Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 237: Trở lại phòng tập thể hình

Chương 237: Trở lại phòng tập thể hình


Hôm sau, Triệu Hoài giờ đây đang đứng trước phòng tập thể hình. Nơi mà trước đây Bích Nhi đã từng đưa hắn ta tới. Lần này trở lại, chính là thông qua nơi này mà hoàn toàn thay đổi lấy Cảnh Hoà. Vượt qua cực hạn của bản thân, trở thành một con người khác.

- Đây chính là nơi muốn đưa ta tới à? Sao nhìn tầm thường thế?- Cảnh Hoà mở lời, một mặt nghi hoặc.

- Có tầm thường hay không, làm sao chỉ thông qua vẻ bề ngoài mà biết được? Bên trong kia kìa, mới là thứ mà ta hướng tới cho ngươi!- Triệu Hoài bình thản mà đáp nhưng khí tức lại sặc mùi nguy hiểm.

Bước vào trong, vẫn là cái không gian cũ đó. Mùi mồ hôi cứ thoang thoảng trong không khí mà tạo thành làn sương trắng mờ ảo. Kí ức xưa cứ thế mà ùa về, Triệu Hoài bất giác mà rùng mình một cái. Xem ra những ám ảnh kia, nhất thời vẫn chưa quên đi được.

- Wa, chúng ta đến đây làm gì thế?- Nhìn về cảnh vật nơi đây, trong lòng Cảnh Hoà liền dâng trào lên cảm giác bất an.

- Chút nữa thôi, ngươi sẽ biết!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà đáp, làm ra dáng vẻ thần bí không thôi.

Triệu Hoài đưa mắt nhìn về xung quanh như thể là đang tìm kiếm người nào đó. Bỗng nhiên từ xa truyền tới âm thanh có phần quen thuộc nhưng không kém phần đáng sợ. Quay đầu nhìn lại, thì ra chính là cố nhân.

- Triệu Hoài, có phải là thằng nhóc nhà ngươi không?

- Là ta đây, lâu quá không gặp! Dạo này thế nào rồi?- Triệu Hoài gặp lại hai người đã từng huấn luyện địa ngục cho bản thân. Tay bắt mặt mừng, vui không kể siết. Vì ngày hôm nay, kẻ chịu khổ không phải là hắn ta. Thế là ba người bọn họ, cùng nhau trò chuyện rôm rả.

- Khỏe! Hôm nay ngươi tới đây là vì việc gì thế? Lẽ nào là muốn quay lại đây luyện tập nâng cao. Vậy thì hai người bọn ta sẽ dốc sức hỗ trợ!- Một trong hai người lên tiếng, dáng vẻ còn là mười phần niềm nở.

- Thôi đi, lần luyện tập trước đây ta còn sợ đây này!- Triệu Hoài rùng mình nhẹ, nét mặt vẫn là có chút hoảng sợ.

- Vậy ngươi đến đây làm gì thế? Không lẽ là đến thăm hai người bọn ta à?- Bọn họ một mặt hoài nghi, khó hiểu không thôi.

- Ta đến tất nhiên là có việc rồi! Lần này quả thật là cần luyện tập nâng cao nhưng không phải là ta, mà là hắn!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về Cảnh Hoà, miệng liền nở ra nụ cười nham nhở.

- Tên này sao?- Hai người đối phương cẩn thận quan sát lấy Cảnh Hoà. Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải mà nhẹ gật đầu đồng ý.

- Cũng không tệ, chỉ là có chút hơi ốm. Nếu như rèn luyện hai ba tháng, thì có thể cải thiện không ít!- Bọn họ tiếp lời nhưng đổi lại là một mặt chê bai của Triệu Hoài.

- Gì mà hai ba tháng dữ vậy, hai ngày một đêm là được rồi. Không có thời gian đâu!- Triệu Hoài nhẹ đáp nhưng đó như là cú tát thẳng vào mặt hai người đối phương vậy.

- Wao, ngươi tưởng đây là nơi nào thế? Bỏ vào là lấy ra liền à? Phải cho người ta thời gian chứ, gì mà như ăn cướp thế. Nói nghe dễ quá, hết Bích Nhi tiểu thư rồi tới ngươi. Rút còn hơn là rút ruột công trình nữa, từ ba tháng cơ bản rút xuống còn ba ngày. Ba ngày thì thôi đi, giờ còn rút xuống hai ngày một đêm. Thứ gì mà chịu cho nổi!- Bọn họ buông lời phàn nàn, xua tay ý định từ chối.

- Tiền không phải là vấn đề!- Triệu Hoài đã chờ khoảnh khắc này rất lâu, liền hùng hổ mà nói. Bắt chước lại cái dáng vẻ mà Bích Nhi đã từng làm.

- Thật không?

- Thật!

Hai bên cứ thế nhìn nhau, bầu không khí liền rơi vào trầm lặng. Không ai nói tiếp lời nào, tịnh mịch đến đáng ngờ. Triệu Hoài tư thế hiên ngang, làm ra bộ dáng như người có tiền. Đối phương thì một mặt ngờ vực, ánh mắt có phần chăm chú.

