Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 179: Lại là đồ tốt

Chương 179: Lại là đồ tốt


Triệu Hoài chỉ cần với bốn bước cơ bản, đã hoàn toàn khống chế được chim nhỏ trong lòng bàn tay. Mở đầu là bắt giữ, giam cầm thị lực Vẹt Hỉ Phúc trong bóng tối. Từ đó, mà khuyếch đại nổi sợ trong lòng nó đến mức cực điểm.

Bước tiếp theo là dùng ngôn từ, liên tục công kích vào tinh thần của Vẹt Hỉ Phúc, ép nó đạt đến trạng thái gần như sụp đổ. Khiến cho chim nhỏ không còn tin vào chủ nhân cũ. Từ đó, trở nên bơ vơ lạc lõng, không còn bất cứ chỗ dựa vào.

Kế tiếp là dùng nọc độc Rắn Cạp Xích, để nó triệt để rơi vào sợ hãi. Trải qua cảm giác sống không bằng c·hết đó, chừa đi thói hư tật xấu của bản thân. Từ vực sâu trở về, tâm tình của Vẹt Hỉ Phúc, đã đôi phần khác xưa. Vô thức, mà sinh ra sự sợ hãi đối với người thiếu niên trước mắt.

Sau cùng là ra tay cứu vớt, tạo cho Vẹt Hỉ Phúc một cái giá trị, để nó tự mình cứu mình. Kết hợp với đó là sự uy h·iếp, nhịp độ thì không ngừng dồn dập, ép cho chim nhỏ không thể suy nghĩ được nhiều. Bất giác, mà đi theo tiết tấu Triệu Hoài đã sắp đặt sẵn. Đến khi muốn quay đầu, e là không kịp nữa rồi.

Cùng với thái độ nửa có nửa không như muốn lấy mạng nó tới nơi vậy của hắn ta. Càng làm cho Vẹt Hỉ Phúc thêm phần gấp gáp, mong muốn chứng tỏ bản thân càng thêm phần mãnh liệt. Chỉ có như vậy, mới khiến cho con chim kia không chút nghi ngờ, hoàn toàn phục tùng Triệu Hoài.

Dù sao Vẹt Hỉ Phúc cũng chỉ là một con chim, trí tuệ tất nhiên là sẽ không bằng con người. Triệu Hoài tính kế nó nhiều đến như thế, xem ra là tốn không ít công sức. Đến khi con vẹt kia phát hiện tất cả chỉ là một cứu lừa, muốn tìm hắn ta trả thù. Chỉ là không biết lúc đó, hắn ta đã ở phương trời nào rồi.

Nhìn về biểu hiện có phần ngoan ngoãn hiểu chuyện của Vẹt Hỉ Phúc, Triệu Hoài không khỏi hài lòng. Tiếp theo, phải dụ dỗ nó vào tròng, từ đó mà bán mình làm việc cho hắn ta. Kế hoạch của bản thân mới được xem như là hoàn thành mĩ mãn.

- Chậc chậc chậc, vậy thì quá là khổ cực cho ngươi rồi. Nhưng... Ta lấy gì tin tưởng được ngươi. Nói không chừng, đây chỉ là lời hứa suông của ngươi thì sao? Đến lúc đó, kẻ thiệt không phải ta thì là ai?- Nói tới đây, Triệu Hoài chính là muốn một sự cam kết tuyệt đối đến từ đối phương. Không phải là lời nói đầu mỏ, mà là hiện vật có thể tuyệt đối tin tưởng.

- Vậy... Anh trai à, thằng em này làm sao mà minh chứng lòng trung thành của mình cho anh xem đây. Trên có trời làm chứng, dưới có đất làm nền. Lời mà vẹt này nói ra, đảm bảo không chút gian dối. Cúc cung tận tủy, thề c·hết trung thành!- Vẹt Hỉ Phúc vội biểu đạt tấm lòng, khuôn mặt liền trở nên nghiêm trang hết mức.

Mắt thấy, con chim kia không hiểu ý mình. Triệu Hoài cũng chỉ đành, tự thân ra tay. Từ trong người lấy ra một viên thuốc màu đen, to như hạt đậu. Nhìn vào nó rồi lại nhìn về chim, hắn ta mơ hồ lộ một tia hài lòng. Báo hiệu cho chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

- Anh trai của ta ơi, thứ đó là... Gì thế?- Giọng của Vẹt Hỉ Phúc, đôi phần tự nhiên run lên. Cảm giác sợ hãi khi nãy, bất chợt ùa về.

- Thứ này à? Yên tâm đi, là đồ tốt đấy. Ta khó khăn lắm mới có, chút nữa thôi ngươi sẽ được nếm thử mùi vị của nó ra làm sao. Không cần phải gấp gáp!- Triệu Hoài nở ra nụ cười hiền từ, khiến cho chim nhỏ không khỏi lạnh cả sống lưng.

- Lại... Lại là đồ tốt nữa sao? Không ấy, mình chuyển qua thứ khác được không? Chứ nhìn thứ này, thằng em có cảm giác không ổn cho lắm thì phải!- Nhìn về biểu cảm khuôn mặt kia, nổi sợ trong lòng Vẹt Hỉ Phúc cứ thế mà dâng trào.

