Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Chấp nhận khiêu chiến

Chương 14: Chấp nhận khiêu chiến


Sau khi trốn thoát khỏi đó, Triệu Hoài cho bọn họ đứng chờ, còn bản thân thì thảnh thơi đi ăn. Dẫu sao chuyện ác, hắn ta làm ra cũng không ít. Tại nhà ăn, Triệu Hoài mặt dày mà ngồi đối diện Nhược Tuyết. Thấy đối phương, sắc mặt Bích Hạ liền có phần không vui.

- Ta nhớ không lầm, ước hẹn một tuần đã qua thì phải. Không biết ngươi vì lí do gì mà xuất hiện tại đây!- Bích Hạ phàn nàn mà nói, thái độ còn là có chút khinh miệt.

- Tiểu tiết ấy mà, không cần quan tâm!- Triệu Hoài cười cười mà đáp, không chút bận tâm.

- Ngươi không sợ đám người kia tìm đến đây để gây phiền phức à?- Bích Hạ liền tìm cách đuổi khéo, nhưng đối với hắn ta là hoàn toàn vô dụng.

- Yên tâm, đám người đó giờ vẫn còn đợi trước cửa lớp. Dễ gì mà tìm tới đây!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, vẫn là tiếp tục thưởng thức bữa ăn.

- Thương thế đã lành?- Nhược Tuyết bất ngờ lên tiếng, sắc mặt còn lộ ra một chút quan tâm.

- Đã lành, hiện tại rất tốt. Có thể đánh một lúc ba bò chín trâu!- Triệu Hoài nói lời khoe mẽ, còn tiện thể mà khoe cơ bắp của mình.

- Khoác lác, tiếp tục khoác lác đi. Đợi đến lúc bọn họ tìm đến. Xem ngươi có khoác lác được nữa không?- Bích Hạ thấy thế, liền buông lời chế giễu.

- Ngươi định xử lí thế nào?- Nhược Tuyết nhìn về đối phương, ân cần mà hỏi.

- Việc này cứ từ từ. Không có việc gì phải gấp. Lợi ích đủ lớn ta sẽ ra tay!- Triệu Hoài nhẹ cười mà đáp, còn làm ra bộ dáng có phần thần bí nữa chứ.

- Lợi ích, ngươi còn muốn lợi ích từ tay họ? Bọn họ tới rồi kìa, ta thật muốn xem ngươi giải quyết như thế nào?- Bích Hạ nói lời cảnh báo, trên miệng còn lộ ra nụ cười đắc ý.

Một đám người từ cửa bước vào, dáng vẻ còn là có chút nóng giận. Xem ra là bọn họ tìm kiếm trên lớp không thấy, đã bắt đầu tìm kiếm ở những nơi khác. Đây là rõ là quyết tâm phải bắt Triệu Hoài cho bằng được. Bích Hạ nhìn lại, bóng dáng hắn ta biến mất từ bao giờ, không thấy tăm hơi.

- Ta thật sự là nể phục hắn, một phút trước còn mạnh miệng, một phút sau liền biến mất. Điều này, không phải ai cũng làm được!- Trước tình hình này, Bích Hạ còn không quên buông lời chế giễu.

Mà Triệu Hoài của lúc này, đã và đang trên đường về kí túc xá. Trên mặt còn lộ ra nụ cười đắc ý, hắn sớm đã lựa vào lối sau, một đường chạy trốn. Nhìn về một màn vừa rồi của bản thân, không khỏi hài lòng.

- Các người muốn bắt được ta. Thật là không tự lượng sức mình mà!- Triệu Hoài nói lời chế giễu, nào đâu có biết còn có sự tình hấp dẫn hơn đang chờ đợi hắn ta.

Bọn họ lần này thông minh hơn, chia làm hai nơi tìm kiếm. Một đám thì đến nhà ăn tìm người, một đám thì phục kích trước kí túc xá. Quả thật là kiên trì. Cuối cùng thì trời không phụ lòng người. Bóng dáng của Triệu Hoài đã xuất hiện, bọn họ nhìn thấy hắn. Phải nói là vui mừng khôn xiết, khó mà nói rõ thành lời.

- Anh Khang Minh- học viên năm 3, cũng là người dẫn đầu- Hắn ta xuất hiện rồi!- Một người trong đó lên tiếng, háo hức không thôi.

- Đâu?

- Phía trước, tên có khuôn mặt gợi đòn chính là hắn ta!

- À, thấy rồi. Bây giờ, ngươi chạy lại đấy, tông mạnh vào hắn. Sau đó trực tiếp ăn vạ, bắt buộc hắn nhận lời khiêu chiến của chúng ta thì thôi!

