Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 257: Bị thương

Chương 257: Bị thương


Sau khi thoát khỏi nơi đầy nguy hiểm đó, Triệu Hoài còn vô tình chạm mặt Viện trưởng Viện nghiên cứu. Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng sự lưu luyến mà nó mang tới, không gì có thể sánh bằng. Đời người gặp gỡ làm chi, để đêm về còn gặp ác mộng.

- Tên trộm kia, còn muốn chạy!- Cảnh Hào giọng điệu âm trầm, một thân khí tức kinh người không thôi.

Triệu Hoài nghe được lời đó, càng là ra sức chạy trốn. Giờ mà chậm một giây, thì kiếp này coi như bỏ. Nhưng chưa được bao xa, một quả cầu khí đã được bắn tới. Ép cho hắn ta, phải tránh né sang một bên.

- Mẹ kiếp nó, lão đại xuất hiện rồi sao? Giờ mà chạy, cũng đã không còn kịp nữa rồi!- Triệu Hoài xoay người về sau, mặt đối mặt với đối phương. Ánh mắt liền chăm chú mà cẩn thận quan sát lấy xung quanh.

- Tên trộm to gan nhà ngươi, nửa đêm dám đột nhập vào nơi đây, ý đồ là gì còn không mau nói rõ!- Cảnh Hào nói lời chất vấn, uy nghiêm kinh người.

- Xì, ông đã gọi ta là trộm rồi, thì nửa đêm đột nhập, ông nghĩ ta làm việc gì? Hỏi thừa thãi quá đấy!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, thậm chí còn là có chút trêu đùa trong đó. Dáng vẻ hiện tại của hắn ta, mười phần gợi đòn.

- Ngươi cũng mạnh miệng lắm đấy, chỉ là không biết thực lực của ngươi có mạnh như vậy hay không đây!- Lời nói vừa dứt, xung quanh Cảnh Hào liền phát ra một cổ khí tức cực kì mạnh mẽ. Nó không chỉ áp bức mà còn là dọa người không ít.

- Way, nói chơi có chút xíu gì mà giận dữ vậy? Bình tĩnh lại đi, chúng ta ngồi xuống, đàm luận nhân sinh có phải là hay hơn hay không?- Triệu Hoài nghiêm mình, tùy thời chạy trốn nhưng không quên nói lời bỡn cợt. Giờ mà chỉ cần trúng phải một chiêu, đời hắn ta xem như là tàn từ đây. Nhưng mà khiêu khích vẫn cứ là khiêu khích.

Nghe được lời đó, Cảnh Hào càng thêm tức giận, trên trán những nếp nhăn xuất hiện thấy rõ. Những đòn tấn công từ xa liên tiếp được xuất ra, không những tốc độ cực nhanh mà uy lực còn là cực mạnh. So với vũ bão mưa tên ban nãy, còn là dữ dội gấp bội phần.

Triệu Hoài chỉ có thể một đường tránh né, dựa vào phản xạ cùng với năng lực của bản thân tạm thời ứng phó. Khói bụi càng lúc càng nhiều, tầm chắn của hắn ta vì thế mà được nâng cao. Trong chốc lát, có thể tạm thời bảo toàn mạng sống.

Nhưng như thế cũng không phải là cách hay, còn tiếp tục như thế này mất mạng cũng không phải là không thể. Điều quan trọng nhất hiện tại, chính là làm sao thoát khỏi tình cảnh ngặt nghèo này. Đêm nay, xem ra cũng không phải là dễ dàng gì.

Cảnh Hào hiện giờ, đã bắt đầu có cảm giác bất thường với xung quanh. Đợi đến khi khói bụi dần tan đi, lại không thấy bóng dáng đối phương ở đâu. Ông ta mới ý thức được rằng, bản thân đã bị lừa. Sự tức giận trong người, thoáng chốc liền tăng đến mức cực điểm.

- Viện trưởng đại nhân, có chuyện gì đang xảy ra vậy?- Ngay lúc này, có hai Siêu Việt giả xuất hiện, dáng vẻ không khỏi gấp gáp.

- Có kẻ đột nhập vào trung tâm nghiên cứu, bị ta bắt gặp. Ta mới vừa giao chiến với hắn, không ngờ tới chỉ lơ là trong một khoảnh khắc. Tên đó liền biến mất nhưng có lẽ là cách đây không xa, hai người các ngươi chia nhau ra tìm. Ta vào trong, xem sao cái đã!- Cảnh Hào giọng điệu nghiêm trang nhưng sắc mặt vẫn là có chút bực tức.

- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!- Hai Siêu Việt giả ngay lập tức chia ra hai hướng, một đường truy đuổi.

Cảnh Hào bước vào trung tâm nghiên cứu, nhìn về cảnh tượng có phần đổ nát trước mắt. Không nhịn nổi mà thở dài một hơi, gấp gáp mà bước vào căn phòng bí mật. Thấy được thành quả của bản thân vẫn còn ở đó, ông ta mới có thể bình tĩnh trở lại.