- Không sao! Thứ này ấy à, không có gì gọi là nguy hiểm lắm đâu. Ăn nó vào rồi, trong vòng ba ngày nhất định phải có thuốc giải. Nếu không, c·hất đ·ộc lan tỏa, toàn thân thối rữa mà c·hết. Kèm theo đó, là nổi đau không gì diễn tả. Đây là thứ, mà ta chế tạo dược trên nọc độc của Rắn Cạp Xích. So với nguyên bản thì cao cấp hơn nhiều. Sao, ngươi cảm thấy thế nào?- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, biểu cảm khuôn mặt liền trở nên tà ác không thôi.

- Ăn... Ăn gì chứ... Thứ này, là ai phải ăn vậy?- Nét thấp thỏm lo âu của Vẹt Hỉ Phúc vô thức mà biểu hiện hết qua khuôn mặt. Giọng nói, liền trở nên lo sợ hơn bao giờ hết. Cảm giác trúng độc của Rắn Cạp Xích, đời này nó không muốn trải qua bất kì một lần nào nữa.

- Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ háo hức của ngươi kìa! Muốn ăn lắm rồi chứ gì? Được thôi, mất công người khác lại nói ta n·gược đ·ãi ngươi. Há miệng ra, ta đút cho nè!- Triệu Hoài tiến sát lại nó, một tay bóp miệng, tay còn lại thô bạo mà nhét vào. Mặc kệ cho đối phương, đang phản kháng điên cuồng.

- Ừng... àaaaa!( Đừng mà!)- Tiếng gào thét của con chim kia không ngừng vang lên khắp cả căn phòng. Âm thanh đó, chất chứa toàn là sự sợ hãi.

Thì sao chứ, Vẹt Hỉ Phúc có còn lựa chọn nào khác nữa đâu. Ngoài việc miễn cưỡng phục tùng đối phương vô điều kiện. Mạng này, nằm trong tay của người ta. Lại mất đi chỗ dựa ban đầu, bây giờ nó bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời tấp nập. Chỉ có thể buông xuôi, phó thác bản thân cho số phận mà thôi.

Thế là, sau một hồi giằng co, Triệu Hoài thành công trong việc thô bạo làm nhục đối phương. Sắc mặt của Vẹt Hỉ Phúc, trở nên nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Còn đâu tháng ngày uy phong lẫm liệt, tung hoành bốn phương.

- Nhìn ngươi kìa, vui biết bao nhiêu mà nói. Sau này đi theo ta, thứ đồ ăn này đảm bảo không thiếu cho ngươi đâu!- Triệu Hoài mỉm cười thoả mãn, theo đó sự tàn ác mới dần lộ rõ.

- Ặc ặc... Ặc ặc... Còn ăn... nữa à?- Vẹt Hỉ Phúc không ngừng ho lên những tiếng sặc sụa, nét mặt liền trở khó coi phần nào. Đau đớn và tuổi hờn, là thứ mà bây giờ nó đang phải trải qua.

Mạng sống của Vẹt Hỉ Phúc ở hiện tại, hoàn toàn nằm trong tay của người thiếu niên trước mắt kia. Mặc dù có đôi phần không muốn, nhưng cũng chỉ có thể để đối phương tùy ý mặc sức mà làm. Về cơ bản, năng lực phản kháng của nó bây giờ, gần như bằng không.

Đối diện với câu hỏi của Vẹt Hỉ Phúc, Triệu Hoài không chút để tâm tới. Bởi vì bây giờ, cuộc chơi do hắn ta nắm giữ. Lời của con chim kia, nào đâu có giá trị gì. Lời của hắn nói, mới được xem là thứ có uy quyền tại nơi đây.

Mắt thấy, Triệu Hoài tay cầm con dao, ánh mắt liền trở nên sắc bén lạ thường. Không nói lời nào, trực tiếp tiến tới gần con chim đó. Điều này, dọa nó không ít. Sợ rằng bản thân, vô tình đắc tội với đối phương. Liền cất tiếng mà cầu xin, giọng điệu hèn mọn đi không ít.

- Anh hai à, anh làm gì thế? Là do thằng em này lỡ lời làm, chọc giận đến anh sao? Có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói, cần gì phải động tay động chân như thế? Anh hai ơi, đừng có qua đây màaaaa...

Nhìn về nét mặt ưu ám đó, Vẹt Hỉ Phúc không khỏi sinh ra sợ hãi trong lòng. Chỉ thấy, Triệu Hoài chém ra vài nhát dao cơ bản. Khiến cho nó, kêu lên từng tiếng thất thanh, sự hoảng loạn trong phút chốc gia tăng gấp bội. Hai mắt liền cứ thế mà nhắm chặt, tưởng rằng bản thân như sắp tàn đời tới nơi vậy.

Sau vài nhát dao cơ bản, hắn thành công trong việc cởi trói cho con chim kia. Theo đó, là tiếng*bịch* phát ra, Vẹt Hỉ Phúc mất căng bằng mà ngã xuống. Đầu liền cắm thẳng xuống đất, đau đớn xem ra là không ít. Vì muốn giả ngầu Triệu Hoài đúng là chuyện gì cũng làm ra cho bằng được.

Chương 179: Lại là đồ tốt