Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 188: Cứu vãn tình hình
Lại nói đến Triệu Hoài bên này, sớm đã bị người ta truy cùng diệt tận, một đường chém g·iết. Cũng mai là hắn ta chạy nhanh cùng với phản xạ của bản thân nhạy bén mới có thể bảo toàn mạng sống cho tới tận giờ. Nếu không e là đã mồ xanh mã đẹp từ thuở nào.
( Ta la từ nãy tới giờ, sao vẫn chưa có người ra tay ngăn cản thế? Làm ăn kiểu này, là c·hết người ta rồi. Không có trách nhiệm gì cả!) Triệu Hoài vừa chạy, vừa nhỏ tiếng mà mắng thầm người khác. Còn tiếp tục như vậy, không biết là hắn ta sẽ còn cầm cự được bao lâu nữa đây.
Lời vừa nói xong thì không biết từ đâu xuất hiện, một tấm lụa đào đi nhanh hơn gió. Xém tí đã quấn chặt được chân của Triệu Hoài, cũng mai là hắn ta đưa thương đã lấy một đòn. Mới có thể bình an mà sống tiếp, không thì cuộc chơi sớm đã kết thúc từ đây.
- Tên khốn nhà ngươi, còn muốn chạy!- Tú Chi hét lớn đầy phẫn nộ, ánh mắt liền trở nên sắc bén.
Nói rồi, Tú Chi tụ lực vào chân, bộc phát sức mạnh. Chớp mắt, đã xuất hiện ngay bên cạnh đối phương. Dồn khí, đánh ra một đòn. Chưởng ấy mạnh mẽ không thôi, hướng thẳng vào kẻ địch mà đánh ra. Trúng đòn này, không tàn cũng phế.
Triệu Hoài ngay tức thì lệch mình, chân chuyển hướng trong phút chốc. Cùng với đó là kết hợp xoay người, mới có thể tránh được đòn đó trong giây cuối trước khi kịp chạm vào cơ thể. Nếu trúng đòn này hắn ta cũng nhẹ thôi, chỉ nặng ở người khiêng.
Mặt đất, liền bị Tú Chi đánh cho xuất hiện một cái lỗ lớn. Thấy vậy, Triệu Hoài không khỏi rùng mình sợ hãi. Đòn này mới vừa qua thì đòn khác đã tới. Vân Anh ngay lập tức nắm bắt cơ hội này, nhanh chóng tiếp cận kẻ địch. Một đòn xuất ra, là dồn hết lực mà đánh.
- Chịu c·hết đi!- Cùng với lời nói đó, chính là hành động muốn lấy mạng hắn ta.
Mắt thấy đòn này đánh ra, so với đòn ban nãy mà nói, chỉ có hơn chứ không kém. Chỉ cần trúng một chiêu này, Triệu Hoài cũng đủ tàn đời tới nơi. Hắn ta có thể vượt qua hay không, thì phải xem ở thiên phú cũng như nỗ lực của bản thân. Đây là lúc, kiểm chứng tất cả, là sống hay c·hết đều nằm ở một khoảnh khắc.
Ngay tức khắc, Triệu Hoài chuyển thương về trước, đỡ lấy một đòn. Vân Anh đánh tới, uy lực cực kì mạnh mẽ. Chỉ mới chạm thôi, tay hắn đã không ngừng run rẩy. Áp lực phải chịu là không hề nhỏ. Cô ta dứt khoát mà ra hết một đòn, cũng là lúc đối phương liên tục lùi người về sau.
Triệu Hoài của hiện tại, đã cảm nhận được sự khác biệt tương quan về sức mạnh giữa bản thân với hai người bọn họ. Chỉ mới một đòn, đã như muốn lấy mạng hắn ta vậy. Còn tiếp tục giao chiến, không tránh khỏi cái kết cực kì thảm thương.
Sau khi lãnh trọn một đòn, mặc dù đã dùng kim thương đỡ lấy. Nhưng sát thương mà Triệu Hoài gánh lấy là không hề nhỏ chút nào. Cả người đều bị đẩy lùi về sau, cơ thể bị tổn thương không ít. Tay cùng với chân, đã bất giác mà run rẩy từ lúc nào.
- Ghê thế? Chỉ mới hơn ta một cấp, sức lực không ngờ lại mạnh đến vậy!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài kiềm không được mà buông lời cảm thán. Khuôn mặt, đều đã nhăn nhó hết cả lên.
- Tiếp chiêu!- Hắn ta chưa kịp định thần, âm thanh quen thuộc đã vang lên bên tai.
Triệu Hoài quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, bóng dáng có phần đáng sợ đó lại bất ngờ xuất hiện. Vân Anh quyết định t·ấn c·ông dồn dập, ý định hoàn toàn áp đảo đối phương. Chỉ có như vậy, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao. Điều này, khiến cho hắn ta giật mình không thôi, nét mặt lộ rõ hoang mang.
