Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 172: Là nguy hiểm hay là mai mắn

Chương 172: Là nguy hiểm hay là mai mắn


Sau khi gài bẫy đối phương không thành, Triệu Hoài cũng chỉ có thể tìm kiếm một phương án khác. Xem ra khoảng thời gian tiếp theo của hắn ta, khá là bận rộn rồi đây. Thành hay bại, cũng chỉ có thể trông chờ vào một khoảng khắc.

- DG, không xong rồi! Xem ra tương lai ngập trong c*t kia, là điều khó mà tránh khỏi!- Triệu Hoài lên tiếng than thở, giọng điệu vậy mà có chút buồn man mác.

- Triệu Hoài nhà ngươi đổi tính rồi à? Chưa đánh đã hàng, chưa gì hết đã tính đường c·hết rồi?- Chứng kiến một màn này, DG không khỏi thất vọng.

- Không! Ngươi hiểu sai ý ta rồi! Tương lai ngập trong c*t kia, không phải ta mà là người khác. Ngươi cứ chờ xem, chuyện vui cũng chỉ mới vừa bắt đầu!- Triệu Hoài nở ra nụ cười gian ác, tính người theo đó mà mất dần.

- Vậy... Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?- Nhìn về tương lai mù mịt phía trước, DG liền có chút lo lắng.

- Trước tiên, vẫn là bắt con chim kia trước thì hơn. Vấn đề từ nó mà ra, chỉ có khi bắt được nó, mới có thể triệt để giải quyết vấn đề. Mọi chuyện phía sau, đều dễ giải quyết hơn!- Triệu Hoài ngước nhìn trời cao, ánh mắt liền trở nên sắc sảo lạ thường.

Vì một tương lai không ăn c*t, vì một tương lai tươi sáng. Kế hoạch bắt chim, bắt đầu hành động.

Sau lần gặp gỡ giao lưu với Triệu Hoài trước đó, Vẹt Hỉ Phúc không khỏi sợ hãi. Đi đêm lắm thì có ngày gặp ma, xém tí có đi mà không có về. Làm cho tâm hồn bé bỏng của nó, sợ hãi không ít. Sau khi ẩn cư một khoảng thời gian, cụ thể là một ngày trời. Nó quyết định một lần nữa tái xuất, tạo nên truyền kì cho riêng mình. Không làm, lấy gì thoả mãn thú tính của bản thân.

Ánh chiều tà dần heo hắt, khi mà màn đêm bao trùm lấy học viện, cũng chính là lúc khởi đầu cho tất cả mọi chuyện. Trước kí túc xá nữ, bóng dáng của một con chim sặc sỡ xuất hiện. Nó không ngừng bay lượn trên bầu trời cao, đưa ánh mắt dõi theo, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Mà nó không biết rằng ở phía dưới, trong một bụi rậm nào ấy. Cũng có đôi mắt phát sáng, ẩn chứa không ít thù hận mà nhìn lên trên. Quan sát nhất cử nhất động của Vẹt Hỉ Phúc, không sao thoát khỏi ánh mắt đó.

( Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, làm ta đợi gần c·hết. Xem con chim thối tha nhà ngươi lần này, làm sao thoát khỏi tay ta!) Triệu Hoài hiện tại, ẩn mình trong một màu xanh thẩm, xung quanh toàn là cây cối um tùm. Nhìn vào, khó mà phát hiện được hắn ta rốt cuộc là ở nơi đâu.

- Con người hình như không có ở đây thì phải. Hành động thôi!- Vẹt Hỉ Phúc sau khi bay lượn vài vòng, cẩn thận quan sát một lượt nhưng không phát hiện ra bất kì một ai xung quanh. Điều này, càng tăng thêm lòng dũng cảm cho nó.

Nhưng hôm nay, có điểm bất thường đến lạ. Chính là trên cành cây cao, không biết vì sao mà lại có chiếc quần lót mắc kẹt trên đó. Một màu trắng tinh tương tung bay trước gió, không khỏi thu hút ánh nhìn của Vẹt Hỉ Phúc. Càng ngây thơ càng khờ dại, nó càng thích càng bộc phát thú tính.

- Thứ đó, ngươi kiếm đâu ra thế?- Nhìn về vật thể màu trắng ấy, DG thắc mắc không thôi.

- Ngươi đoán xem, hôm qua ta đến phòng thay đồ nữ làm gì? Thứ này tất nhiên là từ đó mà ra rồi!- Triệu Hoài đắc ý mà nói, sự gian manh theo đó mà lộ rõ.

- Wa, cái tên khốn nạn nhà ngươi, vậy mà đi trộm!- DG buông lời trách móc, đối với hành vi này mà nói, nó khinh thường thấy rõ.

- Không trộm thì lấy đâu ra mà có, không lẽ lấy của ta à, nó thèm chắc? Muốn câu cá thì bắt buộc phải có mồi, đây cũng chỉ là tình huống bất đắc dĩ mà thôi. Làm như ta muốn lắm ấy không bằng!- Triệu Hoài tức thì phản bác, than khổ không ít.

- Ngươi nói thế mà nghe được, ta thật sự là phục ngươi luôn ấy!- Trước sự mặt dày của đối phương, DG cũng trở nên bất lực ngôn từ.

