Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 193: Chất vấn
Triệu Hoài sau khi thấy tình hình có phần không ổn, ý định rút lui. Nhưng mà, nào đâu có dễ như thế. Hắn ta bây giờ, đã bị kẻ địch vây quanh, tiến không được mà lùi không xong. Sự tình, đúng là có phần nguy nan. Chỉ có thể, miễn cưỡng mà tiếp tục đối chất với bọn họ.
- Các ngươi đây là muốn làm gì thế? Định đánh hội đồng ta nữa à? Tới đi, tưởng ta sợ chắc!- Triệu Hoài cố làm ra vẻ khí thế, lời nói cùng với cử chỉ hùng hồn không ít.
- Đúng vậy! Triệu Hoài anh ấy lẽ nào lại sợ các ngươi. Có ngon, thì lên hết cả đi!- Diệp Ninh khí thế cũng không kém, quyết một lòng cùng tiến cùng lui với hắn ta.
( Ui, ẩu rồi đó! Ta chỉ là mạnh miệng mà nói vậy thôi, ai mượn cô nói thêm vào vậy? Chị hai à, đây là muốn giúp đỡ hay là hãm hại ta thế. Cô là do bọn họ, cài vào phải không?) Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt không khỏi nghi ngờ. Rốt cuộc, là bạn hay là thù đây.
- Aya, đừng nhìn người ta như vậy mà, ngại c·h·ế·t đi được!- Diệp Ninh che mặt, e thẹn không thôi. Một màn này, đúng là dọa người mà.
- E hèm, hai người các em rốt cuộc là làm gì thế? Nói chuyện trọng đại đi, định câu giờ nữa à? Câu bao nhiêu đó rồi, còn chưa đủ nữa sao?- Thầy Mạnh lên tiếng, mới có thể ngăn chặn được hai người bọn họ tiếp tục làm trò con bò ở đây.
Không phải là Triệu Hoài không muốn nói chuyện chính, là mà hắn ta bây giờ đang đợi. Đợi cái thời cơ để bản thân có thể trở mình, chờ cái khoảnh khắc mà chính mình có dễ dàng hạ gục đối phương. Hiện tại cứ để bọn họ đắc ý nhiều một chút, càng trèo cao thì ngã càng đau.
- Triệu Hoài, em còn có gì muốn nói hay không? Hay là, trực tiếp thực hiện lời hứa kia?- Thầy Nghiêm lên tiếng, ánh mắt liền trở nên sắc sảo, vẻ mặt ấy còn có sự hài lòng không ít.
( Chưa gì hết, đã muốn dồn ta vào đường cùng rồi sao? Gấp gáp thế không biết nữa! Khởi động nhiêu đó đã đủ, trò hay giờ mới chính thức bắt đầu. Chúng ta, đấu tố lẫn nhau đi!) Triệu Hoài nhẹ cười, gian tà, ác độc, lưu manh, đểu cán đều hội tụ đủ cả.
Hai bên nhìn nhau, không nói lời nào. Ánh mắt thiết tha biết bao nhiêu, vẻ mặt người nào người nấy thì y như con cáo già. Chỉ riêng có thầy Mạnh, là được xem như người ngoài cuộc. Ông ta chỉ là người căng bằng cán cân quyền lực của hai người. Giúp cho sự tình này, càng thêm phần thú vị.
- Triệu Hoài, ngươi không bắt được hung thủ thật sự. Lẽ nào nói, ngươi chính là cái tên biến thái đó, nên mới không bắt được người. Sao, ngươi còn có gì để biện minh hay không? Hay là, chấp nhận số phận!- Văn Thành một bên lên tiếng, thái độ có phần đắc ý. Lời này nói ra, đây chính là cố tình đẩy nhanh tốc độ, tránh cho biến cố không đáng có xảy ra.
Hiện tại thì ngược lại, đối phương không ngừng nói. Còn Triệu Hoài cũng chỉ có thể yên lặng, miễn cưỡng mà nghe. Dù sao, bây giờ có nói gì đi chăng nữa, không bằng không chứng cũng chỉ là tốn công. Nhưng thái độ của hắn ta đối với chuyện này, vẫn là nhởn nhơ thấy rõ.
- Triệu Hoài, anh yên tâm đi, có em ở đây. Bọn họ, không thể nào làm gì được anh cả!- Diệp Ninh nhìn về đối phương, vẫn là ánh mắt tin tưởng đó, tràn ngập lẽ sống. Nhưng như thế, mới khiến cho hắn ta trở nên e ngại. Dù sao bản thân vẫn là làm chuyện ác, tất nhiên là có chút hổ thẹn trong lòng.
- Diệp Ninh, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô. Cần gì cố chấp mà chen vào, bảo vệ loại người đó tổn hại không ít đến thanh danh đâu!- Văn Thành buông lời khuyên ngăn, hắn ta không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà kết thù với cô ta. Dẫu sao thân thế của nàng, vẫn là có chút đặc biệt.
