Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 212: Than
Sau khi Triệu Hoài dùng lưng để đỡ lấy đối phương, nhận về kết quả là c·hấn t·hương cột sống. Đành bất đắc dĩ, mà lê lết thân xác đi đến phòng Y Tế. Không thì cái mạng của hắn ta, khó mà bảo toàn.
- Hai đứa các em, chơi cái kiểu gì mà cột sống của Triệu Hoài lại thành hình chữ Z vậy?- Cô Thủy, người phụ trách ở phòng Y Tế. Lúc nào cũng mang trên mình là bộ đồ công sở, dáng người thì yêu kiều thước tha. Giọng nói ngọt ngào nhưng không kém phần sắc sảo. Khuôn mặt hiền hậu, là người giàu lòng yêu thương.
- Chuyện đó... Chuyện đó, là ngoài ý muốn. Em thật sự là không cố ý mà!- Diệp Ninh nét mặt toàn là sự hối lỗi, miệng như là muốn mếu tới nơi vậy.
- Tuổi trẻ ấy mà, cần phải tiết chế lại một chút. Có chuyện gì, thì từ từ mà nói. Bạn trai có làm sai đi chăng nữa thì đâu cần phải đánh ra nông nổi này!- Cô Thủy nói lời khuyên giải, dáng vẻ còn là có chút giáo huấn. Chuyện này gặp qua, cũng tính là không ít lần.
- Không phải, anh ấy không phải là bạn trai của em. Chuyện này, là do bất cẩn của em mà nên, hoàn toàn không liên quan đến anh ấy!- Diệp Ninh che mặt xấu hổ mà nói, chuyện đó mà kể ra, đúng là không biết giấu mặt mũi vào đâu.
- Không nói với em nữa, đây là thuốc của Triệu Hoài, một ngày hai lần, uống sau khi ăn. Nhớ lấy, tránh hoạt động nặng không thì cột sống của em ấy, khó mà hồi phục lành lặn!- Cô Thủy nhẹ lời mà nói, sau đó liền xoay người mà nhìn sang Triệu Hoài.
Từ trong người lấy ra mười cây kim châm. Tay chân thuần thục, đâm mạnh vào cơ thể của Triệu Hoài. Hắn ta đang trong cơn mê phải giật mình mà tỉnh giấc. Cơn đau đó, không gì chịu nổi cho thấu. Đau đến tận xương tận tủy.
- Aaaaa, g·iết người à?- Triệu Hoài thét lớn, hai mắt trợn ngược, miệng há rộng hết cỡ, ra sức mà hét. Vốn dĩ là hắn ta đang ngất xỉu, chỉ vì một đòn này mà phải tỉnh giấc.
- Đây, tỉnh rồi đây! Trở về mà nghỉ ngơi cho tốt, phải nhớ lời cô dặn đấy!- Cô Thủy từ tốn mà nói, tâm tình còn là hài lòng không ít. Xem ra tay nghề, vẫn là như cũ.
- Chuyện quái gì thế? Các người là thông đồng với nhau mà muốn lấy mạng ta phải không? Có thâm thù đại hận đi chăng nữa, ra tay như vậy cũng quá độc ác rồi đấy!- Triệu Hoài nhìn về hai người bọn họ, ánh mắt uất ức đan xem với đó là sự thống khổ của bản thân.
- Còn nhìn, hay là em muốn ở lại đây, nếm thử tài nghệ của cô!- Cô Thủy nhìn về đối phương, miệng nở ra nụ cười 'hiền hậu'. Cô thì hiền, mà chọc tới cô thì hậu hoạn khó lường. Dọa cho hắn ta, không dám nói thêm lời nào. Nằm ở đây nữa, thì lại khổ.
- Triệu Hoài, đi thôi!- Mắt thấy tình hình có phần không ổn, Diệp Ninh ngay lập tức dìu lấy hắn ta rời đi. Không khéo, thương lại chồng thêm thương.
Thấy thế, Triệu Hoài cũng nhanh chân mà chuồn. Bởi vì hắn ta biết, không gì đáng sợ hơn phụ nữ khi tức giận. Bản thân bây giờ đã rất thảm rồi, còn tiếp tục nữa e là chịu không nổi đâu. Chạy, mới là thượng sách.
Bấy giờ, Triệu Hoài mới nhìn sang người bên cạnh. Nửa thân nửa lạ, ánh mắt thì tràn đầy hoài nghi nhân sinh. Rốt cuộc, đối phương là ai thế, sao bản thân lại chẳng có chút kí ức nào liên quan đến cô ta vậy.
- Khoan đã, nhìn như có gì đó sai sai ở đây thì phải. Chúng ta hình như không thân không quen cho lắm. Tại sao cô hết lần này tới lần khác, luôn gây phiền phức cho ta vậy?- Triệu Hoài hoài nghi mà nói lời dò xét, ánh mắt nhìn về đối phương còn là tràn đầy khó hiểu.
