Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 177: Tỉnh lại sau ác mộng

Chương 177: Tỉnh lại sau ác mộng


Vẹt Hỉ Phúc hiện tại, đang được nếm mùi vị thế nào gọi là sợ hãi. Trong ảo mộng của bản thân, là trùng trùng điệp điệp những thử thách gian nan cần chờ nó vượt qua. Khiến cho chim nhỏ, không khỏi hoảng loạn trong lòng. Đôi cánh ấy, đã trở nên nặng trĩu từ bao giờ.

Trước mặt là một màn đêm tăm tối, Vẹt Hỉ Phúc còn chưa biết phải bay về đâu. Phía sau, bất giác đã xuất hiện ánh mắt của sự thèm khát đang nhìn chằm chằm vào đó. Theo đó, là liên hồi cảnh báo đến từ cộng lông tài. Đây là dấu hiệu cho biết, nguy nan đang cận kề đến gần.

Đang lúc phân vân, không biết phải làm sao cho đặng. Lại nhận được điềm báo chẳng lành, Vẹt Hỉ Phúc liền xoay đầu mà quan sát xung quanh một lượt. Ánh mắt ta vô tình chạm nhau, nó đã không tự chủ mà sinh ra một loại cảm xúc đặc biệt với đối phương, sợ hãi tột độ.

Vậy mà, Rắn Cạp Xích đang nhìn chằm lấy bản thân, ánh mắt còn lộ rõ sự thèm khát đến tận xương tận tủy kia. Cái cảm giác đó, thiếu điều như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Càng làm cho Vẹt Hỉ Phúc không ngừng run rẩy toàn thân.

- Waaaaaa!- Vẹt Hỉ Phúc hét lớn một tiếng, liền dùng tốc độ nhanh nhất mà tung cánh bỏ chạy.

Kịp thời tránh được một đòn của thiên địch, nhưng chưa được bao lâu. Vì tốc độ quá nhanh, không sao dừng lại cho được. Liền trực tiếp bay thẳng vào miệng của con Rắn Cạp Xích đang há rộng chờ sẵn. Rắn lớn còn ợ ra một hơi, khuôn mặt thoả mãn không thôi. Nó thoát ẩn thoát hiện, Vẹt Hỉ Phúc không tài nào thoát khỏi cái miệng lớn đó.

Tại đây, Vẹt Hỉ Phúc vô cùng hoảng sợ, bản thân còn chưa cống hiến gì cho xã hội. Vậy mà lại bị con rắn kia một hơi nuốt trọn, đến xương còn không nhả ra nữa là. Ôi cái cảm giác đau đớn đó, khó mà diễn tả thành lời.

- C·hết tiệt, ta còn trẻ quá mà, sao lại c·hết thảm như thế cơ chứ? Con rắn c·hết tiệt kia, mau nhả ra, nhả ra!- Trong màn đêm tối tăm này, Vẹt Hỉ Phúc không ngừng gào thét, kêu lên những tiếng thảm thiết.

Nhưng đáng tiếc, lại không có bất cứ âm thanh nào đáp lại lời nó cả. Kêu đến khàn cả họng, mệt bở hơi tai nhưng tất cả đều bằng không. Xem ra, c·ái c·hết là điều khó tránh khỏi với nó rồi. Trừ khi phép màu xảy ra, đưa Vẹt Hỉ Phúc ra khỏi màn đêm tăm tối này.

Bỗng chốc, ánh sáng mơ mơ hồ hồ mà xuất hiện. Vẹt Hỉ Phúc liền nhân cơ hội này, cẩn thận quan sát xung quanh một lượt. Mắt thấy, xung quanh bốn bề là tường thịt, phía dưới vậy mà lại có một dòng nước sôi, cứ 'ùn ục' không ngừng.

- Cái gì thế kia? Đây là dạ dày à?- Cảnh tượng trước mặt, càng làm cho Vẹt Hỉ Phúc thêm phần hoang mang. Tưởng là ánh sáng cứu vớt cuộc đời, nào ngờ lại là ánh sáng tiễn nó dần đến với c·ái c·hết.

Còn chưa biết nơi đây là đâu, thì từ tường thịt xuất hiện, hàng trăm con rắn nhỏ. Trực tiếp nhảy vồ lấy Vẹt Hỉ Phúc, khiến cho nó không kịp trở mình. Chớp mắt toàn thân đã bị quấn chặt, không sao cựa quậy cho được.

- Đau quá, thả ta ra!- Có con, còn mạnh bạo mà cắn lấy chim nhỏ, không ngừng cấu xé, đau đớn không thôi.

Thế là, Vẹt Hỉ Phúc mất đà, trực tiếp lao thẳng vào dòng nước đang sôi kia. Cả người đều bị nhấn chìm, không sao nhúc nhích cho được. Cảm giác nóng rát, nhanh chóng lan ra toàn thân. Kết hợp với sự xâu xé của hàng trăm con rắn kia, càng khiến cho sự đau đớn, gia tăng gấp bội.

- Aaaaaaaa!- Tiếng kêu thảm thiết của Vẹt Hỉ Phúc, cứ như thế mà không ngừng vang lên. Cảm giác đau đớn và sợ hãi đã hoà quyện vào nhau, càng làm cho sự thống khổ của nó, tăng thêm một bậc.

Mắt thấy, cả cơ thể dần dần tan rã trong dòng nước kia, cùng với sự gặm nhắm của hàng trăm con rắn. Vẹt Hỉ Phúc dường như sắp sụp đổ tới nơi. Tinh thần của chim nhỏ, đã trở nên kiệt quệ đi không ít. Cảnh tượng đó, đã in sâu vào trong tâm trí, trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất đời này của nó.

