Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 216: Cháo thuốc nam

Chương 216: Cháo thuốc nam


Triệu Hoài muốn thông qua việc giả vờ như sắp c·hết để thoát khỏi vòng tay chăm sóc của Diệp Ninh. Nào ngờ, trộm gà thì không thành lại còn mất nắm gạo. Bị cô Thủy phát hiện, liền trực tiếp trừng phạt lấy hắn ta. Mới đầu chỉ là giả vờ sống dỡ c·hết dỡ, giờ đây nó đã biến thành thật.

- Hai người các em, thật sự là rất biết chơi. Sáng mới vừa chăm cứu xong, chiều lại xảy ra tình trạng này. Đúng là không để cho người ta được yên mà!- Cô Thủy nhỏ giọng mà quở trách, còn không quên xem qua tình hình của Triệu Hoài như thế nào. Mọi việc, cũng không đáng quan ngại lắm.

- Em chỉ là muốn đút cháo cho anh ấy ăn, không ngờ lại trở thành cái bộ dạng này!- Diệp Ninh ậm ừ mà đáp, vẻ mặt lo lắng không thôi.

- Cháo? Là thứ này sao?- Nói rồi, cô Thủy thử một chút cháo còn sót lại trong hộp.

Cái vị của nó, ôi chao nó đắng. Đắng đến nổi khuôn mặt của cô Thủy đều theo đó nhăn hết lại. Chưa quá ba giây đã trực tiếp phun ra, ăn phải cái thứ này không ngất cũng đúng thật là hay. Thảo nào Triệu Hoài, lại điên cuồng giả vờ đến như thế.

- Sao em nấu cháo, nó lại đắng đến vậy?- Cô Thủy mặt mày nhăn nhó, lộ rõ sự hoài nghi mà nhìn về đối phương.

- Không phải là thuốc đắng giả tật hay sao? Em nghĩ cháo cũng vậy, nên lấy thuốc nam nấu cùng. Chỉ cần anh ấy khỏe lại, cho dù có cực khổ ra sao cũng không phải là vấn đề!- Diệp Ninh ngây thơ khờ dại mà đáp, nào đâu có hay bản thân đã làm sai.

( Này không c·hết đã mai mắn lắm rồi, ở đó mà khỏe lại. Ai đời nấu cháo, lại bỏ thuốc nam vào cùng. Triệu Hoài à, xem như em chịu khổ rồi!) Cô Thủy bất giác sinh ra sự đồng cảm đối với hắn ta, ánh mắt hiện tại đúng là có chút cảm thông.

- Diệp Ninh, cô không phải là nói gì em đâu. Nhưng mà việc chăm sóc người khác này, em thật sự là không phù hợp. Chúng ta nên biết khó mà lui, không nên cưỡng cầu!- Cô Thủy lựa lời mà khuyên giải, nhằm cứu vớt hắn ta một mạng, vẻ mặt vẫn là có chút ngán ngẫm.

- Không! Hoạ này do em gây ra, em nhất định sẽ gánh vác. Chỉ vì chút khó khăn nhỏ này, mà em lại nhục chí thoái lui. Thì không phải, rất là có lỗi với anh ấy sao?- Lời này nói ra, Diệp Ninh khí thế dâng trào, hùng hồn không thôi.

( Em mà tiếp tục chăm sóc thằng nhóc này, mới là có lỗi với nó đấy!) Ngoài việc buông lời cảm thán, cô Thủy cũng không biết nói gì hơn. Dù sao đây cũng là chuyện yêu đương của tuổi trẻ, bản thân đã có tuổi rồi, không nên nhúng tay vào quá nhiều.

- Vậy sao? Thế thì em 'chăm sóc' cho Triệu Hoài thật kĩ đi, có việc gì thì đến phòng Y Tế tìm cô là được!- Mắt thấy, khuyên giải không thành, bản thân ở lại cũng không giúp ít được gì. Cô Thủy lựa chọn rời đi, trả lại không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ.

Nơi đây chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Ninh và Triệu Hoài. Ánh mắt cô ta nhìn về đối phương, trìu mến không thôi. Khuôn mặt đang say giấc nồng ấy, càng làm cho trái tim này thêm phần thổn thức. Nàng nhẹ người mà tiếp cận hắn, cảm xúc lúc này khó mà diễn tả thành lời.

Trời dần tối, Triệu Hoài trong cơn mê dần tỉnh dậy, toàn thân đều trải qua cái cảm giác đau nhức. Chỉ cần nhẹ cử động, đều có cơn đau truyền tới. Mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt xém tí làm cho hắn ta đứng tim mà c·hết.

Chỉ thấy, đầu tóc bù xù của một người con gái đâm thẳng vào mắt hắn, thêm vào đó là khung cảnh có phần âm ưu xung quanh. Từng cơn gió nhẹ lây động, càng làm cho khung cảnh trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Triệu Hoài mới vừa tỉnh dậy, xíu nữa là ngất ngay tại chỗ.

