Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 225: 'Hộ'
Triệu Hoài bị ông Hoàng b·óp c·ổ, hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Định dựa vào chiến giáp, cùng lắm là liều c·hết với lão ta một phen. Nào ngờ DG lại giận dỗi, không chịu hợp tác. Thế là tương lai vô vọng, đang chờ đón hắn ta phía trước.
- Thả ra, ta có chuyện... Muốn nói!- Triệu Hoài dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng của mình, khó khăn mà nói ra từng chữ. Chậm một chút nửa thôi, hắn ta liền tiêu đời.
- Ồ, ngươi có gì muốn nói?- Ông Hoàng thả lỏng tay ra, cái cảm giác tùy thời nắm giữ sinh mệnh của người khác trong lòng bàn tay thế này. Nó là cái gì đó, khó mà diễn tả thành lời, chỉ khóe miệng của lão ta nở ra nụ cười có phần khoái ý.
- Nhìn ông, mắt sáng mày ngài, tâm cao khí lãnh, trên trán còn có vầng hào quang phát sáng. Nhất định là người sẽ làm nên chuyện lớn, xưng danh thiên hạ. Vì thế, ông cần có cho mình một thuộc hạ thông minh tài giỏi, hiểu biết hơn người, năng lực xuất chúng để phò tá. Ta cảm thấy ngoại trừ cái đẹp trai ra thì những yêu cầu còn lại đều đáp ứng đủ. Ông có thể xem xét, thu nhận thằng em này hay không?- Triệu Hoài nói lời nịnh nọt, cố gắng tìm về cho bản thân một con đường sống.
- Như vậy không được hay lắm đâu, trở thành người dưới trướng của ta. Còn gì là mặt mũi của ngươi nữa, có đúng không?- Ông Hoàng trầm giọng mà nói nhưng thái độ trong đó còn có chút giễu cợt.
- Không! Trở thành người dưới trướng của ngài đây, chính là vinh hạnh của kẻ hèn này. Từ nhỏ, ta đã có ước mơ trở thành phụng sự cho một đấng quang minh lỗi lạc. Vất vả tìm kiếm bấy lâu nay, cuối cùng ông trời cũng không phụ người có lòng. Để ta gặp ngài ở đây, đó chính là số phận an bài. Thề c·hết phục tùng, trợ giúp ngài xây dựng lên đế chế huy hoàng của riêng mình!- Triệu Hoài mỗi lời nói ra đều là biểu đạt tấm chân tình, ánh mắt còn toát lên khí thế dâng tràn. Giờ có sống hay không, đều phải dựa hết vào tài ăn nói của bản thân.
Nghe được lời ấy, ông Hoàng cũng buông Triệu Hoài ra. Hắn ngã khụy xuống, ho sặc sụa liên hồi. Đưa mắt nhìn về đối phương, lão ta khoé miệng liền nhếch lên nụ cười. Hài lòng xem ra cũng tính là không ít, chỉ là hiện tại vẫn còn thiếu một chút gì đó, mới có thể trực tiếp thu nhận kẻ này.
- Chậc chậc, thằng nhóc nhà ngươi cũng tinh ranh lắm chứ nhưng rất hợp ý ta. Chỉ có điều...- Nói tới đây, Ông Hoàng liền ngắt quãng. Một lần nữa, muốn hố lấy Triệu Hoài.
- Có điều chi ông cứ nói!- Triệu Hoài ngay tức thì tiếp lời, cơ hội đang ở trước mặt, hắn ta không sao bỏ qua cho được.
- Có điều là thực lực hay năng lực làm việc của ngươi lại không có gì chứng minh cả. Làm sao mà ta tin ngươi được đây?- Lão ta nhẹ giọng mà nói nhưng không kém phần sắc sảo. Một cái bẫy đã được đặt ra, chỉ chờ đợi con mồi tiến vào.
Chỉ nghe tới đây thôi, Triệu Hoài đã nhận ra m·ưu đ·ồ của đối phương. Nhưng hắn hiện tại, đã không còn lựa chọn khác, đành cắn răng mà tuân theo. Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
( Mẹ kiếp, rõ ràng là bị chơi, lại không phản kháng được, tức quá mà! Lần này xem ra khó mà tránh khỏi tai hoạ rồi!) Triệu Hoài cũng chỉ có thể buông lời mắng thầm, bực tức đành nuốt ngược vào trong.
- Thì ra lão già nhà ông, ngay từ đầu đã nhắm vào ta. Tất cả cũng chỉ là kế hoạch mà ông bày ra mà thôi. Chung quy cũng chỉ là muốn ta phục tùng, thay ông ra tay làm việc, có phải hay không?- Triệu Hoài nói lời thăm dò, m·ưu đ·ồ làm rõ thực hư trong đó.
- Đoán đúng rồi đấy, xem ra ngươi cũng rất nhạy bén. Nhưng mà thông minh rồi tự tin thái quá cũng không tốt đâu, nên biết thân biết phận một chút. Giọng điệu của ngươi, đây là đang chất vấn ta à?- Ông Hoàng giọng điệu âm trầm, sắc mặt thì lộ ra đôi phần khó coi.