- Cũng mai là vẫn còn, nếu không cho dù có đào ba tấc đất lên, ta cũng nhất định sẽ tìm được ngươi!- Cảnh Hào thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng dáng vẻ thì tràn đầy bá khí.

Còn về Triệu Hoài lúc này, dựa vào làn khói mịt mù kia, mới có cơ hội trốn thoát. Nhưng tình hình hiện tại cũng không khả quan hơn là mấy. Trong khi tránh né ban nãy, trên người hắn ta liền xuất hiện nhiều thêm một vết thương. Nhưng như vậy mà nói, cũng đã là quá mai mắn rồi.

- Mẹ kiếp, cái lão già đó, ăn cái gì mà mạnh dữ vậy, đau quá!- Triệu Hoài sờ vào vết thương trên bụng, khuôn mặt không khỏi nhăn nhó lên vì đau.

- Ngươi hiện tại còn sống đã là mai mắn trong mai mắn lắm rồi, ở đó mà than phiền cái gì! Không hay rồi, Triệu Hoài! Có một Siêu Việt giả đang đến đây kìa, mau trốn đi!- DG lên tiếng nhắc nhở, thái độ thì không khỏi lo lắng.

- Cái gì?- Triệu Hoài mặc dù có chút ngỡ ngàng nhưng vẫn kịp thời nép mình vào một góc khuất. Gia khí lên bản thân, bảo vệ lấy chính mình.

Khi mà Siêu Việt giả đến nơi, nhìn vào vết máu có phần lõm chõm trên nền đất. Dáng vẻ liền trở nên thận trọng hơn. Từng bước chậm rãi, tiếp cận vị trí của đối phương. Nhưng kì lạ ở một chỗ, là không sao cảm nhận được kí tức của kẻ địch. Điều này lại càng làm cho hắn ta, cảnh giác hơn bao giờ hết.

- Ta biết là ngươi ở đó, còn không mau cút ra đây!- Siêu Việt giả lên tiếng, nhưng đổi lại là không một lời hồi âm, khung cảnh liền rơi vào tĩnh mịch.

Không còn cách nào khác, hắn liền thông báo cho những người còn lại. Rất nhanh, hai người kia đã tập hợp tại đây. Ba người bọn họ, lập tức bao vây nơi này. Trực chờ hành động, bắt gọn kẻ địch.

- Nơi đây đã bị bao vây, ngươi còn không mau giơ tay đầu hàng. Còn tiếp tục lẫn trốn, cũng là điều vô ích mà thôi!- Cảnh Hào lên tiếng, vẫn là cái giọng điệu uy nghiêm đó.

Nhưng đổi lại là không một ai đáp lời, nhận thấy có điều sai sai. Cảnh Hào lập tức ra tay đánh nát đi bụi cây trước mắt, khói bụi bay lên mịt mù. Nhưng bóng dáng kẻ địch lại không thấy ở đâu. Đến lúc này bọn họ mới nhận ra, bản thân đã bị lừa.

- Xem ra tên trộm này không đơn giản, tiếp tục chia nhau ra tìm nhưng đừng làm quá rầm rộ. Để hai lão già c·h·ế·t tiệt kia biết được thì mặt mũi của ta cũng theo đó mà mất sạch đấy!- Cảnh Hào nói lời dặn dò, ánh mắt không khỏi đăm chiêu.

- Vâng!- Nói rồi, hai Siêu Việt giả lập tức truy tìm.

Một bên khác, Triệu Hoài cực lực chạy trốn. Mặc dù cái bẫy đó có thể giúp cho bản thân kéo dài một chút thời gian nhưng đối với bọn họ mà nói khoảng cách ấy lại không quá lớn. Chỉ cần ra sức, tìm thấy hắn ta cũng không phải là việc khó.

- Đau quá, chạy không nổi nữa rồi. Muốn hấp thu máu người cá thì cần phải có thời gian. Hiện tại thứ mà ta thiếu nhất lại chính là thời gian, ông trời đúng là biết trêu ngươi mà!- Lúc này, Triệu Hoài cũng chỉ có thể băng bó vết thương một cách sơ sài. Uống vào một viên Dưỡng Nguyên để cầm hơi nhưng như vậy là vẫn chưa đủ. Còn tiếp tục kéo dài thế này, e là không ổn.

Rất nhanh, khí tức của hai Siêu Việt giả kia lại truyền đến. Dọa cho Triệu Hoài phải ẩn nấp vào một bên. Giờ cần nhất, là tìm một nơi đủ an toàn để dưỡng thương. Nhưng hiện tại muốn trở về phòng của mình, là điều không thể nào. Trộm đồ không thành còn bị thương ra nông nỗi này, thực sự là thất bại trong thất bại mà.

Chương 257: Bị thương