Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 211: Nhảy từ lầu sáu

Chương 211: Nhảy từ lầu sáu


Triệu Hoài đang đi trên đường, bất ngờ bị kẻ khác phục kích. Cũng mai là phản ứng nhanh nhẹn, mới có thể tay không mà bắt gọn ám khí. Lại đưa mắt quan sát nơi đây một lượt, khung cảnh trước mặt, không thấy bóng dáng một ai. Điều này khiến cho hắn ta, ngờ vực không thôi.

- Là kẻ nào muốn ám toán ta, bước ra đây!- Triệu Hoài hùng hồn mà hét lớn, nhưng không có một ai đáp lời.

- Quái lạ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Tên nào mà ra tay ác thế không biết nữa, chọi cục đá bự như vậy lỡ lỗ đầu c·hết thì sao?- Triệu Hoài nhìn về ám khí trong tay, không khỏi rùng mình một phen. Trên đó, hắn vô tình nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ.

- Đây, là cái gì thế? Lời nhắn à?- Triệu Hoài cẩn thận mà mở tờ giấy ấy ra xem, dòng chữ trên đó khiến cho hắn ta được phen ngơ ngác.

Nội dung của tờ giấy, chỉ ghi ngắn gọn một câu. Đó là 'Hôm nay ba giờ, hẹn gặp ở cổng học viện!' Nhìn về một màn này, Triệu Hoài cảm thấy rất quen thuộc. Không cần nghĩ cũng biết, đây rốt cuộc là gì rồi.

- Bỏ mẹ rồi, đây không phải là thư hẹn đánh nhau hay sao? Còn là gặp ở trước cổng nữa, nó chứ ai vô đây. Thôi, về ngủ nghỉ khỏe, dại gì mà đánh với chúng nó!- Trước tình cảnh này, Triệu Hoài liền tìm cách tránh. Dù sao có đối chiến đi chăng nữa, bản thân cũng chả có lợi lộc gì, tội gì mà đánh.

Trải qua những sóng gió trước đây, Triệu Hoài đành trốn trong phòng cho qua hết hôm nay, ngày mai ta lại tính sau. Lú cái đầu ra, chúng nó đánh cho bỏ bu thì lại khổ. Hiện tại ẩn nhẫn, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Ba giờ chiều, cái nắng dần hạ xuống, Diệp Ninh đứng chờ đã lâu. Đến cái bóng của đối phương nàng còn không thấy, nói chi đến người. Chờ đợi trong vô vọng thế này, khiến cho cô ta có phần lo âu. Không biết rằng, người mà mình đợi đến lúc nào mới xuất hiện. Không ngừng bước tới bước lui, tâm trạng còn là có chút căng thẳng.

- Triệu Hoài, sao vẫn còn chưa tới? Lẽ nào, đã gặp chuyện bất trắc gì sao? Hay là, anh ấy không muốn tới?- Diệp Ninh đưa mắt nhìn về xa, thiết tha mà mong chờ.

Còn về phía Triệu Hoài bên này, sớm đã chăn ấm nệm êm mà đánh một giấc sâu. Mệt mỏi những ngày qua, hôm nay đành miễn cưỡng mà nghỉ ngơi bù vậy. Còn kẻ mà hẹn hắn, thì mặc xác người ta. Nào đâu dư hơi mà quan tâm đến những chuyện ấy.

Hai người bọn họ, tình trạng là hoàn toàn trái ngược nhau. Một người mỏi mòn chờ đợi, một người thảnh thơi an nhàn. Thời gian cứ thế mà trôi, người nằm kẻ đứng. Người khổ cực không ít, kẻ sung sướng hưởng thụ. Cứ như vậy hoài cũng không phải là cách, Diệp Ninh đành đưa ra biện pháp để giải quyết tất cả chuyện này.

- Nếu anh đã không tới, thế thì em tự mình đến vậy!- Diệp Ninh tự tin mà nói, miệng còn nở ra nụ cười có phần hài lòng.

Triệu Hoài đang say giấc nồng, nào đâu có quan tâm đến thế nhân chuyện đời. Bỗng nhiên có âm thanh thân thương như là chửi cha mắng mẹ hắn ta vang lên. Đang ngủ, phải hoảng hồn mà thức dậy.

- Triệu Hoài, anh đâu rồi! Mau ra đây đi! Em có chuyện cần nói!- Mắt thấy, chính là cánh cửa phòng không ngừng bị ai đó liên tục đập mạnh. Cùng với đó, là tiếng thét vô cùng chói tai.

Nhìn về một màn này, Triệu Hoài đã bắt đầu hoảng sợ trong lòng. Vốn dĩ còn mơ mơ màng màng, giờ thì tỉnh cả ngủ. Không ngờ tới, đối phương vậy mà lại tìm đến tận cửa. Đã vậy, khí thế còn là hùng hồn đáng sợ thế kia.

- Cái quái gì vậy? Sao còn tìm đến tận đây nữa, muốn lấy cái mạng của ta thì đâu cần phải gấp gáp đến như thế?- Đối diện với tình hình này, Triệu Hoài liền đưa mắt mà nhìn về xung quanh căn phòng một lượt. Xem xem rốt cuộc là có chỗ nào để trốn hay không, chứ đối phương khí thế ngất trời như thế kia, chắc chắn là người đông thế mạnh, dại gì mà đối đầu.