Mới một đòn, đã đủ để Triệu Hoài sống dỡ c·hết giờ. Giờ mà lãnh tiếp một đòn, đây chính là muốn lấy mạng hắn ta. Còn tiếp tục như vậy, mồ yên mả đẹp cũng không phải là không thể. Xem ra lần này, không trầy da trốc vảy là không được. Đành vậy, liều mình một phen mới có thể tìm đường sống trong kẻ c·hết. Dù sao có chạy, cũng chẳng thể thoát khỏi tay của bọn họ. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, nhưng mà thực tế nó phũ phàng lắm.
Vân Anh tung ra một chưởng, Triệu Hoài cũng không kém, liền cùng đối phương so tài một phen. Ngay lập tức thi triển Long kĩ: Cốt long trảo mà cường công đáp trả. Chiêu thức giao nhau, khí tức của mỗi bên đều cực kì mãnh liệt.
Nhưng đáng tiếc, thực lực của hai bên vẫn là có sự cách biệt. Trong phút chốc, đã phân ra kẻ thắng người thua. Không cần nghĩ cũng biết, kẻ thua là Triệu Hoài còn người thắng là đối phương. Hắn ta liền b·ị đ·ánh văng ra xa, đổi lại còn b·ị t·hương không nhẹ. Cả người lăn lộn trên mặt đất, khoé miệng đã có chút máu tươi chảy ra.
- Khụ khụ, đây là muốn g·iết người mà!- Triệu Hoài bây giờ đã nói không ra hơi, thương tích trên người cũng tính là không ít. Dáng vẻ hiện tại, đúng là có chút đáng thương.
Ngẩng đầu nhìn lên, kiếm đã kề cổ từ bao giờ. Thị Thu dùng ánh mắt đôi phần khinh bỉ mà nhìn về hắn ta, kiếm ấy chỉ cách cổ không quá 1cm. Có thể nói, mạng của bản thân đã nằm trong tay đối phương. Muốn phản kháng, không sao làm được.
Triệu Hoài ngược lại không chút hoảng sợ, miệng còn bất giác mà lộ ra nụ cười nham hiểm. Khuôn mặt đó bình thản không thôi, nhìn về dáng vẻ này tưởng chừng mọi việc hắn mới là kẻ nắm lợi thế. Chỉ là, giờ không phải là lúc để loạn.
- Ta biết là ta đẹp trai rồi, cô cần gì mà nhìn ta đắm đuối như thế. Cho dù có như vậy, cô mãi mãi cũng không có được ta đâu, khụ khụ!- Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, Triệu Hoài vẫn còn có tâm trạng mà nói lời đùa cợt. Tên này, đúng là không biết sợ là gì mà.
- Ngươi... Muốn c·hết!- Nói rồi, Thị Thu cứa nhẹ một đường trên cổ đối phương, dòng máu đỏ tươi đã bắt đầu chảy ra.
- Cô có gan thì ra tay đi, tưởng ta sợ à?- Trước tình thế này, Triệu Hoài ngược lại không chút sợ hãi. Ánh mắt liền trở nên kiên định hơn bao giờ hết, miệng còn lộ ra nụ cười có phần khinh bỉ.
- Nếu ngươi đã muốn c·hết, vậy thì ta giúp ngươi toạ nguyện!- Nói rồi, Thị Thu giơ kiếm lên cao. Khuôn mặt, liền trở nên đáng sợ.
( Way, làm thật à? Ta chỉ là hù thôi mà, có cần chơi lớn như vậy không? Ta nhớ không lầm, bản thân cũng chưa từng rình qua cô tắm. Thù hận giữa hai người chúng ta, sao lại lớn đến mức độ này?) Nhìn về một màn trước mặt, Triệu Hoài không khỏi kinh ngạc. Không ngờ chọc phải đứa liều, xem ra là phen này không ổn thật rồi.
Không chỉ hắn ta kinh ngạc, mà ai ai ở đó cũng ngạc nhiên không thôi. Chuyện này, hình như có chút đi quá giới hạn rồi thì phải. Giờ mà x·ảy r·a á·n m·ạng, thì quả thật là mọi chuyện đi hơi xa. Cả đám, khó mà yên ổn cho được.
Đang lúc lưỡi kiếm đi xuống, ánh mắt Triệu Hoài liền trở nên sắc bén. Trên người, còn phản phất khí tức của sự c·hết chóc. Muốn g·iết hắn ta, nào đâu đơn giản như thế. Đã đến lúc, lấy thực lực chân chính của bản thân ra rồi. Nhờn riết quen.
Ngay lúc Triệu Hoài định ra tay phản công, thì từ đâu bay tới một thanh dao găm. Đánh bật lưỡi kiếm của Thị Thu, hòa hoãn đi thế cục căng thẳng hiện tại. Triệu Hoài thấy vậy, cũng vội thu khí tức lại, trở về với dáng vẻ bình thường. Nếu không phiền phức sẽ là không nhỏ, khó mà cứu vãn tình hình cho được.
- Dừng tay! Cô thực sự muốn g·iết người sao?- Âm thanh vang lên, theo đó là một bóng dáng xuất hiện chắn trước mặt Triệu Hoài. Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.