- Ăn vạ, khiêu chiến hai thứ này có liên quan đến nhau sao?

- Bảo ngươi làm thì làm đi. Ngươi làm lớn hay ta làm lớn, còn ở đó mà hỏi ngược lại!- Khang Minh lớn tiếng mà nói, dùng quyền lực của bản thân mà ép buộc đối phương.

( Đúng là làm lớn thì làm láo mà!) Tên này nào đâu dám nói, chỉ có thể nuốt cục tức ấy vào trong. Dù sao cũng là đàn em, đành biết thân biết phận vậy. Nào đâu dám cãi lời, miễn cưỡng mà làm.

- Được rồi, được rồi. Đi liền đây!

Nói rồi, tên này lấy đà chạy nhanh, hướng Triệu Hoài mà tới. Một hơi tông mạnh, tiếng gầm vang lên. Hắn liền vội vã ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng kêu gào. Làm ra dáng vẻ cực kì đau đớn, quằn quại mà lê lết dưới đất.

- Đau c·hết mất, đau c·hết ta rồi! Không bồi thường thì đừng hòng đi!

Sau đó là một màn không ngừng kêu gào, khan hết cả họng. Quả thật là thu hút không ít người đến xem, người người vây quanh. Thấy thế, hắn càng ra sức mà kêu mà gào. Chỉ có như vậy, mới có thể thuận thế mà bắt chẹt đối phương.

- Xem ra là b·ị t·hương không nhẹ!

- Wa, thật là đáng thương mà!

Tên đó nghe được lời này, vội đáp:' Đúng vậy, đúng vậy!' Cho đến khi mở mắt ra. Thì không thấy bóng dáng một ai. Hướng theo âm thanh truyền đến, đó là chỗ của Triệu Hoài. Chỉ thấy hắn ta không ngừng co giật, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược. So với bản thân quả thật là thảm hơn rất nhiều lần.

Một màn này của Triệu Hoài liền trực tiếp dọa cho đối phương sợ hãi. Tình hình bất ổn, nhân lúc r·ối l·oạn, tên đó vội vã chuồn mất. Còn ở lại đây lâu, e là bản thân mới là người chịu thiệt.

- Anh Khang Minh, không ổn rồi. Tên đó té ngã còn đáng sợ hơn cả ta!- Tên này vội báo cáo tình hình, khuôn mặt còn hoang mang thấy rõ.

- Được rồi, ta thấy rồi. Không ngờ đối phương lại còn chiêu hiểm như thế!

- Vậy chúng ta phải làm sao?

- Rút thôi, ở lại đây lâu. Coi chừng có chuyện xảy ra!- Mắt thấy, tình hình có phần không ổn, đối phương liền vội vã mà chuồn nhanh.

Triệu Hoài sau khi thấy bọn họ rời đi, cũng không tiếp tục diễn kịch nữa, ngay lập tức trở về với dáng vẻ bình thường. Khuôn mặt càng là lộ rõ sự đắc ý của bản thân, nào đâu có chút dấu hiệu của bệnh tật.

- Nhìn gì? Chưa từng thấy trai đẹp à?- Triệu Hoài nhìn về đám đông, buông lời trêu chọc.

- Xời, tưởng bệnh gì, hoá ra là hoang tưởng nặng. Bệnh này thì vô phương cứu chữa rồi!

- Giải tán, giải tán thôi!

Triệu Hoài trở lại phòng, trong tay chính là hai hộp Urimi tinh luyện. Một cái là của thầy Mạnh, một cái là của Bích Nhi. Hắn hớn hở mở ra, háo hức không thôi. Nào ngờ, hai viên Urimi tinh luyện chỉ lớn bằng hạt đậu xanh.

Triệu Hoài nhìn thấy vật này, không giám thở mạnh. Sợ rằng một hơi thổi bay thì không biết đường nào mà tìm. Dù sao đây cũng là món đồ đắc nhất trên người của bản thân vào lúc này. Nó còn hơn cả gia tài của biết bao nhiêu là người. Cầm nó trên tay, hắn tỉ mỉ quan sát một lượt, xem xem nó có điều gì đặc biệt mà lại đắc đến thế. Ngoài một màu đen huyền, phản phất ánh sáng trắng. Thì chẳng có gì đặc biệt, cứ như viên bi sắt bình thường.

- Ngươi xem đây có phải đồ đểu không? Ta cảm giác nó giống như một viên bi sắt bình thường vậy!- Ngắm nghía hồi lâu, Triệu Hoài khó mà nhìn rõ sự ảo diệu của vật này.