- Anh không nhớ em à?- Diệp Ninh đưa đôi mắt to tròn của mình, nhìn về đối phương. Một mặt ngây thơ mà hỏi, dáng vẻ còn có chút mong chờ.
Triệu Hoài nhìn kĩ khuôn mặt đáng yêu cũng như có phần khờ dại của cô ta. Hắn hoàn toàn không nhớ ra, đối phương rốt cuộc là ai, thân phận ra sao. Chỉ nhớ, nàng tên là Diệp Ninh, người hôm qua nhất mực bảo vệ bản thân.
- Ừmm, hình như là có từng gặp qua nhưng mà... Giữa hai người chúng ta, làm gì có thù hằn với nhau. Cô tại sao lại ra tay độc ác với ta như vậy, rồi tại sao lại bày ra cái dáng vẻ ân cần này, có thể cho ta một lời giải thích được không?- Lời này nói ra, Triệu Hoài không khỏi nhăn nhó. Sự đau đớn, đều theo đó mà hiện hết ra ngoài. Hắn không biết bản thân đã chọc gì tới cô ta. Kết quả, lại là thương tích đầy mình như thế này.
Nghe được lời trách móc đó, Diệp Ninh liền cúi gầm mặt xuống, làm ra vẻ đáng thương nhưng không kém phần lo âu. Nhìn về dáng vẻ không giống như cố ý kia, Triệu Hoài đúng là không biết nói gì hơn. Hắn ta thì thương hoa tiếc ngọc, đành thở dài ngao ngán một hơi, rồi miễn cưỡng mà cho qua chuyện này.
- Được rồi, đừng có chù ụ nữa! Bày ra cái bộ dạng thảm thương như vậy, không biết là vì cái gì nữa. Ta mới là người, thân tàn ma dại, sống dỡ c·hết dỡ đây này!- Triệu Hoài nói lời cằn nhằn, than thân trách phận một phen.
- Người ta không phải là cố ý mà!- Nghe được lời đó, Diệp Ninh e thẹn phùng má bánh bao mà nói.
- Đúng rồi! Cô đâu có cố ý đâu, cô mà cố ý. Ta giờ này, đã mồ xanh mã đẹp rồi, chứ sao mà đứng ở đây được!- Trong lúc này, Triệu Hoài còn nói lời bông đùa cho được. Đang vui vẻ thì do đùa quá trớn, cơ mặt liền bất giác mà nhăn lên vì đau.
- Anh không sao chứ?- Diệp Ninh lo lắng mà hỏi, nét mặt còn là có chút quan tâm.
- Không sao! Nhờ phúc của cô, còn chưa c·hết được đâu! Mà nhắc lại chuyện chính đi, cô rốt cuộc là ai vậy? Nhà ở đâu? Ba má làm nghề gì? Có chồng con hay chưa? Sở thích thế nào? Gia cảnh ra sao? Nói!- Triệu Hoài nói ra một hơi dài, điều tra lai lịch của đối phương. Làm cho cô ta, nghe xong liền choáng váng hết cả đầu óc.
- Từ từ đã, anh nói nhanh như thế, ai mà nghe cho được!- Diệp Ninh nét mặt không khỏi nhăn nhó, đầu cứ như là vừa mới xoay vài vòng xong vậy.
- Thế à, vậy thì đơn giản một chút, cô là ai vậy? Sao lại hùng hùng hổ hổ mà tìm đến ta để gây chuyện?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn cô ta, sớm đã biết thân phận nàng không phải là hạng tầm thường. Có thể mạnh mẽ đối đầu với Văn Thành, xem ra là người có bối cảnh nhất định.
- Em tên là Diệp Ninh, sở dĩ tìm đến không phải gây chuyện mà là vì người ta hẹn gặp, anh lại không ra. Nên mới cất công một chuyến, trực tiếp gặp mặt!- Diệp Ninh khẳng khái mà nói, dáng vẻ còn là có chút kiên định.
- Vậy ra, cô là cái người dùng đá để ám toán ta. Ám toán không thành, liền trực tiếp ra tay m·ưu s·át ta chứ gì?- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, vẫn là cố tình trêu chọc nàng ta.
- Không có! Người ta hẹn gặp mặt, là có chuyện muốn nói. Tại anh không đến chứ bộ, người ta cũng đâu có muốn đâu!- Lời này nói ra, Diệp Ninh còn là có chút giận hờn trong đó.
- Nói chuyện, có ai tìm người nói chuyện như cô không? Như là muốn g·iết người tới nơi vậy, làm ta sợ hết hồn. Ta mà không quáng quá thì nhảy lầu làm chi. Mới thành ra cái bộ dạng thê thảm như này. Cô nói thử xem, lỗi này do ai mà ra?- Triệu Hoài dùng ánh mắt mười phần phán xét nhìn về đối phương. Miệng bất giác mà nở ra nụ cười nham hiểm, một ý đồ xấu liền xuất hiện trong đầu hắn ta.