Thoạt nhiên, ánh mắt của Triệu Hoài dừng lại trên cửa sổ. Một ý tưởng táo bạo, liền hiện ra trong đầu bản thân. Đến khi nhìn xuống, khoảng cách lại quá xa. Tới đây, hắn đúng là có chút ngán ngẫm. Mặc dù đã từng nhiều lần thử qua, nhưng từ lầu sáu mà trực tiếp nhảy xuống, không ổn cho lắm thì phải.

- Vãi, cao thế! Kiểu này, không tàn cũng phế quá!- Vốn dĩ là đang phân vân, là có nên làm hay không thì âm thanh ngoài cửa lại thêm phần dồn dập. Ép cho Triệu Hoài, không còn lựa chọn nào khác, đành làm liều một phen.

- Triệu Hoài, anh đâu rồi?- Diệp Ninh dồn hết lực, một đòn đá bay cánh cửa. Mắt thấy, đối phương là đang đứng trên cửa sổ. Điều này, dọa cho cô ta không ít.

Thấy thế, Triệu Hoài không còn thời gian để suy nghĩ được nữa. Người ta đã phá cửa xông vào rồi, giờ mà không chạy thì còn đợi đến lúc nào. Vậy là, hắn ta trực tiếp nhảy xuống trước sự chứng kiến của cô ta. Một màn này, thật sự là rất biết chơi.

- Đừng mà!- Diệp Ninh ngay lập tức tiến lên ngăn cản nhưng mọi việc đã quá muộn. Ngay tức thì, cô ta không nghĩ ngợi được nhiều, tiếp bước đối phương mà theo đó nhảy xuống. *Hành động nguy hiểm, cấm làm theo dưới mọi hình thức. C·hết đấy chứ sống không nổi đâu, đừng đùa!*

Triệu Hoài với vài bước cơ bản, thuần thục như nước chảy mây trôi. Hoàn hảo tiếp đất một cách cực kì nhẹ nhàng. Nhưng bước đi lại có phần loạng choạng, miệng thì cố mỉm cười chứ nội tâm sớm đã không ngừng gào thét. Hắn ta giờ đây, hai chân đã trở nên mềm nhũn.

- Xì, trò này là dễ! (Đau quá, gãy nhẹ hai cái chân hả gì rồi? Aaa, đúng là chơi ngu mà!)- Mặc dù không có ai, Triệu Hoài vẫn là cố làm màu cho được. Bước chân từng nhịp khó khăn, chầm chậm mà nhích lên từng chút. Chưa đi được nửa bước, đã có âm thanh vang vọng xuất hiện trên đầu.

- Aaaaaa!- Diệp Ninh nhảy xuống nhưng nào đâu có khả năng tiếp đất. Hai mắt sớm đã nhắm nghiền, hét toáng lên vì sợ.

- Đù má, cái trò gì đây!- Mắt thấy đối phương càng ngày càng gần, Triệu Hoài liền nở ra nụ cười khổ. Tránh, đã không còn kịp nữa rồi.

Thế là, Triệu Hoài bất lực mà trở thành đệm thịt cho người ta. Chớp mắt, một tiếng ầm phát ra rền trời, chim chóc bay tán loạn. Đến khi làn khói mịt mù ấy tan đi, chính là cảnh tượng hắn ta bị đối phương đè bẹp dưới đất.

- Aaaa, c·hết mất!- Triệu Hoài yếu ớt mà nói, sức lực là không còn được bao nhiêu.

- Triệu Hoài, anh không sao chứ?- Đối diện với tình hình hiện tại, Diệp Ninh bối rối không thôi.

- Ta sắp c·hết rồi đây này, ở đó mà có sao hay không. Nhanh leo xuống đi! Có muốn g·iết ta đi chăng nữa, thì đâu cần phải dùng đến thủ đoạn độc ác này!- Triệu Hoài thều thào mà đáp, còn đâu dáng vẻ hung tàn ngày thường. Hiện tại nhìn hắn, như là kẻ sắp c·hết đến nơi vậy.

- Giờ, phải làm sao đây? Làm sao đây?- Diệp Ninh lúc này, khó mà suy nghĩ được nhiều. Ánh mắt nhìn về đối phương, tràn đầy đau xót. So với v·ết t·hương trên người hắn ta, nàng càng là đau lòng nhiều hơn.

- Đưa ta đến phòng Y Tế đi, còn hỏi nữa là c·hết người thật đấy. Aaaa, xương sống của ta, chắc gãy làm đôi mất!- Triệu Hoài nhăn nhó khôn nguôi, đưa tay ôm lưng, còn gì là hình hài con người nữa.

Diệp Ninh vội dìu lấy hắn ta vậy, sắc mặt còn là có chút hoảng hốt. Không ngờ tới, chỉ vì hành động nhất thời của bản thân lại gây ra nguy hiểm đến như vậy. Khiến cho Triệu Hoài trở thành cái bộ dạng thân tàn ma dại, thê thảm đến mức độ sống dỡ c·hết dỡ thế này.

Chương 211: Nhảy từ lầu sáu