Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 249: Dần chấp nhận

Chương 249: Dần chấp nhận


Diệp Ninh ngồi kề cận Triệu Hoài, hắn ta liền thuận miệng mà kể lại những nổi niềm của bản thân. Không biết là cô ta có hiểu gì hay không, chỉ thấy gật gù nghe theo. Còn về Cảnh Hoà, chỉ biết ao ước mà nhìn.

- Nó là như thế này này... Đấy, không biết phải làm sao nữa? Dạo này mệt quá, não nó hoạt động hết công suất rồi, không nghĩ ra cách nào hay nữa!- Triệu Hoài thở dài từng hơi, vẻ mặt chán nản thấy rõ.

- Không phải ngươi hay lắm sao? Mưu hèn kế bẩn nhiều lắm mà? Giờ, nhìn rầu thế?- Thanh Đạt bất ngờ xuất hiện phía sau đối phương, sự tình hắn ta biết được không ít thì nhiều. Thế là ham vui, chen một chân vào trong này.

- Hazz, người chứ có phải là quỷ đâu mà ngươi bảo ta có kế sách liên tục. Gặp bình cảnh rồi, xem ra là cần phải nghỉ ngơi thôi. Giải tán đi, ai về nhà nấy!- Triệu Hoài bình thản mà nói, đang định rời đi thì bị Cảnh Hoà nắm chặt cánh tay, ra sức ngăn cản. Nhìn về đôi mắt đáng thương đó, hắn ta cũng khó mà kiềm lòng cho được.

- Giúp người thì giúp tới cùng, sao lại bỏ con giữa chợ như thế này? Ông bụt, cố đi mà!- Cảnh Hoà khóc lóc mà cầu xin, nét mặt thảm không cần phải nói.

- Cố cái quái gì nữa? Ngươi không thấy chỉ vì mình ngươi mà anh em chịu không ít là khổ à? Bỏ đi mà làm người! Không ấy, ta giới thiệu cho ngươi mấy mối ngon hơn. Không chỉ xinh đẹp, mà còn rất dịu dàng nữa. Nhìn ngươi xem, con nhà giàu, nhan sắc mặt dù kém xa ta nhưng cũng không đến nỗi tệ. Cần gì phải vì một người phụ nữ mà ra đến nông nỗi này!- Triệu Hoài vừa nói vừa cố gắng bước đi nhưng chân lại bị đối phương ôm chặt. Đành lê bước mà đi, chày cối đến cùng.

( Không biết là ngươi tự tin thái quá hay là mắt có vấn đề nữa đây? Người ta da trắng mịn màng, đường nét khuôn cạnh, giá trị nhan sắc thì không cần phải bàn tới, miễn chê. Còn ngươi, Triệu Hoài, ngoài một mặt đê tiện ra thì không có gì cả. Vậy mà lại có thể nói ra lời này, ta thật sự là khâm phục ngươi mà!) Thanh Đạt nghe được lời đó, không khỏi cảm thán một phen. Nói về độ mặt dày mày dạn, xem ra vẫn là có chút kém xa đối phương.

- Nhưng mà... Bích Hạ cô ấy, có gì đó rất đặc biệt. Ta... Ta thực sự là rất thích nàng mà. Ngươi giúp ta đi, thành công rồi ta nhất định sẽ đền đáp ngươi xứng đáng!- Cảnh Hoà khóc lóc van nài mà cầu xin, dáng vẻ đúng là có chút thê lương.

- Đền đáp? Cái gì cũng được?- Nghe tới đây, Triệu Hoài liền khựng người lại. Ý đồ đã thành, thì không cần phải giả vờ nữa. Miệng liền nở ra nụ cười nham nhở, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.

- Cơ thể này là dành cho nàng ấy... Nhưng mà nếu như ngươi muốn... Ta... Ta đành miễn cưỡng vậy!- Cảnh Hoà giọng điệu run rẩy, hai hàng nước mắt cứ thế mà trải dài. Tủi nhục cùng với uất ức, đều bộc lộ hết ra ngoài.

- Cút mẹ ngươi đi, ngươi nghĩ ta là loại người gì thế? Cái tên khốn này!- Triệu Hoài giơ chân đá mạnh vào đối phương, khuôn mặt còn là có chút hậm hực.

- Ông Bụt, người đừng đi mà!- Triệu Hoài xoay người rời đi, Cảnh Hoà thì hét lớn mà nếu kéo. Hai bên cứ thế mà giằng co với nhau không hồi kết.

- Hai cái tên này, đúng là không biết nói gì hơn mà!- Thanh Đạt đứng một bên, nhìn đến ngẩn cả người.

- A, em có cách rồi!- Đang lúc ba người bọn họ ưu sầu khổ não, không biết phải làm sao. Diệp Ninh bất ngờ lên tiếng, phá tan đi bầu không khí đó.

Nghe được lời này, Cảnh Hoà như thể tìm thấy lẽ sống vậy. Vội vã buông Triệu Hoài ra, nhanh như chớp mà tiến đến bên cạnh, ôm chặt lấy chân nàng ta. Nét mặt không khỏi mong chờ, hai mắt thì phát sáng hết cả lên.

