Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 166: Thật ra tất cả chỉ là kế hoạch
Hiện tại, mười hai người dính chầm lấy nhau, khó mà tách rời. Trước tình hình này, Văn Thành vẫn là có chút ngạc nhiên. Dù sao chuyện đó, cũng là lần đầu gặp phải. Hắn ta của bây giờ, vẫn chưa biết phải làm cho đặng. Xử lí không khéo, chỉ kéo hình tượng của phòng Kỉ Luật càng thêm phần đi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tưởng ta sợ ngươi à, ông đây liều mạng với ngươi luôn!
Tất nhiên sự việc lớn như vậy, không thu hút sự chú ý của phòng Kỉ Luật là không thể nào. Rất nhanh, mà cũng không nhanh lắm, gần như đã tàn cuộc. Đám người của phòng Kỉ Luật đó mới xuất hiện. Dẫn đầu là Văn Thành, theo sau là mười người hậu thuẫn cho hắn ta. Ai nấy khí thế đều ngất trời, bày ra dáng vẻ vô cùng tiêu sái mà sải bước.
Nhìn về một màn này, Văn Thành đúng là không biết nói gì hơn. Hai mắt trợn tròn, không khỏi kinh ngạc. Ngàn lần không ngờ tới, sức hút của hai người bọn họ lại lớn đến mức như vậy. Đã vào, thì không còn đường ra.
- Chuyện gì thế? Hai cái tên này sao lại đánh nhau ở đây?- Văn Thành đứng trước mặt hai người bọn họ, ánh mắt không khỏi khinh thường. Dáng vẻ mà hắn ta bày ra, không biết là cao cao tại thượng, hay là khí chất hơn người nữa đây. Nhưng trong mắt người khác, thật sự là gợi đòn mà.
- Nhanh, bắt hai cái tên này lại! Mang đến phòng Kỉ Luật cho ta, không t·rừng t·rị bọn chúng thích đáng là không được mà!- Văn Thành đưa tay chỉ về hai người bọn họ, sự cay nghiệt là không thể thiếu.
Đám đông bây giờ đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không còn ồn ào náo nhiệt như xưa. Ai cũng im lặng mà đứng nhìn chuyện vui, xem xem rốt cuộc hai cái tên đó sẽ bị xử phạt ra sao? Dù sao gây chuyện ở học viện Long Cơ, hậu quả gánh lấy tất nhiên là không hề nhẹ.
Chương 166: Thật ra tất cả chỉ là kế hoạch
Quần chúng bên ngoài, không ngừng thảo luận. Khiến cho khung cảnh nơi đây, càng tăng thêm phần náo nhiệt. Người người nhà nhà đều quay quanh mà xem, ai nấy cũng đều thảo luận sôi nổi. Xem xem hai bọn họ, rốt cuộc đánh nhau là vì chuyện gì.
Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, sống c·hết có nhau. Cụ thể là cùng nhau sống c·hết một phen, ngươi sống ta c·hết là điều khó mà tránh khỏi. Người nào người nấy, đều tung ra thực lực chân chính của bản thân, cùng với đối phương phân tài cao thấp.
Ngăn cản? Ai hơi đâu mà làm, bọn họ khó lắm mới có chuyện vui để xem. Vả lại, biết đâu lo chuyện bao đồng, phiền phức lại tự tìm đến. Lúc đó, không phải là tự mình rước vào hoạ vào thân hay sao? Đứng ngoài nhìn vào, đó chính là cách tốt nhất của con người đối với con người. Nhưng... Liệu đó có phải thực sự là cách tốt nhất hay không. Cũng chỉ có người trong cuộc, mới có đáp án của riêng mình.
Đám đông xung quanh, càng là được một trận cười to. Đây cũng là lần đầu tiên, người của phòng Kỉ Luật mất mặt đến mức như vậy. Phải biết, đám người đó hách dịch đã lâu, ai ai mà không muốn t·rừng t·rị một lần. Nhưng quyền thế của bọn họ quá lớn, chẳng ai lại dám dây vào, khác gì tự mình rước họa vào thân. Chỉ có thể nhịn nhục mạ sống, tùy thời mà bị bọn họ bắt nạt.
- Đến xem, hai tên này làm gì thế?
- Sao ngươi biết hay thế?
Dựa vào quyền lực trong tay, người của phòng Kỉ Luật, tùy ý mà làm, ỷ thế h·iếp người. Không sợ gì cả, bởi vì bọn họ đều có kẻ chống lưng. Đối với người không có quyền thế, họ cũng chỉ có thể cam chịu. Bắt nạt kẻ yếu, nịnh bợ kẻ mạnh chính là châm ngôn sống của bọn này.