- Ma... Ma!- Triệu Hoài hét lớn, tay chân thì quơ quào loạn xạ hết cả lên. Nét hoảng loạn đều theo đó mà thể hiện hết trên khuôn mặt. Pha này, tỉnh ngủ luôn.

- Là em đây! Đừng hét!- Diệp Ninh vội cất tiếng, theo đó là bật đèn lên.

Ánh sáng xuất hiện, Triệu Hoài mới dần bình tĩnh hơn. Chỉ mới có mấy ngày mà không ngờ biến cố lại ập đến nhiều như vậy. Khiến cho tinh thần của hắn ta, đôi phần căng thẳng. Tâm tình hoảng loạn, cũng là điều tất nhiên.

- Cô làm cái gì vậy? Đêm tối như thế này rồi mà không bật đèn lên. Đã vậy còn đứng trước mặt ta làm gì không biết nữa? Bộ, muốn hù ta c·hết cô mới vừa lòng hả dạ à?- Triệu Hoài nói lời khiển trách, giọng điệu vẫn là có chút bực tức.

- Người ta sợ bật đèn lên, làm phiền đến giấc ngủ của anh chứ bộ. Còn đứng trước mặt, là muốn quan sát tình hình của anh. Tránh phải tình trạng bất trắc xảy ra, đến lúc đó trở tay lại không kịp!- Diệp Ninh ấm ức mà nói, vẻ mặt còn chút ủy khuất nữa.

- Ta gặp bất trắc là do cô mà ra chứ ai! Bỏ chuyện đó qua một bên đi. Sao đêm khuya rồi, còn không trở về phòng đi? Thật sự là muốn ở lại đây à?- Triệu Hoài dùng ánh mắt nửa phần thương xót nửa phần rầy la mà nhìn về đối phương. Tâm trạng, vẫn là lo lắng phần nhiều.

- Em đã nói rồi, nhất định sẽ chăm sóc cho anh đến khi khỏe lại thì thôi. Cho đến lúc đó, nhất định sẽ không rời đi!- Diệp Ninh lời nói khẳng định chắc nịch, khí thế toả ra là cực kì hùng hồn.

( Cô mà chăm sóc cho ta thì ta làm sao mà khoẻ lại được!) Triệu Hoài ôm đầu, mười phần ngao ngán, vẻ mặt bất lực tột độ.

- Hay là bây giờ như vậy đi, hiện tại cô trở về phòng của mình trước. Ngày mai lại đến, không thì đám người nhiều chuyện kia lại lời ra tiếng vào. Con gái ấy mà, cần nhất vẫn là bảo toàn danh tiếng!- Triệu Hoài lựa lời khuyên nhủ, chứ để cô ta ở đây thêm hồi lâu. Hắn ta thật sự là không biết, bản thân sẽ thảm đến mức độ nào nữa.

- Nhưng... Để anh một mình ở đây em không yên tâm được. Hay là, mình đến phòng của em đi. Nơi đó chỉ có mình em ở, không cần phải sợ làm phiền đến người khác!- Diệp Ninh nhìn về đối phương, bằng ánh mắt mười phần mong chờ. Cô ta vì muốn chuộc lỗi, nên cách nào cũng nghĩ ra cho được.

( Cô bị dị nghị một mình không đủ hay sao, còn muốn kéo ta vào cho c·hết chung cả lũ nữa à? Mặc dù thời đại này có chút thoáng nhưng việc này cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Cô cứ làm như vậy hoài, người ta đánh giá hai người chúng ta đến c·hết thì sao?) Triệu Hoài ánh mắt bất lực nhìn về đối phương, khó mà nói tiếp thành lời.

Hai người bốn mắt giao nhau, bầu không khí liền trở nên khác lạ. So với những lần trước đây giao đấu cùng với người khác, hiện tại Triệu Hoài trở nên vô vọng hơn bao giờ hết. Hắn ta không biết, nên xử lí sao cho phải đối với rắc rối này.

Chỉ thấy Triệu Hoài cười khổ không thành tiếng, ánh mắt đăm chiêu thấy rõ. Diệp Ninh thì ngược lại, vẻ mặt toàn là háo hức chờ mong. Cuối cùng cũng có thể kề cạnh người mà mình thích, tâm trạng hiện tại của cô ta không khỏi kích động.

- E hèm, cô không phải không biết, ở cái Học viện Long Cơ này, danh tiếng của ta nát đến mức độ nào. Chuyện cầm thú gì cũng có thể làm ra cho được, người người đều căm ghét. Nửa đêm nửa hôm khó ngủ, rồi làm ra chuyện bại hoại gì cũng không chừng. Cô đấy, vẫn nên là trở về đi!- Hết cách, mắt thấy khuyên can không được, Triệu Hoài liền buông lời dọa dẫm. Lần này hắn không tin, đối phương còn không sợ.

Chương 216: Cháo thuốc nam