Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 218: Ăn phở đến đổ nợ
Bên này, Triệu Hoài đang ung dung dùng bữa, nào đâu để tâm đến sự đời. Những bất thường xung quanh đang xảy ra, từng cánh cửa đóng xuống. Bầu không khí mơ hồ có cảm giác đáng sợ không thôi. Đến khi hắn ta ý thức là có chuyện chẳng lành. Tất cả, đều quá muộn rồi.
Đang thưởng thức tô phở ngon lành, thì từ đâu bất ngờ xuất hiện con dao kề lấy cổ Triệu Hoài. Miếng ăn tới cổ, liền trở nên nghẹn lại. Nó vốn dĩ là rất ngon, không biết vì sao giờ lại khó nuốt đến thế.
- Way, các người làm gì vậy? Muốn g·iết người c·ướp c·ủa à? Ta làm gì có tiền, các ngươi c·ướp nhầm người rồi!- Triệu Hoài được phen hoảng hốt, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
- C·ướp? Ngươi nói gì thế? Ngươi xứng sao? Tiệm ta làm ăn đàng hoàng, nào đâu làm ra hành vi bại hoại đến vậy. Nhưng mà... Đối với những tên ăn quỵt không trả tiền, tất nhiên là không nương tay rồi. Ngươi nói thử xem, ngươi ăn của ta bao nhiêu, có trả được đồng bạc nào hay không?- Ông chủ tiệm phở nơi đây, cầm dao mà kề lấy cổ hắn ta.
Ông Hoàng, vẻ ngoài tầm tuổi trung niên nhưng cơ thể vẫn rất cường tráng. Khuôn mặt đôi phần bá khí, chân mày rậm lại càng làm cho vẻ uy nghiêm tăng lên bội phần. Ánh mắt hay lời nói, đều là cực kì dọa người, còn hung tàn không ít. Trên khuôn mặt đó, có con mắt trái trắng bệch như là mù loà vậy. Lời nói âm trầm đến đáng sợ, khiến cho hắn ta được phen hoảng loạn.
- Thì ra là ông à, ông chủ. Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại lấy dao kề cổ khách hàng thế này? ( Má, thảo nào từ lúc vào đây, ta lại không thấy bóng dáng một ai. Thì ra là vì muốn đặt bẫy ta mà tốn không ít công sức!)- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, nhưng người vẫn là có chút run rẩy. Chỉ thấy lưỡi dao càng là kề cổ hắn ta hơn, trên mặt ông Hoàng lại nở ra nụ cười có phần hung ác.
- Tên khốn kh·iếp nhà ngươi, ăn của ta hơn trăm tô phở. Lần nào cũng đều là ghi sổ, khiến cho ta sắp phá sản tới nơi rồi đây, có biết không hả? Ngươi mà không trả, thì ta cũng không ngại ôm ngươi c·hết chung đâu!- Lời này nói ra, ông chủ tiệm phở như là bộc lộ hết sự tức giận của bản thân vậy. Cánh tay bấu vào vai hắn ta, liền trở nên mạnh bạo hơn. Khiến cho sắc mặt của tên đó, lộ rõ vẻ đau đớn.
- Aaaa, đau... Đau! Ông chủ, ăn có trăm mấy tô mà làm gì dữ thế. Ông như vậy, ai dám ăn quỵt tiếp!- Triệu Hoài khuôn mặt nhăn nhó hết cả lên, nhưng vẫn cố chày cối không trả tiền. Đối với hắn ta mà nói, không gì sướng hơn ăn chùa.
- Chậc chậc, tên khốn kh·iếp nhà ngươi, nói cũng dễ nghe quá nhỉ? Có trăm mấy tô hà, đâu có nhiều đâu. Cả gia tài của ta, đều bị ngươi ăn sạch vào bụng. Ngươi hôm nay mà không trả hết, thì đừng hòng đi khỏi nơi đây!- Ông Hoàng gằn giọng mà nói, tâm tình đúng là có chút nóng nảy.
Mắt nhìn tình hình có phần không ổn, Triệu Hoài cảm thấy không thể đùa giỡn được nữa. Còn đùa, chính là lấy mạng mình ra chơi. Nhưng hắn ta đâu biết rằng, bản thân đang dần dần rơi vào cái bẫy của đối phương.
- Được rồi, được rồi! Bao nhiêu tiền thì nói, cần gì phải tức giận hại thân như thế?- Triệu Hoài bình thản mà nói, còn tiện thể húp tí nước phở.
- 10 triệu, không hơn không kém. Ngươi trả đi!- Ông Hoàng thản nhiên mà nói, mặt không chút gợn sóng.
Nghe được lời đó, miếng ăn đến giữa bụng Triệu Hoài cũng phải ói ngược trở lại. Xoay đầu về sau, đưa mắt nhìn về đối phương, khuôn mặt liền trở nên ngơ ngác thấy rõ. Trong lòng, có một nổi niềm dâng trào khó mà diễn tả thành lời. Nước phở, liền trực tiếp phun thẳng vào mặt ông ta. Đây là hắn ta cố tình, chứ không phải là vô ý.