Hai người bọn họ một lần nữa, tiếp tục ra chiêu với nhau. Mặc kệ đối phương, hoàn toàn không để Văn Thành vào mắt. Trước hành động này, hắn ta tức giận không thôi. Nhưng vì là để bảo vệ hình tượng của bản thân, cũng như danh tiếng của phòng Kỉ Luật, cục tức này cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
Chuyện này càng làm lớn thì càng tốt, dù sao mục đích của Triệu Hoài chính là để người người nhà nhà điều biết đến vụ việc lần này. Từ đó, mà thực hiện bước tiếp theo kế hoạch của hắn ta. Tất cả cũng chỉ là một màn kịch mà thôi, nhưng việc đánh nhau với Thanh Đạt thì khó mà nói rõ, là diễn hay thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng động do hai người bọn họ tạo ra là không hề nhỏ. Tất nhiên cũng thu hút không ít người đến xem náo nhiệt, dù sao ở học viện, chuyện đánh nhau tự phát như thế này cũng được xem là hiếm thấy. Cơ hội hóng hớt lớn đến như vậy, làm sao mà bỏ qua cho được.
- C·hết đi, cái đồ khốn nạn này! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta đoán!
- Vậy... Bọn họ sao lại đánh nhau thế?
- Là đánh nhau đó ngươi không có mắt để nhìn à?
Nghe được âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt mới ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn thấy cái dáng vẻ hách dịch của Văn Thành, họ còn chẳng thèm nói lời chào. Ánh mắt đổi lại còn là tràn đầy khinh thường. Không biết giữa mấy người bọn họ, ai mới thật sự là kẻ đáng bị khinh thường ở đây.
- Tránh ra! Tránh ra! Người của phòng Kỉ Luật thi hành công vụ, các ngươi còn không mau tránh đường. Muốn c·hết à?- Đám người đó lớn tiếng mà nói, hoàn toàn không xem người khác ra gì. Hoành thành bá đạo mà đi, bởi vì quyền lực mà họ nắm giữ, là thứ khó mà coi thường cho được.
- Đánh nhau? Vậy mà lại dám đánh nhau trong học viện. Hai tên này chán sống rồi sao, không sợ học viện trách phạt à? (đọc tại Qidian-VP.com)
- C·hết đi, cái tên khốn nhà ngươi!- Thanh Đạt đấu sức không nổi nữa, liền chuyển sang đấu võ mồm với đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ươi... Ó... On... Ì... Úng... A... Ánh... Ếp...(Ngươi có ngon thì chúng ta đánh tiếp)- Triệu Hoài không kém, ngươi chửi thì ta mắng, miệng cắn nhưng mắng vẫn là mắng, nhất quyết không chịu thua. Ý chí hiện tại của hắn ta như ngọn lửa ban trưa, làm sao mà khuất phục cho được.
Tội c·hết thì có thể tha nhưng tội sống thì không thể nào miễn. Gây rối trật tự cũng như đánh nhau trong học viện, hai cái tội danh này cũng đủ để Văn Thành trả thù hai người bọn họ. Chỉ thấy hắn ta nhẹ mỉm cười, sự gian ác điều theo đó mà hiện rõ.
- Á đù!
- Nhìn vào bộ dáng này... E là dành gái với nhau rồi... không thì... Chắc là do ý kiến bất đồng!
Lại nói đến hai người bọn họ, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt. Hai bên cùng nhau quằn quại dưới nền gạch, người nào người nấy đều đổ đầy mồ hôi. Không khí không chỉ nóng bức, mà còn mang đến cảm giác khó chịu vô cùng. Hai cái tên đó, đã bắt đầu có dấu hiệu của xuống sức, hơi thở mất nhịp, cả người thấm mệt đều có thể thấy rõ.
( Muốn kéo bọn ta ra, tưởng dễ lắm à! Xem xem ta đối phó các ngươi như thế nào, cái lũ c·hết bằm này!) Triệu Hoài mỉm cười đắc ý, tiếp tục giở trò lưu manh với đám người bọn họ.
Theo sau đó là mười người đàn ông lực lưỡng cũng tham gia vào cuộc vui. Muốn tách hai người bọn họ ra, nào đâu có dễ như vậy. Rất nhanh, mười hai người bọn họ dính chùm lại một cục, không sao tách rời. Bây giờ, bất kể là một ai cũng đừng hòng thoát ra.
- Kệ đi! Có trách phạt hay không, nào đâu liên quan đến chúng ta! Có chuyện để xem là vui rồi, ai hơi đâu mà quan tâm đến chuyện đó!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.