Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 178: Biểu thị lòng thành

Chương 178: Biểu thị lòng thành


Vẹt Hỉ Phúc của hiện tại, so với lúc ban đầu mà nói, đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Xem ra, một chút trừng phạt nhỏ kia, hữu dụng không ít. Gọi dạ bảo vâng, không chút trái ý đối phương.

Chuyện quan trọng nhất lúc này, vẫn là tìm cách thoát khỏi trói buộc, tìm về sự tự do vốn có của bản thân. Còn tìm như thế nào, thì phải xem Vẹt Hỉ Phúc biểu hiện ra làm sao? Dù gì mọi quyền quyết định, điều nằm ở người thanh niên trước mắt.

Trải qua lần dày vò trước đó, càng làm cho chim nhỏ hiểu rõ. Tên con người kia, là thứ không thể dây vào. Một là phục tùng, hai là tránh xa. Nhìn về tình hình hiện tại, tất nhiên là chọn số hai rồi. Nhưng cuộc sống mà, nào đâu có dễ dàng như thế được.

- Anh hai à? Chim người chúng ta, không thù không oán thì phải. Cần gì làm khó nhau, thả ta ra đi mà! Đảm bảo với ngươi, chuyện ngày hôm nay không một ai biết tới, như vậy có được hay không?- Vẹt Hỉ Phúc nhỏ giọng mà cầu xin, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.

"Không thù không oán!" Nghe được lời này, các cơ mặt của Triệu Hoài vô thức mà liên tục co giật. Miếng mì đang ăn, cũng trở nên mất ngon. Bộ dạng bây giờ của hắn ta, như là muốn lấy mạng của người khác vậy.

Vẹt Hỉ Phúc đâu biết rằng, những chuyện mà nó gây ra. Triệu Hoài lại là người gánh lấy hậu quả, không biết là bao nhiêu phiền phức từ đó mà ra. Làm cho hắn ta mấy ngày nay, phải chạy đôn chạy đáo, không phút nào là được nghỉ ngơi. Cả cơ thể lẫn tinh thần, điều kiệt quệ đi không ít.

- Thả ngươi ra? Có chuyện ngon ăn thế à? Không g·iết ngươi đã là mai lắm rồi, ở đó mà còn đòi hỏi. Có tin, là ta nấu chín ngươi luôn không? Thịt chim, cũng lâu quá rồi ta chưa ăn. Nay thử một chút, xem xem có ngon giống xưa hay không, cũng tính là không tệ!- Triệu Hoài nhìn về nó, ánh mắt lộ rõ sự tàn ác. Lời này nói ra, ắt hẳn không phải là nói đùa.

- Yaaaa, thấy em vậy thôi, chứ ốm lắm, làm gì có thịt mà ăn. Không ngon đâu, toàn là xương với xóc, nào có ăn được!- Vẹt Hỉ Phúc điên cuồng lắc đầu, b·iểu t·ình sợ hãi đều hiện rõ mồn một trên khuôn mặt.

- Vậy sao? Vậy thì tốt nhất, là ta hỏi gì thì ngươi trả lời nấy. Nếu như có nửa câu gian dối, thì ngươi coi chừng đấy!- Nói rồi, Triệu Hoài dùng sức bóp nát hộp mì trong tay, đôi mắt liền lộ rõ sự tàn ác. Tưởng chừng, như muốn lấy mạng chim tới nơi.

- Vâng vâng vâng! Em là vẹt thật thà nhất cái học viện này. Anh hỏi sao thì em trả lời vậy, không chút nào gọi là dấu diếm!- Vẹt Hỉ Phúc liên tục gật đầu, dáng vẻ khúm núm không thôi. Nó của hiện tại, đã hoàn toàn khuất phục đối phương.

Thấy được biểu hiện ngoan ngoãn đó, Triệu Hoài không khỏi hài lòng. Khoé miệng hắn ta, bất giác mà lộ ra nụ cười nham hiểm. Xem ra con chim này, không phải là không thu phục được. Nếu như lợi dụng được nó, thì mọi chuyện phía sau, e là nhẹ nhàng đi không ít.

- E hèm, vậy thì vào việc! Ta hỏi ngươi, những thứ này là do ngươi trộm sao?- Triệu Hoài tay cầm nội y màu trắng, thứ mà dùng để đặt bẫy con chim kia. Ánh mắt hắn liền trở nên sắc bén, khiến cho nó bất giác mà sinh ra sự hoảng loạn trong lòng.

- Thứ này...

- Nói hay c·hết? Ngươi tốt nhất là lựa chọn cẩn thận. Ta không có thời gian đâu mà dây dưa với ngươi. Đây đã là cơ hội cuối cùng của ngươi rồi. Không biết nắm bắt, e là tối nay ta ăn món chim nướng vậy!- Đang lúc Vẹt Hỉ Phúc còn phân vân, không biết trả lời sao cho phải. Triệu Hoài liền lên tiếng đánh chặn. Ép cho nó, phải thật thà mà trả lời. Dù sao cũng là người từng trải, lời mà đối phương nói ra, là giả hay thật, hắn ta còn không biết hay sao.