- Thường thôi! Thường thôi! Khen thế thì ta ngại lắm!- Triệu Hoài mỉm cười mà đáp, hoàn toàn không có chút gì gọi là hối lỗi.

-... Nói về mức độ vô sỉ, xem ra là ta đã coi thường ngươi rồi!- Trước sự đổi trắng thay đen đó, DG thật sự là không biết nói gì hơn.

- Yên lặng đi nào! Ta có vô sỉ hay không thì đáng quan tâm lắm sao? Trước mắt, bắt được con chim đó mới là quan trọng kia kìa!- Triệu Hoài nhìn về Vẹt Hỉ Phúc, ánh mắt bỗng chốc liền trở nên sắc xảo. Tận tình mà quan sát nó, chỉ chờ đợi cái gọi là thời cơ để mà ra tay.

Vẹt Hỉ Phúc có thể cảm nhận rõ sự bất thường ở xung quanh, nhưng nằm ở đâu, thì nó lại không rõ. Liên tục bay trên trời cao mà quan sát, không sao thấy được sự bất thường mà bản thân cảm nhận. Nhưng linh cảm mách bảo, khiến cho nó không ngừng cảnh giác.

- Quái lạ, sao ta cứ cảm thấy có điềm chẳng lành đâu đây? Không lẽ nào, đây là cái bẫy?- Vẹt Hỉ Phúc ánh mắt nghi ngờ mà nhìn về vật trắng tinh tương kia, tinh thần cảnh giác đến mức cao độ.

Thế là, vì tính chất an toàn, nó không gấp gáp hành động. Mà lựa chọn một cành cây cao, âm thầm quan sát từ xa. Ánh mắt ấy, thèm khát không thôi. Thú tính đó, Vẹt Hỉ Phúc vẫn là tạm thời khống chế được.

Chứng kiến một màn này, Triệu Hoài trực tiếp ngỡ ngàng ngơ ngác luôn. Không ngờ tới, con chim kia vậy mà lại không theo lẽ thường mà đi. Hắn ta giận lắm chứ, nhưng nào có thể làm gì hơn. Đành miễn cưỡng mà nuốt cục tức vào trong.

- Con chim c·hết bằm kia làm gì thế, sao không lấy đi? Đồ tốt đấy, đồ ngon đó, hàng tuyển mà khó khăn lắm ta mới chọn được. Ngươi còn chê nữa à?- Triệu Hoài nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn ngược, buông lời cay nghiệt. Thời gian đã không còn nhiều, mà gặp phải tình huống này, nói có tức không chứ.

- Gấp gì chứ, đợi chờ là hạnh phúc. Ngươi đấy, nên học kiên nhẫn đi là vừa!- DG buông lời chế giễu, liền nhân cơ hội này mà trêu ghẹo đối phương một phen.

- Đợi? Còn đợi nữa thì sẽ không kịp đâu? Ta của bây giờ, có thời gian đâu mà đợi mà chờ?- Triệu Hoài bức xúc mà lên tiếng, thái độ cực kì gấp gáp.

- Thì sao chứ? Chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn xông ra ngoài đó. Bắt được nó thì thôi, còn mà bắt không được, thì chính là tốn công vô ích. Mọi công sức trước đây, đều coi như đổ sông đổ bể. Oan tình khó mà rửa sạch, hàm oan phải gánh chịu cả một đời. Triệu Hoài, sự bình tĩnh vốn có của ngươi đâu. Sao hôm nay, lại nóng nảy thế kia? Đừng vì một phút bốc đồng, mà cả đời bốc c*t như vậy!- DG tận tình khuyên nhủ, nhưng không quên nói lời châm chọc.

- Không! Chỉ là nhìn cái mặt của nó, đáng ghét quá thôi. Ta mà bắt được nó... Khà khà, đừng trách sao nước biển lại mặn, lòng người đáng sợ!- Triệu Hoài mỉm cười tà ác, khí tức toả ra là đáng sợ vô cùng.

Thế là, Vẹt Hỉ Phúc chăm chú mà cẩn thận quan sát xung quanh. Xem xem, rốt cuộc là điểm bất thường đó, nó nằm ở đâu. Tại sao cộng lông tài trên đầu, lại run lắc dữ dội đến thế?

Vẹt Hỉ Phúc được xem là loài chim quý, không chỉ ở mức độ hiếm có khó tìm mà còn nằm ở đặc tính ẩn của bọn nó. Chính là cảm nhận nguy hiểm hay mang đến mai mắn cho người nuôi. Bởi vì linh cảm của bọn này, phải nói là cực kì nhạy bén.

Một khi cộng lông tài trên đầu run lên, không phải nguy hiểm c·hết người thì là mai mắn trời ban. Nhưng khổ nổi một điều, khó mà phân biệt được đâu là nguy hiểm, đâu là mai mắn. Vì gặp chuyện nào, cộng lông tài trên đầu nó cũng đều run lên, đến ngay cả Vẹt Hỉ Phúc còn không phân biệt nữa là, huống chi người nuôi.

Chương 172: Là nguy hiểm hay là mai mắn