Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 151: Thành công lừa gạt Cảnh Hoà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Thành công lừa gạt Cảnh Hoà


- Ta đi c·h·ế·t đây!- Nói rồi, Thanh Đạt giơ cao lên tay. Một lần nữa, đưa tay đánh xuống nhưng mà tốc độ này, quả thật là rất chậm. Đến đứa trẻ ba tuổi, nó còn nhìn rõ nữa là. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Xì, ngươi chỉ ngậm thôi còn ta thì cả người đều là máu giả. Cứ rích rích khó chịu sao ấy?- Triệu Hoài một bên thêm lời phụ họa, mặc kệ hai người đối phương đang trố mắt mà nhìn.

- Yên tâm đi, hai người bọn họ cứ để đó cho ta giải quyết. Ngươi bây giờ cần nhất, vẫn là rời đi trước thì hơn. Tránh cho mọi việc về sau càng thêm phần rắc rối!- Chưa kịp để đối phương phản ứng, Văn Thành đã ra sức lôi kéo. Đẩy mạnh Cảnh Hoà ra khỏi cửa.

- Cứ đi đi, mọi việc còn lại cứ để ta lo!- Văn Thành lớn tiếng mà nói, khuôn mặt kiên định không thôi.

Cảnh Hoà thì không như thế, cái thể loại ngơ ngơ ngáo ngáo này mà không bị lừa. Thì thật sự là quá uổng phí mà, nào xứng với cái danh xưng khốn nạn đó giờ của hai người bọn họ.

- Chỉ là chút chuyện nhỏ, thầy cần gì phải tức giận đến thế. Đợi đến lúc Triệu Hoài không thực hiện được lời hứa kia, thì lúc đó chúng ta trừng phạt hắn ta cũng chưa muộn!- Văn Thành bình thản mà nói, dáng vẻ đó đúng là tự tin không ít.

Chỉ tội Triệu Hoài phía dưới, đã giả c·h·ế·t rồi cũng không yên thân với bọn họ. Tay đấm chân đạp, cứ thế mà giáng thẳng vào người hắn ta. Khuôn mặt đó, đâu đâu cũng xuất hiện vết bầm.

Nghe được âm thanh lạ, Cảnh Hoà liền đưa mắt nhìn xuống. Chỉ thấy mỗi Triệu Hoài đang nằm dưới sàn, cái xác c·h·ế·t đó đúng thật là khiến cho người ta không khỏi hoài nghi mà. Chưa kịp kiểm tra, đã bị Thanh Đạt ra sức ngăn chặn.

Chỉ thấy, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, hai người bốn mắt nhìn nhau. Miệng bất giác mà xuất hiện nụ cười, thuận thế mà đập tay một cái, biểu thị chúc mừng cho sự thành công của đôi bên.

- Hai người các ngươi, vui vẻ lắm sao? Có thể làm ra loại chuyện như vậy, chắc ngoại trừ các ngươi thì không ai dám làm đâu!- Văn Thành một bên, buông lời chế giễu.

- Vậy mọi chuyện, đều nhờ hết vào ngươi!- Cảnh Hoà lời chưa kịp nói dứt, cánh cửa đã đóng sầm lại. Âm thanh tạo ra cực lớn, khiến cho người ta không khỏi chói tai. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Khụ khụ!

- Đứng dậy hết đi, đừng có giả vờ nữa! Hắn ta đi rồi, các ngươi có diễn đi chăng nữa, cũng chẳng có ai xem đâu!- Văn Thành lên giọng giáo huấn, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

- Thật sao? Nhưng hai người bọn họ...- Cảnh Hoà lời chưa kịp nói hết, đã bị Văn Thành nói chặn.

- Không sao, chuyện đâu còn có đó. Ngươi bây giờ rời đi trước, mọi việc còn lại đều giao cho ta. Đảm bảo với ngươi, chuyện ngày hôm nay chẳng ai biết tới cả!- Văn Thành lời nói chắc nịch, cả người đều toát ra khí tức của sự tự tin.

- Tạm biệt thầy Nghiêm!- Cả hai đồng thanh mà nói, âm thanh vang vọng khắp cả căn phòng.

- Đau quá, Á! Đau c·h·ế·t mất, Úi! Ta c·h·ế·t đây, c·h·ế·t đây!- Được nước, Thanh Đạt cứ thế mà lăn lộn từ nơi này đến nơi khác. Y như con cá mắc cạn, không ngừng ra sức giãy dụa, lê lết bò trườn đều có đủ cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Sắp c·h·ế·t... C·h·ế·t rồi... Ở đó... Mà còn... Sao không...- Thanh Đạt ngắt nhịp từng quảng, càng làm như thế thì đối phương càng thêm phần bối rối.

- Hai thằng nhóc đó, dám phá nơi này của ta. Rốt cuộc xem nơi đây là gì thế? Cái chợ à, muốn đến thì đến muốn đi thì đi!- Thầy Nghiêm nghiến răng mà nói, nét giận dữ cũng theo đó mà hiện rõ trên mặt.

- Quá khen, quá khen! Ngươi cứ khen như thế, thật sự là làm người ta ngại c·h·ế·t đi được!- Triệu Hoài nhếch mép mà mỉm cười, bộ dáng đê tiện hết sức.