Biểu tình khuôn mặt hiện tại của Triệu Hoài, đáng sợ không thôi. Ánh mắt hay lời nói, đều trở nên vô hồn. Sát khí, là thứ không thể thiếu. Xung quanh hắn ta cứ ẩn hiện cảm giác như sắp g·iết người đến nơi vậy. Khí tức này, Vẹt Hỉ Phúc không phải là chưa từng thấy qua.

- Có, là do ta lấy!- Vẹt Hỉ Phúc không thể nghĩ nhiều được nữa, ngay lập tức mà đáp lời hắn ta. Sợ rằng chậm trễ một giây, bản thân liền có thể bỏ mạng tại nơi đây.

- Thì ra là ngươi, cái con chim thối này. Báo hại ta chịu không ít là khổ. Ngươi nói xem, ta nên giải quyết ngươi như thế nào đây?- Triệu Hoài nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh lộ rõ sự tức giận của bản thân. Thật chất, đây là hắn ta giả vờ biểu hiện cho nó xem. Ý định, là khiến cho sinh ra sự sợ hãi, từ đó mà trở nên phục tùng vô điều kiện.

( Để ta xem con chim nhỏ nhà ngươi, lá gan phải to đến mức độ nào, mà lại đi làm chuyện tày trời như vậy? Đến ngay cả ta còn không dám làm nữa là. Ngươi thì hay hơn cả ta rồi!) Triệu Hoài không khỏi cảm thán một phen, ngưỡng mộ tất nhiên là không ít. Nhưng hiện giờ không phải là lúc, trước mắt vẫn là cần hù dọa nó trước đã. Chỉ có như vậy, kế hoạch của hắn ta mới thêm phần hoàn hảo.

- Thả! Nhất định phải thả! Anh trai xem thử, thằng em này khí chất ngời ngời. Là con chim đứng đầu trong bán kính 1km quanh đây, nói là vua của vùng này cũng không quá!- Vẹt Hỉ Phúc ưỡn ngực mà nói, tự hào không thôi.

- Ta nhớ không lầm, 1km quanh đây hình như là học viện thì phải. Toàn là chim sẻ với bồ câu, kiếm một chim dữ mà ra hồn cũng không có. Ngươi ở đó, mà đòi làm vua với chả chúa. Láo toát! Còn thả, cũng được thôi. Ngươi muốn ta thả vào nồi lẩu hay nồi cháo, để ta biết đường còn nấu!- Triệu Hoài buông lời khinh miệt còn thuận tiện mà trêu đùa nó một tí.

- Không! Là thả tự do ấy! Anh trai à, làm ơn đi mà. Ta còn trẻ, ta vẫn còn chưa muốn c·hết đâu!- Vẹt Hỉ Phúc vội lên tiếng cầu xin, sợ rằng là đối phương hứng chí mà làm liền, vậy không phải là bản thân sẽ toi hay sao?

- Nếu biết trước có ngày này, vậy thì khi xưa liệu có còn làm bậy? Làm chuyện ác, trả giá cũng là chuyện bình thường thôi. Cần gì phải sợ đến như vậy! Nhưng... Thả ngươi ra không phải không được... Trừ khi...- Triệu Hoài cố tình úp úp mở mở, làm cho chim nhỏ thêm phần hồi hộp. Nắm được cộng rơm cứu mạng, trong chốc lát sự đề phòng của nó liền giảm về mức thấp nhất.

- Trừ phi thế nào? Chuyện gì em cũng làm, chỉ cần anh trai tha mạng cho thằng em này là được!- Vẹt Hỉ Phúc gấp gáp mà nói, sự thành khẩn điều lộ hết ra ngoài.

Triệu Hoài chỉ chờ có thế, trong lòng sớm đã không kiềm được niềm vui nhưng vẫn phải cố giữ nét bình tĩnh vốn có. Nếu không mọi chuyện bại lộ, e là công cốc mất thôi. Tốn công phí sức nhiều đến như vậy, nào đâu có thể chỉ vì một chút sơ xuất, mà đem đổ xong đổ bể cho được.

- Vậy sao? Nhưng đáng tiếc, chuyện này vốn dĩ không cần đến ngươi. Nếu thêm ngươi vào, lại hỏng việc của ta. Vậy không phải là tự bê đá đập chân mình hay sao? Ngươi nói thử xem, chuyện này rốt cuộc là có nên hay không?- Triệu Hoài cất tiếng thăm dò, quay lưng về phía con chim kia, làm ra bộ dạng có phần khó xử. Nhưng thật chất là vui mừng không thôi, thiếu điều là cười thành tiếng. Nhưng vì kế hoạch trước mặt, vẫn là kiềm chế bản thân lại một chút.

- Có! Thằng em này cho dù có c·hết, cũng nhất định hoàn thành sứ mệnh. Nhất định không phụ lòng tin anh trai đã trao!- Vẹt Hỉ Phúc ra sức mà biểu thị lòng thành, chỉ có như vậy mới tìm về cho bản thân một mạng.

Chương 178: Biểu thị lòng thành