- Đúng vậy! Diệp Ninh, cô còn muốn chấp mê bất ngộ. Hắn ta nào đâu phải là người tốt lành, cần gì nhất mực bảo vệ. Ta tránh xa hắn ta không kịp nữa là, cô tại sao lại cứ đâm đầu vào?- Thị Thu cũng thuận thế, mà nói lời khuyên can. Mục đích chính, vẫn là muốn đối phương không nên tham gia vào chuyện này.
- Chuyện của ta, không cần các ngươi phải quản. Nhưng chuyện của anh ấy, ta nhất định phải quản!- Diệp Ninh mạnh mẽ mà đáp, không chút thay lòng.
( Sao càng nói thì ta càng tệ vậy ta? Làm người tốt ấy mà, đúng là quá khổ. Cũng mai là có người tin tưởng! Hmm, đúng là cuộc sống không dễ dàng gì mà!) Triệu Hoài buông lời cảm thán, nét mặt còn có một chút ưu sầu.
Đúng lúc Triệu Hoài không biết phải làm sao, thì ngay lúc này. Từng tiếng quạ kêu phát ra, vang lên giữa trời đêm. Đây cũng là thứ mà hắn ta chờ đợi đã lâu, để lật ngược thế cờ. Là cái hố lớn nhất mà bản thân đào, dành tặng riêng cho đối phương.
- Quạ quạ... Quạ, khụ khụ!- Tiếng quạ này, hình như có chút kì lạ. Nhưng không sao, nó vốn dĩ cũng đâu phải là quạ.
( Cái con chim kia, hành động lâu như thế, cuối cùng cũng xong. Đúng là chậm chạp mà! Khà khà, bất ngờ mà ta dành tặng cho các ngươi, giờ mới thật sự xuất hiện nè. Xem xem các ngươi, làm sao mà đón nhận đây!) Triệu Hoài mỉm cười đầy ẩn ý, nhẫn nhịn đã lâu, nay đã đến lúc phản công.
Chỉ thấy, Triệu Hoài hít sâu một hơi, làm ra dáng vẻ điềm tĩnh. Bày ra tư thế, khó rõ nông sâu. Mang đến cho người khác, cái cảm giác thần thần bí bí. Nói trắng ra, là đang cố tình làm màu đó. Hắn ta, cũng chỉ đến thế là cùng.
( Lại là cái trò gì nữa đây, sao thằng nhóc này lắm chuyện thế không biết nữa? Nếu không phải là người đó ra lệnh, ta cần gì vất vả đến vậy. Hmm, làm công ăn lương ấy mà, nào đâu có dễ dàng gì!) Thầy Mạnh nhìn về một màn trước mặt, không khỏi lắc đầu ngao ngán. Chuyện này gặp qua, cũng tính là không ít lần.
- Chuyện vừa rồi, là ta cố tình làm ra. Mục đích, chính là để thủ phạm lơ là. Nhất thời lộ ra sơ hở, từ đó mà nắm được đằng chui của đối phương. Chỉ cần ra tay, là một mẻ bắt gọn, không cần phải nhiều lời!- Thái độ của Triệu Hoài giờ đây, toàn là vẻ đắc ý. Sự việc lần này, hắn ta đã nắm chắc phần thắng, không cần phải lo nữa.
- Vậy sao? Ngươi nghĩ, lời mà ngươi nói ra, còn có thể tin tưởng được à? Tên vô lại nhà ngươi, ai ai mà không biết thủ đoạn hèn hạ ra sao? Thử nghĩ mà xem, lời đó của ngươi, có đáng tin hay không?- Văn Thành nhẹ đáp, nhưng lại cực kì sắc bén. Mỗi lời như một đòn tấn công, không ngừng công kích lấy đối thủ. Càng làm nhiễu loạn nhân tâm, khiến cho đối phương khó mà chiếm được lợi thế.
- Ta tin là được!- Giữa giây phút này, Diệp Ninh một lần nữa đứng ra, bảo vệ lấy Triệu Hoài. Nhưng hắn ta cũng đâu có kém, liền cùng với đối phương chất vấn một phen.
- Ngươi nói như vậy, lẽ nào là có tật giật mình. Sợ rằng ta tiết lộ bí mật nào đó, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi sao? Yên tâm đi, ta là một người chính trực, chỉ nói sự thật. Nếu như ngươi không làm ra chuyện xấu, thì cần gì phải sợ hãi!- Triệu Hoài ngay lập tức đáp trả, lời này nói ra đều có sự ẩn ý trong đó.
Một màn đối đáp giữa hai người bọn họ, như là nước chảy mây trôi. Vô cùng nhịp nhàng nhưng không kém phần sắc bén. Mỗi lời nói ra, tựa hồ vô hại nhưng đều ẩn giấu trong đó là lưỡi dao sắc bén. Chỉ là không biết, rốt cuộc là một trong hai, ai sẽ là người bị thương.