- Nào có, đây chỉ là thể hiện một chút tài mọn của bản thân mà thôi, đâu dám chất vấn bất kì một ai. Nếu như đã rõ nguyên do, vậy thì chúng ta đi vào vấn đề chính luôn đi, tránh làm mất thời gian đôi bên. Rốt cuộc là chuyện gì, cần ta ra tay?- Triệu Hoài nhanh trí chuyển đổi chủ đề, việc trước mắt mà hắn ta quan tâm tới, đó là làm sao thoát khỏi nơi đây. Chỉ có như vậy, mới có thể tạm thời bảo toàn được mạng sống.
- Theo một nguồn tin bảo mật mà ta nhận được, trong Viện nghiên cứu của Học viện Long Cơ. Đã chế tạo ra một loại thuốc mới, nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, đó là làm cách nào ta không biết, đem công thức của loại thuốc đó về đây cho ta!- Ông Hoàng giọng điệu rạng ngời, dáng vẻ còn là tin tưởng đối phương không ít.
- Ôi trời, nhiệm vụ này cũng đơn giản quá rồi đấy! Ông đùa vui thật, chỉ dựa vào một mình ta mà muốn lấy thứ đồ cấp cao đó. So với lên trời mà nói, nó còn khó gấp bội phần!- Mới đầu Triệu Hoài cười cười nói nói, sau đó thái độ thay đổi ngay lập tức, lắc đầu xua tay ý định từ chối.
- Hmm, nếu đã như vậy ta cũng không ép buộc ngươi làm gì. Cầm lấy và đi đi! Nó là thuốc giải đó!- Nói rồi, ông Hoàng ném một viên thuốc màu đen pha đỏ cho đối phương, trên khuôn mặt ấy thì lộ ra một chút thất vọng.
Thấy vậy, Triệu Hoài hoàn toàn không để tâm đến. Xoay người về sau, không quên bỏ viên thuốc vào miệng, hiên ngang mà rời đi. Cho đến khi có tiếng cười nham hiểm vang lên, mới khiến cho hắn ta quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, ông Hoàng lộ rõ vẻ thích thú, nét mặt không khỏi quỷ dị. Triệu Hoài giờ đây, mới nhận ra điểm bất thường. Ngay tức thì đưa tay móc họng, định bụng ói ra viên thuốc vừa rồi. Nào ngờ thuốc ấy, vừa vào miệng đã tan.
- Ta quên nói cho ngươi biết, viên thuốc đó mặc dù là thuốc giải của c·hất đ·ộc ban sáng nhưng bên trong nó cũng chứa c·hất đ·ộc c·hết người. Trong vòng một tháng không có thuốc giải, độc phát công tâm mà c·hết, hà hà!- Ông Hoàng nở ra nụ cười hài lòng, một mặt gian tà thấy rõ.
( Con mẹ nó, vì một phút lơ là, ta lại quên mất lòng người hiểm ác. Đúng là c·hết tiệt mà!) Triệu Hoài móc họng cả nửa ngày trời, kết quả lại ói không ra được gì. Cũng chỉ có thể buông lời oán than, nhẫn nhục mà khuất phục. Thực ra, hắn cũng chả có lựa chọn nào khác. Đây đã là cách tốt nhất, bảo toàn mạng sống hiện giờ.
- Không phải là ta không muốn làm nhưng với sức lực của một người thì chuyện này e là quá khó!- Triệu Hoài liền tìm cách phó thác, miệng thì được phen cười khổ.
- Trong học viện sớm đã cài người của ta vào rồi, tới thời cơ thích hợp sẽ có người giúp đỡ lấy ngươi. Cầm lấy đi! Lệnh bài này, là minh chứng cho thân phận của ngươi, có thể điều động bọn họ!- Nói rồi, ông Hoàng ném mạnh vật đó về phía đối phương. Mặc dù có chút lóng ngóng nhưng Triệu Hoài vẫn thành công bắt lấy.
Tấm lệnh bài ấy, hình dạng là vuông, kích thước vừa lòng bàn tay. Điêu khắc tinh xảo, trên đầu chính là vuốt rồng năm móng. Toàn thân màu đen, khí tức ẩn hiện mạnh mẽ không thôi. Triệu Hoài còn có thể mơ hồ cảm thấy một cỗ uy lực tồn tại trong đó. Chính giữa, còn khắc chữ 'Hộ'.
- Nhớ lấy, thời gian của ngươi có hạn. Trong vòng một tháng, nhất định phải đem thứ đó về cho ta. Nếu không mạng sống của ngươi, khó mà bảo toàn!- Ông Hoàng buông lời cảnh cáo, nhưng không kém phần dọa dẫm.
- Vậy không còn chuyện gì nữa, ta đi trước đây!- Triệu Hoài nhanh chóng thoái lui. Còn tiếp tục ở đây, e là không lành.