- Dậy đi, còn mơ nữa thì thật sự không dậy nổi nữa đâu!- Thanh âm vang lên bên tai, kéo Vẹt Hỉ Phúc trở về thực tại.

Mở mắt, mơ mơ hồ hồ mà nhìn về cảnh vật xung quanh. Là người thiếu niên ấy, đang cất tiếng gọi nó tỉnh. Nhưng cảm giác mà giác mơ đó mang lại, vẫn còn vương vấn đâu đây. Nhất thời, khó mà thoát khỏi ám ảnh đó.

- Wa, đừng có tới đây! Tha cho ta! Tha cho ta!- Vẹt Hỉ Phúc hét toáng cả lên, sự sợ hãi đều biểu hiện rõ hết trên khuôn mặt. Triệu Hoài lần này chơi, quả thật là rất lớn.

- Hét cái quái gì ghê thế? Bị cắt tiết à? Mà nhìn mặt ngươi, còn có giọt máu nào đâu mà đòi cắt!- Thấy được tâm thái kích động của đối phương, Triệu Hoài liền cất tiếng chế giễu.

Nghe được âm thanh kia, Vẹt Hỉ Phúc mới dần dần lấy lại sự bình tĩnh. Đưa mắt nhìn về xung quanh một lượt, lại nhìn về bản thân. Phút chốc, nó liền cảm thấy bình an đến lạ. Mặc dù bản thân đang bị trói, nhưng so với cái trải nghiệm vừa nãy, còn tốt chán bội phần.

- Phù phù, đáng sợ quá đi mất!- Vẹt Hỉ Phúc liền hít thở lấy mấy hơi, bầu không khí trong lành này, quả thật là rất tuyệt. So với cái cảm giác ngột ngạt ban nãy, như là thiên đường so với địa ngục vậy.

- Thế nào? Vui không? Nhìn mặt ngươi thế kia, chắc là vui lắm đây. Sao, có muốn thử nữa không?- Triệu Hoài mỉm cười nham nhở, ánh mắt chất chứa niềm vui khó mà diễn tả.

Bộ dáng thê thảm của Vẹt Hỉ Phúc, càng làm cho đối phương hả hê không ít. Đây xem như một chút trừng phạt nhỏ, hắn ta dành cho nó. Trải qua chuyện lần này, e là tâm tính của con chim kia, không biết sẽ biến hóa như thế nào đây?

- Đừng! Ta không muốn... Không muốn!- Vẹt Hỉ Phúc hét lên từng tiếng thất thanh, bộ dáng sợ hãi không ít. Cả lông tơ trên người đều bất giác mà trở nên dựng đứng.

Ngược lại, Triệu Hoài thái độ hoàn toàn là thờ ơ. Tay liền cầm nồi nước sôi, mà tiến đến ngay trước mặt nó. Điều này, khiến cho Vẹt Hỉ Phúc trở nên hoảng sợ trong phút chốc. Không biết, đối phương lại muốn giở trò gì đây? Trải qua chuyện lần trước, con chim này đã bắt sợ người thiếu niên trước mắt.

- Way, anh hai à, anh làm gì thế? Đừng có mà qua đây!- Vẹt Hỉ Phúc điên cuồng chống cự, ra sức mà vùng vẫy. Nhưng không sao thoát khỏi trói buộc, chỉ có thể giương mắt mà nhìn đối phương không ngừng tiến tới gần.

Thoạt nhiên, Triệu Hoài mặt đối mặt với Vẹt Hỉ Phúc, hắn ta không chút biến sắc. Càng làm như vậy, chim nhỏ càng hoảng loạn hơn bao giờ hết. Nội tâm đã không tự chủ mà gào thét một phen, tự mình suy diễn ra hàng trăm hàng ngàn c·ái c·hết của bản thân.

( Không lẽ nào, một đời kiêu hùng vẹt ta, phải kết thúc ở đây sao? Đúng là ông trời không có mắt, vẹt hiền lành tốt tính như ta, thế gian hiếm thấy. Sao lại mất sớm như thế được?) Thế là một màn oán than kêu gào, than thân trách phận cứ thế mà được diễn ra.

Mắt thấy, Triệu Hoài thản nhiên mà đổ nồi nước xôi xuống. Tiếng xèo xèo phát ra liên tục, âm thanh cực kì giòn tan. Vẹt Hỉ Phúc lúc này, đã nhắm chặt hai mắt của mình lại. Tránh nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc kia, khiến cho lòng càng thêm chua xót.

Thời gian trôi qua đã lâu, mà Vẹt Hỉ Phúc lại không cảm nhận được một chút đau đớn nào cả. Cảm thấy sự tình có phần khác lạ, nó liền chầm chậm mà mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến cho chim nhỏ hoang mang không thôi.

- Tên khốn nhà ngươi nấu mì, thì nấu mì đi. Sao lại còn bày ra bộ dạng đáng sợ đó, đây là muốn hù c·hết ta phải không?- Vẹt Hỉ Phúc bức xúc mà lên tiếng, thái độ giận dữ không ít.

- Ngươi... Hét với ai thế?- Triệu Hoài liền liếc lấy nó một cái, làm cho chim nhỏ sợ hết cả hồn. Thái độ, liền trở nên ngoan ngoãn ngay tức thì, không còn dám ý kiến bất kì điều gì nữa. Hắn ta thì ngược lại, nhẹ nhàng mà húp mì, tâm tình phải nói là cực kì bình thản.

Chương 177: Tỉnh lại sau ác mộng