng là trên đời này, hạng người gì cũng có mà!- Văn Thành bức xúc mà nói, ánh mắt chứa đầy tức giận. Khi không phải cùng đối phương gánh hoạ, không tức c·hết mới là lạ.
- Quá khen, quá khen! Ngươi cứ khen bọn ta như thế, thật sự là ngại quá đi mất!- Triệu Hoài niềm nở mà nói, dáng vẻ bày ra là vô cùng khách sáo.
- Đúng vậy, bọn ta là những người khiêm tốn, thật thà nhất trong cái học viện này. Tiếng lành đồn xa, ai ai mà không biết cơ chứ!- Thanh Đạt nói lời thêm vào, đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà.
- Hèn gì chứ? Đây là nhìn rõ thời thế, biết tiến biết lùi!- Thanh Đạt cười khổ mà đáp.
- Tốt nhất là thưởng cho mỗi người bọn em mấy viên đá Cảm Tri xài chơi. Sau đó thì tuyên dương trước học viện. Trở thành tấm gương tốt, để người người học theo!- Triệu Hoài liền thuận thế mà tiếp lời. Nhằm nâng hành động của bản thân lên một tầm cao mới.
- Vậy, xét theo tội trạng của hai em hiện tại. Nên xử phạt như thế nào, mới được coi là thích đáng đây!- Thầy Nghiêm dừng bước, mặt đối mặt với hai người bọn họ. Ánh mắt đó mười phần sắc bén, dáng vẻ uy nghiêm không thôi. Cái cảm giác mà nó mang tới cho đối phương, áp lực muôn phần, khó mà thở cho nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Uy áp đó, cứ gì chặt lên hai người bọn họ. Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt của hiện tại, đã không thể làm gì hơn. Chỉ còn cách, đứng im chịu trận. Muốn di chuyển còn khó, huống chi là bỏ chạy. Kiểu này e là, tương lai sáng lạng lắm đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đúng vậy, chuyện nào ra chuyện đó. Công tư phân minh mới là việc mà phòng Kỉ Luật nên làm. Đừng có vì cái gọi là quyền thế mà sợ sệt, bao che cái xấu. Đến lúc đó, còn gì là danh tiếng của học viện nữa!- Thanh Đạt một bên, nhanh chóng hùa theo Triệu Hoài. Đây là muốn rửa sạch tội danh của bản thân, đem chính mình trở thành kẻ vô tội.
Mắt thấy, còn tiếp tục dây dưa kéo dài với hai người bọn họ. Lợi ích thì hoàn toàn không có, nhưng tức giận thì càng thêm phần nhiều. Thầy Nghiêm cũng chỉ có tiếp, tiếp tục ra sức cứu chữa Cảnh Hoà. Nếu để hắn ta có chuyện ở đây, thì bất kể là ai cũng đừng hòng yên ổn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.