Căn phòng giờ đây, ngổn ngang bừa bộn không thôi. Đâu đâu cũng là vết máu, đồ đạc thì nằm lăn lóc dưới đất. Đợi đến khi hai người bọn họ rời đi, thầy Nghiêm mới ý thức được vấn đề.

Mặc dù có phần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đối mặt với tình huống như thế này. Cảnh Hoà cũng chỉ có thể, lựa chọn nhanh chóng rời đi. Dù sao đó cũng là hai mạng người, chẳng ai lại muốn dính dáng đến cả.

- Ở đây cũng không còn việc gì nữa. Hai người bọn ta đi trước đây, ngươi ở lại bảo trọng!- Nói rồi, Thanh Đạt cùng với Triệu Hoài, nhanh như một cơn gió. Chớp mắt đã biến mất, để lại đó một đóng tàn cuộc.

- Cảnh Hoà, ngươi không sao chứ?- Từng cử chỉ biểu hiện, đều là xem trọng đối phương. Ánh mắt hay lời nói, đều cố gắng thể hiện sự quan tâm của bản thân.

Văn Thành cũng không thể đứng ngoài nhìn xem được nữa, thế là trực tiếp tham gia vào vở kịch này. Dù sao bây giờ cũng đã đến lúc hạ màn, không tham gia thì đợi đến bao giờ. Chỉ thấy hắn ta, nhanh nhảo dìu Cảnh Hoà đứng dậy.

Thanh Đạt bất ngờ, phun ra một ngụm máu tươi. Cả căn phòng đó, nơi nào nơi nấy đều dính không ít là máu. Còn hắn ta thì kêu lên từng đợt đau đớn, tiếng rên đó khiến cho ai ai cũng não lòng.

- Phì, phụt, ngậm ba cái máu giả này đắng miệng thật sự!- Thanh Đạt miệng nói lời chê trách nhưng cả người đều hiện rõ nét thoả mãn của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn về một màn này, Văn Thành không khỏi khinh thường. Nếu không phải trước đây, hắn ta đã lãnh giáo qua cái đức hạnh của hai người bọn họ, thì lúc này nói không chừng còn bị đối phương lừa qua một lượt.

Nhìn về hai tên vô lại trước mặt, Văn Thành không khỏi thở dài ngao ngán. Hai cái tên khốn nạn này đánh người cho đã, cuối cùng lại chơi chiêu ăn vạ người ta. Đúng là tội nghiệp cho Cảnh Hoà mà, đã bị đánh còn bị hù dọa qua một lượt. Xem như hắn ta đen đủi, ra đường mà quên xem ngày vậy.

- Ta c·h·ế·t đây, đừng có ai cản ta cả!- Nói rồi, Thanh Đạt đánh thẳng vào người đối phương. Cả hai cùng nhau văng xa ra cả mét, tình thế càng thêm phần rối loạn.

- Đừng!- Cảnh Hoà ngay lập tức, đưa tay chặn lại. Hai bên thuận thế, cùng nhau giao lưu một ít. Kẻ đưa tay ra đánh, người dùng tay đón đỡ. Từ cao xuống thấp, liên hồi ra đòn.

Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà không khỏi hoảng sợ. Thầy Nghiêm thì trực tiếp đơ luôn, sống tới từng tuổi này. Đây là lần đầu tiên gặp phải hạng người như vậy. Đúng là sống càng lâu, thì càng thấy được nhiều chuyện trên đời.

Nhìn về khung cảnh này, thầy Nghiêm cả người đều là nộ khí. Máu giận đều dồn hết lên đầu, khuôn mặt cũng vì lẽ đó mà trở nên đỏ bừng. Hai cái tên gây họa đó, sớm đã chuồn đi trước, biết trút giận lên ai giờ. Chỉ có thể kêu trời réo đất, nhằm giảm đi cơn giận trong lòng.

Chương 151: Thành công lừa gạt Cảnh Hoà

- Ta không sao, nhưng mà hắn ta...- Vừa nói, Cảnh Hoà vừa đưa tay chỉ về đối phương. Sự sửng sốt đó, vẫn còn hiện rõ trên mặt.

- Buông ra bạn ơi, nếu nếu kéo kéo làm gì không biết nữa. Sống còn gì đâu mà thiết tha, không chừng còn bị người khác chèn ép nữa là. Cần gì phải cực khổ như vậy, c·hết đi cho xong mọi chuyện, không phải là tốt hơn sao?- Thanh Đạt ra sức mà kêu gào, khuôn mặt thì làm ra dáng vẻ tủi thân. Đúng là người từng trải có khác, làm cho đối phương tin lời răm rắp.

Đối diện với tình thế bây giờ, Cảnh Hoà vẫn còn mơ màng không ít. Hắn mới vừa tỉnh lại, đã chứng kiến kẻ khác đòi sống đòi c·hết trong vòng tay của bản thân. Nhất thời, vẫn chưa biết xử lí như thế nào cho phải.

Nghe được lời này, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt cũng không giả vờ giả vịt nữa. Nghiễm nhiên mà đứng dậy trước cái nhìn kinh ngạc của Thầy Nghiêm. Phủi mông, mà làm ra vẻ đắc ý. Đúng là trên đời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra cho bằng được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Thành công lừa gạt Cảnh Hoà