- Đừng nhiều lời nữa, mau để ta hấp thụ nó!- DG gấp gáp mà nói, sự háo hức khó mà dấu diếm.

- Được rồi, được rồi. Đừng có hối ta mà!

Triệu Hoài dùng tay trái cầm nó lên, một ánh sáng trắng liền từ bao tay mà xuất hiện. Hai viên Urimi cũng theo đó mà biến mất, không chút dấu vết. DG bắt đầu quá trình hấp thụ của bản thân, tiến vào trạng thái cải tạo.

- Một giây trước còn giàu có, một giây sau lại trở thành kẻ nghèo khó. Cảm giác cứ thế nào ấy nhở!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, tâm tình vẫn là có chút hụt hẫng.

- Thời gian sau đây, ta sẽ hấp thụ Urimi tinh luyện và sửa chữa một số bộ phận. Có thể không hoạt động được, ngươi tự lo lấy!- DG nói lời nhắc nhở, tránh cho bản thân bị làm phiền trong quá trình này.

- Ngươi có phần của ngươi, mà ta lại chưa có phần. Xem ra là phải tìm bọn họ rồi!- Triệu Hoài nham hiểm mà cười, ý nghĩ xấu xa liền hiện rõ trong đầu.

Ngày hôm sau, Triệu Hoài không trốn tránh mà còn chủ động xuất hiện trước mặt đám người hộ hoa. Bọn họ thấy hắn, vui mừng khôn xiết. Phải biết rằng, đám người đó vì muốn bắt hắn, tốn không ít thời gian. Bây giờ đối phương lại chủ động xuất hiện, tiết kiệm được bao nhiêu là thứ.

- Anh Khang Minh, hắn ta kìa!- Một tên chỉ về phía Triệu Hoài, lớn tiếng mà nói.

- Xin chào!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút e ngại.

Bọn họ lập tức bao vây Triệu Hoài, một con ruồi cũng không thể bay qua. Người nào người nấy vẻ mặt đều là hầm hầm khó chịu, như là muốn róc xương lột da hắn ta vậy. Dám xúc phạm đến nữ thần của họ, xứng đáng tội c·hết.

- Ngươi lại còn dám xuất hiện trước mặt bọn ta, quả thật không biết chữ c·hết viết như thế nào mà!- Một tên trong đó nói to, thái độ còn là lên mặt không ít.

- Thì sao, không lẽ các ngươi muốn g·iết ta thật à? Ta đứng ngay đây, kẻ nào dám lên!- Triệu Hoài đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh. Ánh mắt đó, quả thật là dọa người.

- Ngươi...

- Ngươi cái gì mà ngươi, không dám lên thì cút sang một bên. Ta muốn nói chuyện với có quyền quyết định, ngươi có không?- Triệu Hoài lớn tiếng mà chất vấn, không chút e ngại.

- Ngươi... muốn gì?- Khang Minh ngay lập tức xuất hiện, dáng vẻ còn là uy phong không thôi.

- Rất đơn giản, một viên cường hóa cao cấp loại 1. Ta liền lập tức đồng ý lời khiêu chiến của các ngươi!- Triệu Hoài liền đưa ra yêu cầu với đối phương, không chút e ngại.

- Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta đồng ý?

- Đồng ý hay không. Đó là việc của các ngươi, ta đơn giản chỉ là thông báo. Một lần và chỉ duy nhất một lần...- Triệu Hoài với nụ cười nhếch mép trên môi, thái độ còn là có chút tự cao.

Triệu Hoài trông tư thế này, quả thật là gợi đòn. Có mấy tên muốn tự tiến lên dạy dỗ, nhưng đều bị ngăn lại. Sau đó, hắn ta trực tiếp xoay người rời đi, mặc kệ bọn họ. Khi mà đi chưa được mười bước, đã có âm thanh vang vọng.

- Được! Ta đồng ý với ngươi. Ba ngày sau, tại sân đấu tập, ta chờ ngươi!- Khang Minh lớn tiếng, khí thế còn là hùng hồn không thôi.

- Anh...- Một tên định tiến lên ngăn cản, chuyện này làm sao mà họ đồng ý cho được.

- Không nhưng nhị gì hết, ý ta đã quyết. Tiếp theo phải xem ở các ngươi, đừng có làm ta mất mặt!- Khang Minh kiên định mà nhìn theo bóng lưng kia, thù này hắn ta trả chắc rồi.

Chương 14: Chấp nhận khiêu chiến