- C·ướp à? Trăm mấy tô gì mà 10 triệu dữ vậy? Ông có c·ướp đi chăng nữa, cũng chẳng có cái giá đó đâu!- Triệu Hoài thét lớn, vẻ mặt không khỏi hoảng hốt. Cái giá ấy, thật sự là sốc tận óc.
- Ta không có c·ướp, ta là buôn bán đàng hoàng. Đứa nào mà vu khống ta, ta tiễn đi gặp ông bà liền à!- Ông Hoàng đưa tay vuốt mặt, còn có cọng phở dính trên đầu ông ta treo lủng lẳng lủng lẳng. Giọng nói, thì âm trầm đến không thấy nổi ánh sáng. Lưỡi dao càng là dí sát vào cổ của hắn ta, tình hình này không giống như là nói chơi chút nào cả.
- Ôi, có gì thì bình tĩnh mà nói, giỡn như vậy không có vui đâu. Trước tiên, ông chủ để cây dao ra chỗ khác đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện!- Triệu Hoài đưa tay đẩy nhẹ lưỡi dao ra, chưa kịp thở được một hơi. Lưỡi dao ấy, lại dí sát vào cổ hắn ta một lần nữa.
- Không! Ta thích nói chuyện như thế này hơn. Ngươi có trả hay không, thì nói một lời. Để ta còn tính tiếp nữa!- Ông Hoàng nở ra nụ cười quỷ dị, càng khiến cho sống lưng của hắn ta, thêm phần lạnh lẽo.
- Không ấy bây giờ, ta ói ra trả lại có được hay không? Chứ 10 triệu, lấy tiền đâu mà trả! Ông có c·ướp, thì lựa người giàu mà c·ướp. Sao lai lựa người nghèo như ta mà ra tay, không phải là tốn công một chuyến hay sao?- Triệu Hoài nhẹ giọng mà đáp, dáng vẻ còn là có chút hèn mọn.
( Mé nó, sao còn xui thế? Ta tưởng qua vụ việc biến thái, phải hên lên mới phải chứ? Cuộc sống màu hồng đâu không thấy, cứ như c*t c·h·ó thế này, làm sao mà sống nổi đây!) Triệu Hoài buông lời cảm thán, cũng chỉ có thể một mặt cam chịu, nước mắt bất giác mà tuôn rơi.
- Ta nói rồi, ta buôn bán đàng hoàng, c·ướp đâu đây. Ai bảo ngươi ăn mà không trả, lãi mẹ đẻ lãi con. Bây giờ nó mới thành ra như thế. Không có tiền trả, thì lấy thân ra trả không phải là không được!- Ông Hoàng nở ra nụ cười nham nhở, ánh mắt liền đọng lại trên người đối phương. Ý đồ, cũng rất là rõ ràng.
- Ôi, như vậy không ổn lắm đâu. Chỉ vì chút tiền đó, mà muốn ta bán rẻ thân mình. Ông có mơ đi chăng nữa, cũng đừng mơ tới. Nhìn cái ánh mắt thèm khát của ông kìa, kinh tởm!- Nói rồi, Triệu Hoài liền trực tiếp phun một bãi nước bọt vào mặt ông ta, thái độ thì mười phần khinh bỉ.
- Ngươi nghĩ cái quái gì thế? Ta đây là muốn ngươi làm việc giúp ta, để trừ nợ. Cái đầu của ngươi ấy, đồi trụy lắm đấy. Không biết, là nghĩ cái gì trong đó nữa!- Ông Hoàng kí thật mạnh vào đầu của đối phương, vẻ mặt còn là chút khinh miệt.
- Aaaa, đau c·hết mất! Sao từ đầu không nói như vậy đi, úp úp mở mở làm gì không biết nữa? Làm, mà làm gì mới được? Ta là người có đạo đức chuẩn mực riêng, việc phạm pháp hay là trái với lương tâm. Ta không làm đâu!- Triệu Hoài thẳng thắn mà nói, dáng vẻ vẫn là có chút chính khí.
- Đạo đức với chả lương tâm? Cái đức tính của ngươi, sớm đã truyền xa quanh đây. Ai ai mà không biết, ngươi đốn mạt như thế nào? Ở đó mà làm ra dáng vẻ thanh tao, một thân trong sạch nữa đồ! Mắc mệt!- Triệu Hoài làm màu, đổi lại là một tràn trào phúng của đối phương. Mặt mũi, đúng là không biết giấu đi đâu mà.
- E hèm, vậy có làm hay không? Không thì thả ra, ta còn đi về nữa!- Triệu Hoài giả vờ bình thản, không hề quan tâm đến những lời gièm pha của ông Hoàng. Dù sao việc này đối với hắn ta mà nói, nó đã quá quen thuộc rồi. Không có gì, phải gọi là ngại cả. Mặt mũi, từ lâu đã mất sạch.