- Cách gì? Là cách gì?- Cảnh Hoà gấp gáp mà nói, thái độ thì thành khẩn không thôi.

- Wa, cái đồ khốn này, chân này là để cho ngươi ôm à? Có gì thì từ từ nói, sao lại cứ động tay động chân thế? Đàng hoàng lại cho ta!- Nói rồi, Triệu Hoài một chân đạp ngã đối phương, thản nhiên mà ngồi cạnh Diệp Ninh. Dáng vẻ của hai người bọn họ giờ đây, như là người lớn đang dạy dỗ trẻ con vậy.

Khung cảnh hiện tại, chính là Triệu Hoài cùng với Diệp Ninh ngồi trên ghế cao, tư thế còn có phần khoan thai. Thanh Đạt thì kề bên, nghiêm trang đứng nhìn. Chỉ tội cho Cảnh Hoà, hèn mọn phía dưới.

- E hèm, cô có ý tưởng gì thì nói đi, ta nghe thử xem sao?- Triệu Hoài bày ra bộ dạng có phần nghiêm túc, thật chất là đang cố làm màu cho bằng được. Đối với hắn hiện tại, uy nghiêm là thứ không thể thiếu.

- Con gái ấy mà, thích nhất vẫn là những thứ dễ thương đáng yêu. Chúng ta chỉ cần đem những vật đó tặng cho người mà ngươi thích. Còn không sợ cô ta không động lòng hay sao?- Diệp Ninh tự tin mà nói, giọng điệu thì không khỏi thích thú.

( Vãi bíp luôn, đây là cách hay của cô đó à? Thà là không nói đi, để người ta khỏi mong chờ làm gì!) Ba người còn lại được phen sửng sờ, b·iểu t·ình còn là có phần khó nói.

- Giờ sao? Làm hay không?- Trước tình hình này, Triệu Hoài liền cất tiếng, nhằm cứu vãn bầu không khí hiện tại.

- Cách này ta không phải là không biết, thậm chí đã thử qua vô số lần. Nhưng kết quả đều là không thành công, các người nói thử xem, nên làm sao mới phải đây?- Cảnh Hoà nhăn mặt mà nói, nét mặt còn có chút buồn bã trong đó.

- Vậy ngươi có biết cô ta thích gì hay không?- Thanh Đạt bất ngờ lên tiếng, nhằm góp vui.

- Không... Biết!- Cảnh Hoà ấp úng mà đáp, bộ dạng còn là có chút nhút nhát.

- Đến cái người ta thích là gì mà ngươi cũng không biết, ở đó còn thầm thương trộm nhớ làm c·h·ó gì. Vô dụng, đúng là vô dụng mà!- Triệu Hoài cười khổ không thôi, nét mặt thì mười phần ngao ngán.

- Vậy... Giờ phải làm sao?- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà nói, nét mặt thì không khỏi ngờ nghệch.

- Ngươi hỏi ta phải làm sao à? Tất nhiên là phải tìm hiểu trước rồi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Người đâu, ra đây!- Triệu Hoài nghiêm giọng mà cất tiếng, âm thanh vừa dứt thì bóng hình quen thuộc bất ngờ xuất hiện.

Lí Sự thực hiện một màn nhào lộn trên không, như nước chảy mây trôi mà thành công tiếp đất. Gió thổi từng cơn, càng làm cho bầu không khí thêm phần náo nhiệt. Hắn ta còn bày ra tư thế có phần tiêu sái, khí chất hơn người.

- Có ta!- Lí Sự trầm giọng mà nói, ánh mắt sắc bén không thôi.

- Thứ đồ đó, ngươi có không?- Lời này nói ra, Triệu Hoài không khỏi nghiêm túc.

- Có!- Lí Sự từ trên người lấy ra một cuộn giấy nhỏ, vẻ mặt còn là lộ rõ sự đắc ý.

- Trong đây bao gồm tất cả những gì mà ngươi muốn, 10000, thành giao!- Lí Sự tiếp lời, bầu không khí cũng vì lẽ đó mà rơi vào trầm lắng.

Bọn họ cứ thế mà nhìn nhau, không nói lời nào. Triệu Hoài nét mặt trầm ngâm, ánh mắt như thể là có điều gì muốn nói. Nhìn tới Cảnh Hoà, nhẹ liếc mắt ra hiệu. Nhưng đối phương lại không hiểu chuyện gì, một mặt ngơ ngác. Cứ thế mà nhìn chằm chằm lại hắn ta.

- Đưa tiền cho người ta đi, còn nhìn ta làm quái gì? Ngươi tưởng là ta có tiền hay là muốn ta trả tiền dùm ngươi? Có nhiêu đó mà làm cũng không xong nữa, sau này làm gì ăn đây!- Triệu Hoài lắc đầu ngao ngán, b·iểu t·ình còn là có chút chê bai.

Chương 249: Dần chấp nhận