- Không lấy tiền ra đi, còn nhìn cái quái gì nữa? Đừng có nói là, ngươi muốn ta trả tiền cho ngươi đấy!- Triệu Hoài nghiêng mình nói nhỏ vào tai Cảnh Hoà, liên tục liếc mắt ra hiệu.

- Tiền của ta à?- Cảnh Hoà ngơ ngác mà đáp, không biết chuyện gì đang xảy ra. Đâu biết rằng bản thân, sắp tới đây sẽ thảm như thế nào.

- Tiền của ngươi không lẽ của ta, ta làm quái gì có tiền. Luyện cho ngươi chứ luyện cho ta hay sao mà hỏi?- Triệu Hoài nhỏ giọng mà đáp nhưng không kém phần thúc giục.

- Không có tiền mà hét ghê thế? Ta còn tưởng...- Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà không khỏi nghi vấn.

- Làm màu tí ấy mà, ngươi cũng tập quen dần đi là vừa. Tự tin tăng lên không ít nhưng có điều phải đúng nơi đúng chổ, không thì lại khổ!- Triệu Hoài nghiêm giọng mà nói, đầu thì hất ngược lên trời.

- Bao nhiêu lận?- Cảnh Hoà đưa mắt nhìn về Triệu Hoài, đôi phần hoang mang trong đó.

- Có nhiêu thì đưa nhiêu đi, càng nhiều càng tốt. Nó tỉ lệ thuận với thành quả mà ngươi nhận được đấy!- Triệu Hoài cực lực giải thích, vẻ mặt còn là có chút tự tin.

Mặc dù có chút ngán ngẫm, Cảnh Hoà vẫn phải làm theo lời mà đối phương nói. Dù sao hiện tại, người hắn ta có thể tin tưởng vào cũng chỉ có mình Triệu Hoài. Cho dù cơ hội này, có mong manh như thế nào đi nữa. Những ngày tủi nhục đã qua, chẳng ai muốn chịu cái cảnh đó cả.

- E hem, các ngươi làm như vậy, bọn ta thực sự là ngại quá. Để xem, ngươi nên luyện tập như thế nào mới phải đây!- Hai người bọn họ thấy tiền liền sáng mắt, vui vẻ mà nhận lời.

- Cứ như trước đây mà làm là được! Ta còn có việc, nên rời đi trước đây, các ngươi ở lại vui vẻ!- Triệu Hoài trong lòng sớm đã nở ra nụ cười nham hiểm. Với kinh nghiệm của bản thân, mắt thấy sự tình không ổn liền muốn rời đi.

- Đi đâu? Đã nhận tiền thì phải làm việc. Các ngươi mai mắn lắm đấy, hôm nay có chương trình khuyến mãi mua một tặng một. He he, nếu đã như vậy Triệu Hoài nhà ngươi cũng ở lại chung vui luôn đi!- Một trong hai người bọn họ, ngay tức thì đóng sầm cửa lại.

- Way, có lộn không vậy? Tập thể hình mà còn có khuyến mãi nữa à? Chơi kiểu này, c·h·ế·t người thật đấy!- Triệu Hoài muốn bỏ chạy, lại bị đối phương dùng một tay giữ chặt không sao nhúc nhích cho được. Tới đây, hắn liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

- Hà hà, nói cho ngươi biết, lần trước chỉ là cơ bản. Lần này thì phiên bản nâng cao, khác xa nhau hoàn toàn. Nếu đã đến rồi thì thử nghiệm một chút đi, cho biết với người ta!- Mặc cho Triệu Hoài điên cuồng ra sức phản kháng. Hai người bọn họ liền nhấc bổng hắn ta lên, cưỡng chế mà đem vào trong.

Chứng kiến một màn này, Cảnh Hoà được phen ngơ ngác thấy rõ. Mồ hôi trên trán, lấm tấm như mưa. Dựa vào kinh nghiệm ngày hôm qua cho hắn ta biết rằng, đây chắc hẳn cũng phải là chuyện tốt lành gì.

- Chắc là... Không ổn đâu nhỉ? Chuồn đi... Có được không ta?- Cảnh Hoà lúc này, một mặt hoang mang. Không biết là, nên tiến hay lùi mới thực sự tốt đây.

Đang lúc hắn ta phân vân do dự nên làm sao mới phải. Thì bỗng nhiên hai người đối phương nhanh như cơn gió, đã xuất hiện ngay bên cạnh bản thân. Nhất thời chưa kịp phản ứng đã kẹp chặt hai bên người của Cảnh Hoà, nhấc bổng mà đem vào trong.

- Còn đứng đó làm gì không biết nữa, vào đây cho vui!

- Không ấy, thả ta ra có được không? Sao ta cứ cảm thấy, không ổn cho lắm thì phải?

- Sao phải sợ? Vào đây đi, vui lắm!- Thế là Triệu Hoài cùng với Cảnh Hoà liền được hai người bọn họ chăm sóc tận tình.

Chương 237: Trở lại phòng tập thể hình